Lão Hùng? Vẻ mặt của ba người Thương Triều Tông hơi kỳ lạ, ở đây vừa có khỉ (Hầu Tử) vừa có trâu (Ngưu), bây giờ lại nhảy ra một con gấu, thật đúng là tổ hợp kỳ dị.
Lam Nhược Đình vuốt cằm nói:
- Lát nữa ta sẽ tìm quản gia Thọ Niên nói sơ qua, vấn đề cũng không lớn.
Bên này trao đổi chuyện một hồi, giờ lành đi đón dâu cũng sắp đến, Ngưu Hữu Đạo phất tay cho Viên Phương lui ra, nghiêm mặt nói:
- Vương gia, có mấy lời không biết có nên nói hay không?
Thương Triều Tông lập tức lộ ra vẻ mặt khiêm tốn thỉnh giáo:
- Cứ nói đừng ngại.
Ngưu Hữu Đạo liền nói:
- Hôm nay động phòng, Vương gia cần xem như xử lý chính sự, cần phải một lần bắt được Phượng Nhược Nam.
Tất cả mọi người đều là người trưởng thành, sao có thể không hiểu lời này là có ý gì, ai nấy đều im lặng, ba người còn tưởng là hắn có chuyện đứng đắn gì, ai ngờ lại nói tới chuyện này.
Thương Thục Thanh vẫn là một cô nương, đột ngột nghe đến việc này, thấy hơi đỏ mặt không yên, trong lòng thầm phỉ nhổ, không biết nên đứng lại hay không.
Thương Triều Tông lúng túng, rất muốn hỏi hắn xem có ai nói chuyện như ngươi không hả?
Lam Nhược Đình thở dài:
- Đạo gia, đem chuyện riêng tư bậc này ra bàn bạc, hình như không ổn lắm đâu.
Ngụ ý là kêu Ngưu Hữu Đạo tự trọng đi.
Ngưu Hữu Đạo khoát tay áo:
- Mọi người đừng nghĩ lung tung, ta nói nghiêm túc mà, có thành vợ chồng thật sự với nữ nhân này hay không khác biệt rất lớn, vương gia muốn mượn người ngựa của Phượng Lăng Ba biến thành người ngựa của mình, không có Phượng Nhược Nam dụng tâm phối hợp là không được, vẫn nên nhanh chóng rút ngắn quan hệ thì tốt hơn.
Mấy người im lặng, dưới tình huống nguy hiểm cầu sinh đến mức này, chủ đề tuy khá xấu hổ, nhưng không phải không có đạo lý. Phượng Lăng Ba chủ động để con gái đi theo Thương Triều Tông cùng đến huyện Thương Ngô, chưa hẳn không có ý muốn theo dõi, quyền chỉ huy người ngựa chắc chắn nằm ở trong tay Phượng Nhược Nam, sẽ không nghe Thương Triều Tông điều khiển, mà mười vạn tướng quạ bên này là không bỏ ra nổi. Nếu Phượng Nhược Nam đi theo bức ép không tha thì sẽ rất phiền phức, bây giờ giải quyết Phượng Nhược Nam quả thực là chuyện lớn quan trọng nhất.
Lúc này bên ngoài vừa khéo có người đến giục Thương Triều Tông khởi hành, vừa vặn hóa giải bầu không khí xấu hổ giữa Thương Triều Tông và Thương Thục Thanh, Lam Nhược Đình ra hiệu cho hai người dẫn đầu đi trước.
Đợi sau khi hai huynh muội đi rồi, Lam Nhược Đình tiến đến gần Ngưu Hữu Đạo ghé vào.
- Lời Đạo gia nói ngược lại làm ta mơ hồ thấy hơi lo lắng, qua hai hôm mày mò tình huống xem ra Phượng Nhược Nam tính tình nóng nảy, không có tình cảm gì với vương gia, việc này chỉ e hơi rắc rối.
Ngưu Hữu Đạo thấp giọng đáp:
- Đây chính là điều làm ta lo lắng, động phòng chính là cơ hội tốt. Qua hôm nay, ta sợ Phượng Nhược Nam chưa hẳn chịu qua đêm trong cùng một phòng với vương gia, nếu hai người vẫn luôn chia phòng không chịu ở chung thì sẽ rất rắc rối. Ngay cả người cũng không ở cạnh vương gia thì làm sao trái tim ở chỗ vương gia được, huống hồ người ta còn mang theo nhiệm vụ trên người. Cho nên tối nay cần phải làm Vương gia bắt được Phượng Nhược Nam!
Lam Nhược Đình nhịn không được cười khổ, chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày thế mà lại xem loại chuyện này như chính sự đem ra thảo luận với người ta, lắc đầu nói:
- Loại chuyện như này chẳng lẽ kêu vương gia dùng sức mạnh ư?
Ngưu Hữu Đạo vội ho một tiếng:
- Động phòng hoa chúc, chuyện danh chính ngôn thuận kia mà. Vương gia lấy chút khí khái nam nhi ra người khác còn có thể nói gì hay sao? Đưa lý do nào ra cũng đều là vương gia có lý, là cô ả kia không hiểu chuyện. Việc này cũng không phải việc nhỏ, tiên sinh cần phải đôn đốc Vương gia đấy!
- Haiz!
Lam Nhược Đình buông tiếng thở dài, khẽ gật đầu.
Đợi Lam Nhược Đình đi rồi, sau khi chỉ còn lại hai người Viên Cương và Ngưu Hữu Đạo, Viên Cương bỗng nhiên cất tiếng:
- Bên giáo trường trong quân doanh, Phượng Nhược Nam đâʍ đa͙σ gia một thương.
Ngưu Hữu Đạo biết hắn ta sẽ không vô duyên vô cớ nói câu này, quay đầu hỏi lại:
- Sao lại nói vậy?
Viên Cương đáp: