Cửa Tiệm Cổ Quái

Chương 6-3

“Chuyện xảy ra lâu lắm rồi, như thế là bình thường, Ngũ Đế cũng mất từ

rất lâu, có rất nhiều thần ma lúc đó cứ tưởng mình sẽ cùng tồn vong với

đất giời giờ không còn nữa. Trời đất hiện tại đã không còn là trời đất

của năm đó. Cây ít đi, chim ít đi, rất nhiều loài thú bị tuyệt chủng,

rất nhiều ngọn núi bị đập phá để xây dựng những tòa cao ốc.”

Anh ta đang oán trách sao?

Hứa Tâm An nhanh nhảu nói: “Khoa học kỹ thuật ngày càng phát triển, có thêm rất nhiều phát minh ra đời, thế giới thay đổi từng ngày, đây là chuyện

tốt mà. Anh xem Hiện giờ anh thích chơi game nè, lúc trước đâu có.” Hứa

Tâm An nắm chặt cơ hội thuyết phục Tất Phương, nhất định phải khiến anh

ta thấy cuộc sống rất đẹp, dẹp bỏ ý nghĩ muốn chết đi.

“Chơi mấy ngày sẽ chán thôi.” Tất Phương nhếch miệng nói.

“Vậy mà anh còn bảo tôi mua!” Hứa Tâm An nổi giận, “Lãng phí tiền bạc!”

Không ngờ cô lại mua cho anh ta thật, trả lại chiếc máy anh ta mặt dày

lấy của người ta. Kết quả tên này lại nói chơi mấy ngày thì chán, quá

đáng đáng mà!

Tất Phương thở dài: “Tâm An, cô không thấy cuộc sống rất tẻ nhạt à.”

“Không. Tôi cảnh cáo anh, anh đừng có ở đó diễn vai u sầu. Việc mỗi ngày cần

phải làm chất cao như núi, đừng có suốt ngày nghĩ tới những chuyện tiêu

cực.” Hứa Tâm An có chút lo sợ, sao tên này khuyên mãi không nghe thế

này, chết tốt đẹp gì chứ, cái tên thần kinh này, có khi nào thần cũng

mắc bệnh trầm cảm không nhỉ? Nhưng mà bình thường có thấy anh ta trầm

cảm bao giờ đâu.

“Tôi không u sầu, tôi chỉ thấy sống không có ý

nghĩa gì hết. Cô không hiểu nổi đâu, cô mới chỉ sống được hơn hai mươi

năm, mà đến khi cô trăm tuổi cũng chưa hiểu nỗi đâu. Thời gian sống của

con người ngắn ngủi quá, thật đúng là khiến thần ngưỡng mộ mà.”

“…”

“Ngắn ngủi nên mới đáng giá.”

Haizz, cứ tiếp tục nói chủ đề này chắc đến lượt cô bị bệnh trầm cảm mất. Hứa

Tâm An tháo kính ra, định nói chuyện khác nhưng lại nhìn thấy có một con chuột béo đang ở trong khu vườn nhà mình.

“Ủa, đó là Chuột béo lúc nãy sao?” Hứa Tâm An đeo kính vào.

“Ừm. Hắn vẫn quanh quẩn gần đây, bây giờ mới ra ngoài kiến thức ăn.” Kết

giới của Tất Phương luôn cảm ứng được yêu khí xung quanh.

“Đợi

đã.” Hứa Tâm An tháo mắt kính, “Tất Phương, Tất Phương, tôi lại nhìn rõ

rồi, tôi có thể nhìn thấy Chuột béo rất rõ, nhưng không nhìn rõ được đám cỏ xung quanh nó.” Cô nằm bò trên ban công, tháo kính rồi lại đeo vào,

cuối cùng khẳng định: “Thật đó, tôi có công năng đặc biệt. Tôi không hề

nhận ra mình có thể nhìn thấy yêu quái, bị cận thị giúp tôi nhận ra được điều này.”

“Rồi đấy, bây giờ cô xem thử có thấy tôi không?” Tất Phương nói.

Hứa Tâm An xoay đầu nhìn, “Anh vẫn ngồi yên không cử động mà, nhưng trên

lưng có một đôi cánh khổng lồ rực lửa.” Đúng là đẹp trai rạng ngời.

Cô tháo kính, quả nhiên vẫn nhìn thấy rất rõ ràng. Những chậu hoa trên lan can, cốc nước trên bàn đều rất mờ, chỉ có Tất Phương là rõ ràng.

“Tôi sờ một chút được không?” Đôi cánh rực lửa ấy chắc không đốt cháy khét tay cô chứ?!

“Chậm thôi, nếu thấy nóng thì rụt tay lại.” Tất Phương nói.

Hứa Tâm An rất vui, đưa tay sờ vào, lông vũ trơn láng, ngọn lửa rất ấm áp,

sờ thật thích, cô nhịn không được sờ thêm vài lượt nữa.

“Đừng có thừa cơ chạm vào tôi.” Tất Phương lạnh nhạt kêu ca.

“Dáng vẻ của anh rất giống thiên sứ, có điều vừa mở miệng lại thấy không giống rồi.” Hứa Tâm An ai oán.

Tất Phương không thấy ngại chút nào.

“Anh có gặp qua thiên sứ bao giờ chưa?” Hứa Tâm An hỏi anh ta.

“Chưa từng.”

“Tiếc quá.”

Tất Phương nhìn cô khinh bỉ, có gì đáng tiếc đâu, thiên sứ quan trọng đến thế sao? Quan trọng hơn anh ta luôn à?

Anh ta thu đôi cánh lại, không thèm cho cô sờ nữa, vừa chạm vào anh ta mà lại nhớ đến người khác.

Hứa Tâm An đang sờ rất vui thì đôi cánh bỗng dưng biến mất, bèn dè bỉu

chống đối. Tất Phương nhìn thấy biểu cảm của cô, tâm trạng đột nhiên tốt hơn, lạnh nhạt nói: “Không cần phải hối tiếc đâu, cô cứ xem mình là

người bình thường đi, vì không ai có thể nhìn thấy và sờ vào được đâu.”

Hứa Tâm An ngơ ngác: “Không ai thấy sao?”

“Đúng. Tôi không cố ý hiện hình, con người không bao giờ nhìn thấy được.”

“Nhưng lúc nãy rõ ràng tôi nhìn thấy mà.” Mắt cô bị cận thị khá nặng, Hứa Tâm

An đang mừng thầm, chợt nghĩ ra: “Á, chẳng lẽ có liên quan đến việc tôi

đeo sợi dây chuyền lông vũ anh tặng?”

Tất Phương lắc đầu. “Có lẽ

bác cô nói không sai, cha mẹ cô là người thừa kế sứ mạng, cô được thiên

phú nên mới có thiên nhãn, có thể nhìn thấy vạn vật trong Tam giới.”

“Phát hiện muộn quá.” Hứa Tâm An nhìn bàn tay mình, thấy tiếc nuối vô cùng.

Bây giờ chỉ có thể nhìn thôi chứ không có bản lĩnh bắt yêu hàng ma.

“Tâm An.” Tất Phương đột nhiên gọi cô, “Cô bàn bạc lại với bà ấy đi, xem có

thể để cô qua chỗ bà ấy ở mấy ngày không, hoặc bà ấy qua đây với cô. Tôi phải đi một thời gian.”

“Đi đâu thế?”

“Đi tìm Giao Long.

Tất Phương biếng nhác dựa vào ghế tựa nhìn lên trời, “Nếu nói trên đời

này tôi còn có bạn bè thì chính là Giao Long. Hai lần trước khi tôi chìm vào giấc ngủ, anh ta bảo muốn đi tìm hồn phách của Đế Quân.

“Đế Quân là ai?”

“Hoàng Đế trong truyền thuyết của loài người.”

“Ừm.” Còn nhấn mạnh trong thuyền thuyết nữa, được rồi. Đế Quân bọn họ quen

biết có khi không phải là Hoàng Đế được kể trong truyền thuyết của loài

người, cô có thể hiểu như thế.”

“Anh đi đi.” Hứa Tâm An ủng hộ,

“Hiếm khi anh có việc muốn làm.” Tìm được anh em của mình, có lẽ anh ta

sẽ không còn thấy thế gian tẻ nhạt, không muốn chết nữa. Cô thật sự

không muốn anh ta chết.

“Sắp xếp ổn thỏa cho cô xong rồi tôi sẽ đi.” Tất Phương nói.

“Được.” Hứa Tâm An gật đầu, tâm trạng vô cùng tốt. Tất Phương có mục tiêu để

làm, hơn nữa còn quan tâm cô, điều này khiến cô rất vui. Cô đứng dậy,

hét lớn về phía khu vườn: “Chuột béo, mau lên đây, tôi làm mì cho ăn

nè.” Đúng là không chịu nổi khi thấy động vật nhỏ lang thang đi qua đi

lại trước mắt.

Chuột béo đang định chạy sang bên đường lục thùng

rác kiếm ăn vụn còn sót lại, nghe Hứa Tâm An nói thế ngạc nhiên xoay đầu nhìn về hướng của cô, cảm động đến nỗi con mắt sáng lấp lánh như hai

ngọn đèn.

Chuột béo hóa thành hình người đi vào trong nhà Hứa Tâm An, ăn một bát mì lớn. Bát mì còn có trứng thịt, ăn no nê xong, Chuột

béo lau nước mắt vì cảm động: “Tôi sẽ đi xung quanh xem xét tình hình,

nếu phát hiện chuyện gì khác thường sẽ lập tức thông báo cho cô biết.

Không ăn không thức ăn của cô đâu.”

Đúng là một con yêu tinh

lương thiện, trong lòng Hứa Tâm An có chút cảm khái, nhìn về phía vị

thần đang nằm trên sô-pha xem ti-vi bên kia, ăn chùa còn suốt ngày mạnh

mồm đòi món này món nọ. Nhưng lúc này anh ta đang xem ti-vi với gương

mặt vô cảm, nhìn dáng vẻ ấy Hứa Tâm An rất đau lòng. Nếu anh ta đi rồi,

chắc cô sẽ nhớ anh ta lắm.

“Tất Phương.”

“Gì vậy?”

“Anh đi bao lâu?”

“Tầm mấy ngày. Tôi phải đi tìm tin tức, nếu chuyện này có liên quan đến Giao Long, bác của cô sẽ tìm Trần Bách Xuyên còn tôi tìm Giao Long, nói

không chừng khi liên kết tin tức hai bên với nhau lại sẽ có ích. Giải

quyết êm xuôi mọi chuyện, để không còn kẻ nào đòi lấy mạng cô nữa.”

Hứa Tâm An chợt thấy cảm động, chạy đến ngồi bên cạnh anh ta, “Trở về trước Tết được không? Chúng ta cùng nhau đón Tết. Nếu không tìm thấy, đón Tết xong lại đi tìm.”

Tất Phương nhìn cô, chợt mỉm cười, “Được rồi. Tết là lúc nào?”

“Ngày Tám tháng này. Còn tám ngày nữa.”

“Được. Tôi nhất định về kịp.”

Hai người nhìn nhau mỉm cười, đột nhiên Hứa Tâm An nhìn xéo qua Chuột béo

bên bàn ăn, Chuột béo đang nhìn cô bằng ánh mắt sáng rỡ.

“Chuột béo cũng đến nhé. Tết này chúng ta sẽ làm thật nhiều món ngon.”

Chuột béo kích động đỏ bừng mắt, gật đầu lia lịa.

Hứa Tâm An vui vẻ nhảy cẫng lên: “Tôi gửi email cho cha đây, giục ông ấy

mau trở về. Tết năm nay mọi người quây quần bên nhau, chắc là náo nhiệt

lắm, gọi thêm bác tôi và các bạn của bác ấy đến nữa.” Cô vừa nói vừa

chạy vài phòng ngủ.

Tất Phương ngồi trên sô-pha ngơ ngác như chú

nai nhỏ, đợi đã, không phải chỉ mời mỗi anh ta đón Tết cùng thôi à, sao

bỗng dưng kéo thêm cả đống người vậy.

Tất Phương nheo mắt liếc Chuột béo, chính tên béo này là đầu sỏ dẫn thêm đám râu ria kia.

Lần nào nhìn thấy Tất Phương thì Chuột béo cũng đều rất sợ, giờ còn bị anh

ta liếc như thế, bèn nhanh chóng nhảy cẫng lên hét về phía phòng ngủ:

“Chị Tâm An, em đi trước nha.”

“Ừ.” Hứa Tâm An đáp lại.

Tất Phương tiếp tục liếc Chuột béo, gọi ai là chị thế, đúng là không biết

xấu hổ. Ăn của người ta có một bữa thôi mà đã nịnh nọt như thế. Yêu quái ba tram tuổi kêu con người có hai mươi ba tuổi là chị không thấy xấu hổ sao?

Chuột béo bị liếc như thế, chân dí sát vào tường rón rén

từng bước ra tới cửa lớn, nghĩ đi nghĩ lại bèn hét thêm một câu: “Chị

Tâm An, đến giờ cơm em lại tới được không?”

“Được.” Hứa Tâm An lại đáp.

Tất Phương đứng dậy ngay lập tức, Chuột béo “vèo” một cái hiện nguyên hình rồi lao về phía của lớn chạy mất dạng.

Ngày hôm sau Hứa Tâm An mở cửa tiệm dọn hàng bày bán, gói ghém những món

hàng cần phải chuyển phát xong xuôi thì định gọi điện cho Long Tử Vy báo chuyện Tất Phương phải đi xa, không ngờ đúng lúc đó Long Tử Vy lại đến

tiệm.

“Tâm An, chỗ của bác có tin tức, Sư phụ của Đổng Khê bảo,

Trần Bách Xuyên từng đến tìm ông ấy, hỏi về kĩ năng tạo kết giới liên

hoàn.”

“A!” Hứa Tâm An đột nhiên có chút phấn khích, “Vậy tình hình thế nào, có tìm được tung tích của Trần Bách Xuyên không?”

Long Tử Vy nói: “Sư phụ của Đổng Khê là cao thủ có tiếng tăm trong giới hàng ma. Trong tâm ông ấy có thiên nhãn nhìn thấu được chuyện trong quá khứ

tương lai, tay chạm sa bàn có thể cảm ứng được may rủi họa phúc, là một

trong những người đứng đầu về thuật kết giới ảo cảnh trong giới tu đạo,

nhưng ông ấy đã lui về ở ẩn lâu rồi, hiếm khi gặp người ngoài. Ngay cả

Đổng Khê, nếu không có chuyện gì quan trọng cũng khó gặp được sư phụ.

Lần này vì chuyện kết giới liên hoàn, Đổng Khê đã hỏi sư phụ cô ấy, sau

khi nói rõ mọi chuyện, sư phụ cô ấy biết chúng ta muốn tìm Trần Bách

Xuyên, không ngờ trước đây hắn ta đã từng đến tìm ông ấy.”

“Chẳng phải nói sư phụ cô ấy rất hiếm khi gặp người ngoài sao, làm thế nào Trần Bách Xuyên lại có thể gặp được?” Tất Phương hỏi.

Long Tử Vy nhìn Hứa Tâm An, trả lời: “Bởi vì Trần Bách Xuyên là chủ tiệm Tìm Cái Chết.”

Hứa Tâm An kinh ngạc, thân phận “Chủ tiệm Tìm Cái Chết” này lại được xem trọng như thế sao?