Đạo Quân

Chương 147: Trong Cung Hạ Quyết Tâm (1)

Đan bảng Kim Đan là do Băng Tuyết các của giới tu hành làm ra, viết là: Bát bách kim đan, danh động thiên hạ!

Nếu là Kim Đan bảng, dĩ nhiên là chỉ những người tu vi đã đạt cảnh giới Kim Đan, thực ra người tu vi Kim Đan kỳ trong giới tu hành không chỉ tám trăm người nhưng có thể lên được bảng chỉ có tám trăm danh ngạch. Tám trăm tu sĩ Kim Đan này không phải đã lên bảng là có thể vĩnh viễn chiếm cứ vị trí trên bảng. Đan bảng có thể được thay đổi bất cứ lúc nào, chẳng hạn có ai đánh bại người nào đó trên bảng thì sẽ tự động được thay vào đó, hoặc ai đó chết thì sẽ tự động bị xóa tên khỏi bảng.

Rất nhiều người khinh thường Đan bảng này, bởi vì bảng danh sách nào cũng không phải tuyệt đối, trong quá trình khảo cứu ra vẫn có chỗ bị người ta lên án. Có vài tu sĩ Kim Đan không muốn dương danh nên ẩn cư, rất hiếm khi giao thủ với người khác, thực lực thật sự không cho người ngoài biết, có vài tu sĩ Kim Đan thắng không khoe khoang, bại không lên tiếng. Thử hỏi trong tình huống này, làm sao có thể cam đoan bảng danh sách tuyệt đối công bằng?

Có lẽ Băng Tuyết các đã cân nhắc đến điểm này, có xếp hạng cụ thể chỉ có mười thứ hạng đầu. Đây là thập đại cao thủ Đang bảng, họ tuyệt đối có thực lực, về tổng thể những tu sĩ có ý kiến trong thiên hạ không quá nhiều. Còn bảy trăm chín mươi cái tên kia chỉ hiện tên trên bảng chứ không phân chia thứ tự. Bát bách kim đan, danh động thiên hạ! Thật đúng là vang danh thiên hạ, mặc kệ tu sĩ khác có phục hay không, không ai trong thiên hạ có thể thực sự làm rõ chênh lệch thực lực cao thấp một cách kỹ càng giữa các Kim Đan. Những kẻ quyền quý nắm giữ tài nguyên dĩ nhiên sẽ nhìn vào bảng danh sách, dựa vào những người trong bảng danh sách để cung cấp tài nguyên tu luyện, biến cao thủ đan bảng thành pháp sư tùy tùng hoặc làm những công việc đảm bảo an toàn.

Kể từ đó, những người có tên trên bảng liền gặp phiền phức, thường xuyên sẽ có người tìm tới cửa khiêu chiến, chạy tới khiêu chiến phần lớn đều là những tu sĩ thiếu tài nguyên tu luyện. Người đến gây chuyện cũng không còn cách nào khác, đều là tu sĩ Kim Đan, cái giá túc chủ đưa ra để thuê họ không giống nhau. Chẳng hạn, đều là đồ bán ra, một món đồ được đóng gói tinh xảo bán ra từ một cửa hàng có tên tuổi có thể bán mười kim tệ, một món không được đóng gói bày bán trên một sạp hàng chỉ có thể bán một kim tệ, dựa vào cái gì cùng một món đồ mà có cái giá tiền chênh lệch nhiều như vậy?

Đặt lên người cũng có đạo lý như nhau, dù ngươi có nói ngươi có chất lượng tương tự hoặc so ra còn có năng lực hơn cũng vô dụng. Túc chủ cũng không tin, ngươi nói như nhau là như nhau sao? Chứng minh cho ta thử đi, ngươi đi đánh bại một cao thủ Đan bảng thử đi! Đi lòng vòng một hồi cuối cùng vẫn là phải đi so thử, hà tất gì phải chịu nhục trước mặt túc chủ, chi bằng đi khiêu chiến trước đã, có cái tên trên bảng rồi tính sau.

Đương nhiên, nếu có tên trên bảng có bối cảnh môn phái, bình thường sẽ không ai dám khiêu chiến, trừ phi ngươi tài giỏi thắng cả môn phái người ta, nếu không hôm nay ngươi lên bảng, ngày mai có thể sẽ bị một đám người gϊếŧ chết. Và tu sĩ Kim Đan có bối cảnh môn phái cũng sẽ không đi làm người khiêu chiến. Tài nguyên tự có môn phái cung cấp, không đáng đi làm mấy chuyện gây sự, kɧıêυ ҡɧí©ɧ những tên căn bản không hề có bối cảnh môn phái. Khiêu chiến kẻ có bối cảnh môn phái càng không cần thiết, sẽ tạo thành xung đột giữa hai phái.

Kể từ đó, Đan bảng dĩ nhiên dễ dàng bị người ta lên án là khảo cứu không toàn diện. Nhưng Băng Tuyết các người ta cũng nói, ngươi cảm thấy người nào trên bảng không thích hợp thì cứ đem bản lĩnh ra nói chuyện đi? Nhưng chẳng có ai ăn no rồi không có chuyện gì làm đi điểm danh từng người nói ai ai có tên trên bảng danh sách có tiếng không có miếng? Đây không phải đang tìm người kết thù sao?

Những người bất mãn dĩ nhiên trách đám nữ nhân Băng Tuyết các nhàn rỗi chẳng có chuyện gì làm nên càn rỡ làm loạn, thế nhưng cũng không ai dám đi gây rắc rối cho Băng Tuyết các. Các chủ của Băng Tuyết các là tôn nữ của Tuyết bà bà lão quái vật Nguyên Anh kỳ, thực lực chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay trong giới tu hành. Đan bảng là do các chủ Băng Tuyết các tiền nhiệm làm ra, các chủ tiền nhiệm là đệ tử Tuyết bà bà. Ngay cả lão quái vật Nguyên Anh kỳ khác cũng không lên tiếng với Đan bảng này, các tu sĩ khác trong thiên hạ dĩ nhiên không dám nhiều lời. Không ai dám tận lực đi chống đối Băng Tuyết các, Tuyết bà bà người ta là người đứng trên đỉnh chuỗi thực vật, có bối cảnh này, không thiếu tài nguyên tu luyện, cũng không thiếu danh và lợi, không đáng tranh đoạt kết thù với người khác, được coi là một tồn tại tương đối siêu nhiên.

Tương đối mà nói, Đan bảng cũng không phải không có chỗ thích hợp, ít nhiều gì cũng có thể phản ánh được thực lực nhất định, hoặc là vì bối cảnh của Tuyết bà bà, nhân mạch của Băng Tuyết các người ta không cần phải nói.

Họ nắm giữ tin tức trong thiên hạ toàn diện hơn so với người bình thường nên dễ đưa ra bình xét hơn. Chẳng hạn ở đâu đó có ai đó đánh với ai đó một trận, thắng bại như thế nào, rất nhiều người có lẽ chưa từng nghe thấy, Băng Tuyết các cũng đã thu được tin tức rồi sửa trên Đan bảng, không ít người cũng nhờ vào Đan bảng mới biết ai đánh nhau với ai.

Về phần vì sao không làm ra Nguyên Anh kỳ cùng Trúc Cơ kỳ hoặc Luyện Khí kỳ, dĩ nhiên là Băng Tuyết các không dám suy đoán lung tung đối với Nguyên Anh kỳ, còn Trúc Cơ kỳ và Luyện Khí kỳ bên dưới vì nhiều vô số kể, sao phân tích cho hết.

Xem qua nội dung mật báo, Lục Thánh Trung cười khổ:

- Bạch Diêu cao thủ Đan bảng cũng đích thân xuất mã, Phượng Lăng Ba này đúng là đủ để mắt đến quận vương nghèo túng này thật!

An Tiểu Mãn sờ cằm, dĩ nhiên cũng khá buồn bực.

- Đúng vậy, Phượng Lăng Ba này không khỏi quá coi trọng Thương Triều Tông rồi. Chẳng những gả nữ nhi, còn phái Bạch Diêu hộ vệ, đến mức đó sao? Nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có một cách giải thích, xem ra ảnh hưởng của Ninh Vương với Phượng Lăng Ba không nhỏ, thế nhưng Thiên Ngọc môn nói thế nào? Ninh vương với Thiên Ngọc môn có sức ảnh hưởng lớn vậy sao? Nghĩ không ra...

Lắc đầu, bộ dạng đánh giá:

- Lục sư huynh, chuyện của huynh, đệ đề nghị nên nghĩ lại!

Lục Thánh Trung thở dài:

- Ngũ Lương sơn chúng ta cũng không phải là đại môn phái, không thể tự chủ một phương, chỉ có thể phụ thuộc,bất cứ lúc nào cũng có thể thay thế, Vương Hoành nhất định phải làm như vậy, ta có thể thế nào? Nếu không thể cho một công đạo, với quan hệ của Vương Hoành, bất cứ lúc nào cũng có thể đá Ngũ Lương sơn chúng ta ra khỏi cục diện, ảnh hưởng không phải chỉ có mình ta!

An Tiểu Mãn nghe vậy liền rơi vào trầm mặc. Đúng là như vậy, không cần phải nói, Vương Hoành cùng với Chu Thủ Hiền túc chủ của mình bên này đều là bảo hoàng phái, nếu thật sự chọc cho Vương Hoành không vui, tùy tiện đánh tiếng với Chu Thủ Hiền, Chu Thủ Hiền không thể vì một đệ tử tiểu môn phái như gã ta mà đắc tội với Vương Hoành ở kinh thành. Ngay cả gã ta cũng có thể phải biến khỏi chỗ Chu Thủ Hiền, những đại môn phái có sức ảnh hưởng với phái bảo hoàng kia chưa chắc sẽ ra mặt nói chuyện giúp bọn gã, những tiểu môn phái có thể thay thế bọn gã thật sự là quá nhiều.

- Nhưng việc này gần như không thể hoàn thành, đừng nói sư huynh, cho dù cả Ngũ Lương sơn ta đồng thời xuất động chỉ e cũng không chơi lại một mình Bạch Diêu. Bạch Diêu đã từng một mình đánh tan một môn phái đấy!

An Tiểu Mãn than nhẹ.

Lục Thánh Trung ngửa mặt lên trời thở dài:

- Việc thành tại người, đã không thể đối đầu vậy thì dùng trí đi!

Gã cầm chén rượu uống một ngụm, đập chén lên bàn, không kìm được mắng một tiếng:

- Mẹ nó, Ngưu Hữu Đạo kia phải gọi là Ngưu Hữu Bệnh mới đúng. Gϊếŧ ai chẳng được đi gϊếŧ Tống Diễn Thanh làm gì, biết rõ bối cảnh Tống Diễn Thanh lớn như vậy còn dám trêu vào.



Kinh thành Yến quốc, trong nội đường Đại Tư Không phủ, Tống Cửu Minh bước nhanh vào, cung kính hành lễ với Đồng Mạch ngồi trên ghế.

Đồng Mạch phất tay cho những người khác trong nội đường lui ra, đứng dậy vòng qua án dài, đi tới đứng dưới mái hiên. Tống Cửu Minh hầu ở bên cạnh im lặng không nói, chờ phân phó.

Đồng Mạch trầm mặc một lúc lâu mới từ từ nói:

- Trong cung hạ quyết tâm, diệt trừ Thương Triều Tông, chúng ta không có được thì cũng không thể để rơi vào tay Phượng Lăng Ba.

Tống Cửu Minh sửng sốt một chút.

- Phượng Lăng Ba há có thể từ bỏ ý đồ?

Đồng mạch đáp:

- Bệ hạ bên này kiêng kị Phượng Lăng Ba bên kia tiết lộ tin tức, Phượng Lăng Ba sao có thể không kiêng kị bệ hạ bên này sẽ tiết lộ tin tức, điểm khác biệt duy nhất là bệ hạ phải bận tâm thiên hạ Đại Yến, không muốn nhìn thấy Đại Yến nội loạn khiến ngoại địch thừa cơ hội. Còn Phượng Lăng Ba không lo lắng chuyện này. Đây chính là chân trần không sợ mang giày, bởi vậy mới khiến cho Phượng Lăng Ba không sợ hãi gì. Nếu có thể nhất cử giải quyết được Thương Triều Tông, cùng lắm cho chút lợi ích trấn an Phượng Lăng Ba, cũng chẳng tổn thất gì. Nếu thất thủ, Phượng Lăng Ba cũng không dám phản công quá mức, bí mật kia tiết lộ ra ngoài đối với bên đó cũng không có ích lợi gì, nhưng bệ hạ cũng không dám lại bức bách lần thứ hai.

Tống Cửu Minh vừa suy tư vừa khẽ gật đầu, hiểu rõ ý bên trong, một khi để Phượng Lăng Ba hiểu lầm hoàng đế ỷ vào quyền trượng hoàng đế có thể động thủ nhiều lần với ông ta, Phượng Lăng Ba ăn không tiêu cũng không thể tiếp nhận, phát hiện vật kia đối với hoàng đế không hề có hiệu quả uy hϊếp, tất nhiên muốn chó cùng rứt giậu, đây là đòn nặng Đại Yến khó chịu đựng được. Lão ta từ từ nói:

- Cho nên chỉ có một cơ hội động thủ!

Đồng Mạch gật đầu:

- Đúng, chỉ có một cơ hội.



Phủ thứ sử Nam Châu, trên lầu các giữa đình thủy tạ, Chu Thủ Hiền cẩm bào đai lưng ngọc dựa vào lan can vê râu trầm mặc không nói.