Tết năm nay là cái tết đầu tiên Diệp Vy ở cổ đại. Không có pháo hoa, không có lời chúc phúc từ cha mẹ, không có lời mời tiệc tùng, nhưng nàng có bà nội và mẹ con nhà cái Hoa.
Vì cả hai nhà đều là quả phụ nên tết nhất sẽ không có ai đến chúc tết, nhà các nàng cũng không dám đến nhà người khác chúc tết. Để không khí thêm vui mừng, hai nhà quyết định kết nhóm ăn tết. Nhà Diệp Vy ra thỏ, nhà Hoa ra thịt heo, rau củ thì hái quanh nhà đều có thể ăn một bữa no nê.
Lần này Diệp Vy còn xung phong làm một món, chính là món lẩu thịt thỏ. Vì là lần đầu tiên ăn, hương vị cũng rất đầy đủ nên được mọi người khen lấy khen để. Nàng vui vẻ nhận lấy lời ca ngợi, liên tục rót rượu cho mọi người để càng thêm tận hứng. Năm nay Diệp Vy mười ba, Hoa đã mười bốn, cả hai đều có thể uống rượu, tất nhiên là không được uống nhiều. Vì thế các nàng càng cố gắng tạo không khí để mọi người đều cảm thấy vui vẻ.
Ban ngày rất vui vẻ, dường như mọi thứ đều bị đắm chìm trong niềm vui năm mới. Nhưng tối đến, Diệp Vy vẫn không chịu được mà khóc nức nở. Vì sợ bà nội tỉnh giấc, nàng liền chạy ra ngoài tìm một chỗ trống phát tiết. Cái gọi phát tiết chính là liên tục đấm vào nền đất, đến khi lõm thành một hố nhỏ, trên tay cũng bắt đầu rỉ máu mới dừng lại.
Thời gian qua đi, đám thỏ cũng dần lớn lên. Vì phòng ngừa thỏ sinh sản quá nhanh, Diệp Vy năm ngày sẽ gϊếŧ thịt một con thỏ để làm thức ăn, chỉ để lại ba cái một đực làm giống. Vì ở dựa núi, cách khá xa nên hàng xóm không ngửi thấy mùi thịt, cũng đỡ gặp một ít rắc rối. Mà Hoa cũng sẽ không khiến người khác nghi ngờ, dù sao trong thôn đều biết Hoa có tài bắn cung, lâu lâu sẽ xách vài con mồi trở về là chuyện bình thường. Vì chuyện này, Hoa không đem thỏ về nhà nuôi mà để tại nhà Diệp Vy. Hai ngày ba bữa hướng chân núi chạy, cách vài ngày lại xách về một con thỏ đã chết, chẳng khác gì vừa lên núi săn bắt. Dì Năm biết việc này cũng không ngăn cản.
Vì đã quy hoạch tốt sơ đồ sinh sản cho đám thỏ, mỗi tháng đều sẽ có một lứa được sinh ra. Vừa lúc một tháng lên trấn bán thỏ một lần. Diệp Vy và Hoa mỗi người bán năm con, mỗi tháng kiếm được bốn quan tiền, thịt không thiếu ăn vì đã có thỏ, rau củ thì quanh nhà, gạo muối cũng không tốn bao nhiêu tiền, cuộc sống bỗng chốc dư giả ra.
Năm này Diệp Vy mười lăm tuổi, Hoa mười sáu tuổi. Từ hai cô nhóc nghịch ngợm đã phát triển thành hai thiếu nữ xinh đẹp. Tuy rằng da ngăm đen, nhưng lại nhìn ra một loại hương vị của sức sống.
Hôm nay hai người hẹn nhau đi sâu vào trong núi săn lợn rừng. Đây là mong ước đã lâu của hai cô gái, lần này mới dám lén lút thực hiện. Càng đi sâu vào trong, hai người mới cảm giác được cây cỏ rậm rạp, không khí ẩm thấp, không có dấu chân người. Cả hai đi ngang qua gặp được rất nhiều thỏ hoang, gà rừng, sóc, khỉ,… các loại động vật nhỏ. Vì mục tiêu là lợn rừng, nên cả hai không ngó ngàng gì đến bọn chúng.
Đi đã rất lâu, mặt trời lên cao rồi dần dần hạ xuống vẫn không thấy bóng dáng của thú dữ. Diệp Vy và Hoa có chút uể oải. Cả hai dừng lại ở một gốc cây chay rừng, trên cây là rậm rạp chay chín vàng ươm. Cuối tháng bảy trời nóng rát khó chịu, hai người cảm thấy có chút đói bụng, bèn rủ nhau leo lên cây hái quả lấp bụng, cũng coi như hóng mát.
Ở trên cao quả nhiên thoáng mát hơn bên dưới nhiều, hai người không muốn xuống dưới, chỉ muốn ngồi lì ở trên này. Trái chay chín ăn chua chua ngọt ngọt, quả nhiên là mỹ vị đối với giới nữ. Miệng liên tục làm việc, hai đôi mắt cũng không chịu ngồi yên, liên tục nhìn khắp nơi tìm kiếm con mồi.
Bỗng, một bụi cây lung lay nhẹ, thấp thoáng bóng dáng động vật đang tiến dần đến. Hai người ngay lập tức im lặng, mong chờ một đầu heo rừng xuất hiện. Nhưng cảm giác hình như không đúng, xung quanh những lùm cây khác cũng lung lay tương tự đang dần dần tiền lại gần. Cả người Diệp Vy bỗng trở nên căng thẳng.
Một con, hai con, năm con, bảy con! Bảy con sói vây xung quanh dưới gốc cây chay, ánh mắt hung dữ sắc bén nhìn về phía Diệp Vy và Hoa ở trên ngọn cây.
Hoa a nhẹ một tiếng rồi bịt miệng lại đầy sợ hãi. Đây là lần đầu tiên trong đời nàng gặp sói. Tuy rằng chưa nhìn thấy bao giờ, nhưng nàng vẫn biết được loài sói dã man đến mức nào. Trên người nàng chỉ còn vẻn vẹn năm mũi tên, xác xuất chiến thắng chỉ có năm mươi năm mươi. Nàng quay qua nhìn Diệp Vy, như hỏi làm sao bây giờ.
Diệp Vy vươn tay trấn định Hoa, nói một chữ đợi. Tuy rằng hiện tại tim nàng đập rất mạnh mẽ, nhưng vẫn phải cố gắng khiến bản thân bình tĩnh. Sói không thể leo cây, nên bọn họ hiện tại vẫn an toàn. Chỉ là không biết bao lâu bọn sói mới hết kiên nhẫn rời đi. May mắn trên cây có quả chay, bọn họ không lo chết đói.
Bọn họ ngồi trên cây không biết qua bao lâu, chỉ biết trời tối dần rồi tối hẳn. Trên trời, ánh trăng to tròn không biết từ lúc nào xuất hiện, chiếu sáng toàn bộ khu rừng. Bên dưới, những đôi mắt vẫn sáng rọi nhìn bọn họ, trông thật khủng khϊếp, Diệp Vy và Hoa nổi da gà liên tục. Tiếng côn trùng vang trong đêm phá lệ rõ ràng, lâu lâu sẽ có hai tiếng ọt ẹt phát ra từ bụng của bọn họ. Hai người hiện tại rất đói bụng nhưng lại không muốn ăn. Diệp Vy suy nghĩ một lúc, hái một trái chay chín đưa cho Hoa.
“Ăn đi, bảo trì sức lực.”
Hoa do dự một lát vẫn nhận lấy, từng ngụm từng ngụm mà ăn. Hai người cứ thế ngồi đọ mắt cùng bầy sói đến gần sáng. Diệp Vy và Hoa bỗng nhiên cảm thấy tâm thần không yên, cảm giác giống như có chuyện gì đó đáng sợ đang xảy ra. Hai người bỗng thấy lo lắng cho bà nội và mẹ ở nhà. Bọn họ ban đầu nói dối là lên trấn chơi một ngày, hôm sau mới trở về. Vì hiện tại ở trấn trên có lửa trại, rất nhiều thanh niên thiếu nữ đến đó vui chơi, bày tỏ tình cảm.
Càng nghĩ càng cảm thấy lo lắng. Nhìn thấy đám sói bên dưới dường như đã sớm mất hết kiên nhẫn. Bọn nó đói bụng cả một ngày, đang lưỡng lự không biết có nên rời đi kiếm con mồi khác hay không. Diệp Vy lúc này giống như làm ra quyết định. Sau khi cùng Hoa thương lượng, nàng hái vài quả chay lớn, sau đó nhắm hướng ngược lại đường về nhà rồi liên tục quăng đi.
Quả chay bị ném rất xa, đυ.ng phải cái gì đó rồi rơi xuống, phát ra âm thanh xào xạc, trong đêm tối yên tĩnh nghe lên rất rõ ràng. Mấy con sói nghe thấy tiếng vang thì giật mình, sau đó liếc mắt nhìn hai người trên cây một cái rồi hướng về nơi phát ra âm thanh chạy tới.
Nghe thấy tiếng sói đã chạy khá xa, Diệp Vy và Hoa nhanh chóng leo xuống. Dùng hết sức bình sinh chạy khỏi khu rừng.
Ra khỏi khu rừng, chạy xuống chân núi. Một cảnh tượng kinh hoàng hiện ra trước mắt hai người, một đám người đang điên cuồng chém gϊếŧ người trong thôn. Diệp Vy và Hoa thấy được bọn hắn lôi xác bà Nga ra ngoài rồi lục tung trong phòng.
Diệp Vy muốn lao ra thì bị Hoa kéo lại, hai người trốn ở chân núi nhìn bọn họ dẫm đạp lên từng thi thể, xáo tung từng ngôi nhà như thể tìm kiếm gì đó. Đến khi người trong thôn nhuộm đẫm máu, bọn họ mới từ từ rời đi.
Diệp Vy và Hoa sau khi an táng cho bà Nga và dì Năm thì xách tay nải nhanh chóng rời khỏi thôn. Cả hai như chết lặng, một đường đi thẳng không nói chuyện. Hiện tại hai người muốn đi thật xa, rời khỏi nơi này càng xa càng tốt. Chỉ sợ nếu không mau chóng rời đi, bọn họ sẽ trở nên điên cuồng.
Hai người song song đi trên đường mòn, bỗng Hoa dừng lại. Diệp Vy khó hiểu quay đầu nhìn nàng.
“Chúng ta phải sống, sống thật tốt!” Ánh mắt của Hoa trở nên kiên quyết, trong đôi mắt đầy tang thương tràn ngập sự không cam chịu số mệnh.
Diệp Vy nhìn khuôn mặt tái nhợt lại mạnh mẽ của thiếu nữ, nàng cuối cùng không nhịn được chạy lại ôm chầm lấy nàng ấy, khóc nấc lên. Cả hai như phát tiết ôm lấy đối phương gào khóc. Hôm đó hai người không rơi một giọt nước mắt, bây giờ nước mắt như tuôn như xối trào ra. Đây là lần đầu tiên bọn họ rơi nước mắt kể từ ngày đó.
Sau khi phát tiết xong, Diệp Vy cảm thấy thoải mái hơn không ít. Từ ngày chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng kia, nàng bắt đầu nhận ra thế giới này thật đáng sợ. Mạng người như rơm rạ, người cầm đao giống một con dã thú, không một chút nhân tính.
Điều chỉnh lại tâm tình, hai người vừa đi vừa bắt đầu lên kế hoạch cho tương lai sau này. Cả hai cố gắng xua đi nỗi đau kim đâm trong l*иg ngực.
Bọn họ lên đường đã được ba ngày, xung quanh đều là núi rừng, dòng suối nhỏ, không thể khiến bọn họ chết đói. Mặt trời đang dần xuống núi, hai người tìm một chỗ nghỉ chân. Nghe thấy tiếng suối chảy cách đây không xa, cả hai lần theo đi tới.
Đi đến càng gần, bọn họ cảm giác không đúng lắm. Phía trước dường như có tiếng người đang nói chuyện. Diệp Vy lôi kéo Hoa cẩn thận lại gần một chút. Nhìn thấy có đám người đang ngồi nghỉ chân bên bờ suối, sắc mặt cả hai nháy mắt tái nhợt.