Quyển 1 - Chương 4: “Tôi chỉ là… Muốn gọi tên cô.” . .
Nhìn mình trong gương xác thực gầy gò, tiều tụy.Dương Vũ đứng trước bồn rửa tay, tinh thần nhất thời hoảng hốt.
Không ốm đau, cũng không mệt nhọc quá độ, bản thân anh ta cũng rất rõ ràng, nguyên nhân biến thành ra thế này, chỉ có một.
Đó chính là do Nhan Như Ngọc ở gác lầu trong rừng trúc.
Anh ta biết rõ cô ta không phải là người, cô ta cũng thản nhiên thừa nhận, hơn nữa đã từng nhắc nhở; vì không phải là đồng loại, tiếp xúc nhiều lần sẽ ảnh hưởng thân thể của anh ta.
Thế nhưng, anh ta nhịn không được.
Nhịn không được muốn gặp cô ta, nhịn không được muốn nghe giọng nói của cô ta, nhịn không được muốn nghe cô ta đánh đàn, nhịn không được muốn nhìn cô ta ca múa, nhịn không được muốn cùng cô ta thưởng tranh, nhịn không được …chỉ muốn đưa tay vuốt lên đầu mày luôn phảng phất vẻ cô quạnh và tịch mịch.
Nếu vậy, anh ta có thể ở bên cô ta được bao lâu?
Phải chăng sẽ như lời của Lý Tiểu Bạch, cứ như vậy chết đi?
Anh ta năm nay mới hai mươi hai tuổi, đương nhiên không muốn chết, nhưng … lại không bỏ được cô ta. Cô ta như đóa hoa trắng một mình hé nở giữa trời đông giá rét; thậm chí ngay cả tên cũng không có.
Dương Vũ tạt nước vào mặt mình, buông tiếng thở dài.
Chẳng lẽ liền không có biện pháp lưỡng toàn kỳ mỹ nào ư?
“Tiên sinh!”
Cô ta khẽ gọi anh ta, làn váy tuyết trắng mang theo mùi thơm thanh khiết, nhẹ nhàng lướt qua người Dương Vũ.
Dương Vũ ngước mắt lên nhìn, thấy cô ta đang đặt một chiếc khay lên bàn đá, đem bình rượu, trái cây bày ra bàn.
Chỉ là những hành động tầm thượng, nhưng khi cô ta làm lại biến thành một phong thái tư nhã, ống tay áo trắng theo động tác mà khẽ đung đưa, lộ ra đoạn cánh tay trắng muốt.
Dương Vũ ngây ngẩn, một lúc lâu sau mới lắp bắp: “Cô … Tên gì?”
Cô ta phá lên cười: “Tiên sinh lại quên rồi ư? Rõ ràng ngày trước mới đã nói với tiên sinh tôi chỉ là một tinh hồn ở trong trang sách, không cha không mẹ, không người quen, làm sao lại có tên?”
Dương Vũ gật gật đầu nói: “Tôi biết rõ, cho nên mới hỏi; nếu như cô không chê, tôi đặt cho cô một cái tên được chứ?”
Động tác của cô ta khựng lại, ngoái đầu nhìn Dương Vũ, hồi lâu sau mới nở nụ cười: “Tiên sinh cần gì phải chấp nhất một cái tên? Nếu tiên sinh nguyện ý, cứ gọi tôi là ‘Nhan Như Ngọc’ cũng không có vấn đề.”
Dương Vũ cười cười: “Có lẽ đối với cô mà nói, một cái tên há chẳng là gì. Thế nhưng, sách nói ‘Thư trung tự hữu Nhan như ngọc’. Quyển sách nào cũng sẽ xuất hiện một Nhan như ngọc, làm sao biết ‘Nhan như ngọc’ nào là cô? Tôi cũng chỉ là muốn gọi … gọi cô một chút.”
Cô ta rũ mắt xuống yên lặng hồi lâu, tay nâng bình rượu rót ra tách, khẽ cười: “Như vậy, phiền tiên sinh!”
Dương Vũ nghiêng đầu, họa họa vài nét: “Ám Hương? Cầm Tâm? Hạo Tuyết? Miểu Miểu …”* Đọc lên vài ba cái tên, anh ta ngừng lại, vò đầu bứt tóc, thở dài: “Haiiza! Tôi vẫn không am hiểu chuyện này. Còn cô thì sao? Cô thích tên nào?”
*Tên khác của hoa mai – Tên một loại đàn cổ - Trắng như tuyết – Như ẩn như hiện.
Cô ta nhướn người sang, khép hờ đôi mắt, vươn ngón tay chỉ đại một tên trên giấy Dương Vũ vừa viết.
“Tên của mình, cũng đừng nên tùy tiện như vậy chứ!” Dương Vũ nhíu mày, ngữ khí có phần giận dỗi, rồi đọc lên: “Miểu Miểu?”
Cô ta mở mắt ra, trông thấy ngón tay của mình chỉ lên hai từ ‘Miểu Miểu’, cô ta nở nụ cười uyển chuyển: “Tôi rất thích!”
Ngừng một chút, nói tiếp: “Tiên sinh vì tôi mà đã nghĩ ra những cái tên này, tôi rất vui.”
Cô ta ghé sát lại gần, cặp mắt trong như hồ nước mùa thu, hơi thở như hương hoa lan thơm ngát.
“Tiên sinh chịu đến thăm tôi, tôi rất vui.”
Ngón tay mềm mại, thon dài đặt trên vai anh ta.
“Tiên sinh chịu cùng tôi chuyện trò, tôi rất vui.”
Trong phút chốc, những mê hoặc như pháo hoa nở rộ giữa trời đêm, kéo dài thành từng tia sáng lấp lánh.
Dương Vũ nhất thời ý loạn tình mê.
Dương Vũ nắm chặt tay cô ta, lẩm bẩm: “Dương Vũ, tôi tên Dương Vũ … Xin hãy gọi tôi là Dương Vũ.”
Ngay lập tức cô ta gọi tên anh ta, hơi cúi người, nhẹ nhàng, nhẹ nhàng cởi cúc áo sơ mi của anh ta.
Khi môi cô ta chuẩn bị dán lên môi Dương Vũ, đột nhiên túi áo sơ mi của anh ta phát sáng.
Động tác cô ta khựng lại.
Trong một khắc ấy, vòng sáng lóe lên.
Thân thể cô ta bị bắn ra xa cách đó vài mét, kim quang tựa như quả tạ ngàn cân, đè ép cô ta nằm rạp xuống đất, chỉ có thể nghiên đầu nhìn Dương Vũ, ánh mắt bi thiết, ai oán.
Biến cố bất thình lình này khiến Dương Vũ bị dọa hết hồn; anh ta chạy vội đến muốn đỡ cô ta.
Ai ngờ khi anh vừa bước đến gần một bước, cô ta thét lên một tiếng, cả người lại nằm rạp xuống đất.
Dương Vũ đành đứng một chỗ, tay chân luống cuống, kêu lên: “Miểu Miểu? Làm sao vậy …”
Cô ta ngẩng đầu nhìn anh ta, đôi mắt ngấn lệ: “Tiên sinh có ơn ban tên cho tôi, còn chưa qua bao lâu, còn văng vẳng bên tai … Vì sao bỗng nhiên nhẫn tâm, thỉnh pháp sư thu phục tôi?”
Nhìn hai hàng nước mắt lăn dài, Dương Vũ đau xót, vội vã biện hộ: “Tôi nào có mời pháp sư, căn bản tôi cũng không biết chuyện gì đang xảy ra …”
Âm thanh cô ta dần dần yếu đi: “Tiên sinh nếu không mời pháp sư, vậy tại sao trong túi áo lại có bùa chú?”
Dương Vũ lúc này mới phát hiện kim quang phát ra từ người của mình, chính xác hơn là từ trong túi áo sơ mi. Dương Vũ nhanh tay rút ra, quả nhiên là một bùa chú viết bằng chữ màu đỏ trên giấy vàng.
Dương Vũ giật mình.
Tại sao trên người anh ta có cái này?
Là ai thả vào?
Đại não chợt nhớ tới … lại là Lý Tiểu Bạch. Nhưng anh ta cảm thấy suy nghĩ ấy thật sự vô căn cứ …
--- Cô nhóc chỉ mới là học sinh lớp mười, làm sao có thể thu quỷ trừ yêu? Cho dù cô bé có làm được như vậy, nhưng làm gì có cơ hội cho vào túi áo của anh?
Dương Vũ vẫn còn băn khoăn suy nghĩ, Miểu Miểu nằm phục trên đất rêи ɾỉ.
Bùa chú kia không còn bị quần áo ngăn cách nên uy lực càng mạnh thêm. Cả một không gian kim quang sáng chói. Chiếc bàn, chiếc ghế, gác lầu, rừng trúc đều mờ dần, mơ hồ lộ ra những đồ đạc trong phòng.
Cô gái trước mặt cũng biến hóa, dần dần trở nên trong suốt. Cô ta đưa mắt nhìn Dương Vũ, tràn ngập thống khổ …
“Tôi đợi tiên sinh, một mực chân thành, ông trời có thể chứng dám. Tiên sinh lại như vậy … tuyệt tình … Nếu như tiên sinh chê tôi khác loài … không đến cũng được … Vì sao nhất định phải đưa tôi vào chỗ chết?”
Thanh âm của nàng mỏng như tơ, nhưng từng chữ từng chữ đều là chỉ trích và lên án.
“Tôi không phải …” Dương Vũ cũng không hiểu, càng muốn giải thích, lại không biết bắt đầu từ đâu. Anh ta liếc nhìn cô gái trên mặt đất, lại liếc nhìn bùa chú trong tay, cắn chặt răng xé nó thành hai mảnh.
Kim quang biến mất.
Không gian hiện thực và rừng trúc huyền nhuyễn giao nhau, duy nhất tỏa sáng chính là bóng trắng muốt của cô gái mà Dương Vũ đặt tên Miểu Miểu.