- Không khổ cực. Nên làm, nên làm!
Ngưu Hữu Đạo vui tươi hớn hở khoát tay, đổi đề tài:
- Có câu này hơi thô tục, nhưng ta phải nói trực tiếp.
Ba người lập tức tập trung chăm chú nhìn hắn. Bao nhiêu chuyện mà họ không thể ngờ nổi cứ thế liên tiếp xảy ra, không biết lần này lại chọc ra chuyện gì đây, có điều cũng không thể bịt miệng hắn không cho nói được. Thương Thục Thanh đành dịu dàng đáp:
- Cứ nói, đừng ngại!
Ngưu Hữu Đạo nói luôn không cần nghĩ:
- Ta không ngại vất vả, tuyệt đối chăm chỉ chịu khó. Chúng ta cũng không cần vòng vo, ta nói thẳng, ta chỉ làm việc, không gánh trách nhiệm!
Câu này khiến ba người còn lại dựng tâm đề phòng. Cả ba đều thầm hỏi lại có chuyện gì đây!
Thương Thục Thanh thử thăm dò:
- Không biết… Đạo gia muốn nói tới trách nhiệm gì?
Ngưu Hữu Đạo hỏi Lam Nhược Đình:
- Lam tiên sinh, lão sư của ngươi tên Lạc Thiếu Phu phải không?
Lam Nhược Đình sửng sốt một lát, gật đầu đáp:
- Lạc Thiếu Phu chính là tục danh của ân sư.
Lam Nhược Đình thầm thắc mắc không hiểu sao lại nói tới lão sư mình? Ngươi lại gây ra cái nghiệt gì đây, lẽ nào người chết cũng không tha?
- Hóa ra là thật!
Ngưu Hữu Đạo thở dài:
- Ta nghe Phượng Lăng Ba nói mới biết. Có vẻ Phượng Lăng Ba rất ngưỡng mộ lệnh sư, đã khen lệnh sư không tiếc lời, còn hỏi ta sách lược cầu hôn này có phải là chủ ý của Lam tiên sinh không… Ta còn trẻ, xương vai còn mềm, không gánh nổi trách nhiệm, nên ta đã thừa nhận là của Lam tiên sinh. Người ta lập tức khen “danh sư xuất cao đồ”, chúng ta cũng không nên lật lọng kẻo khiến người ta nghi ngờ. Sau này, sợ là Lam tiên sinh sẽ phải gánh chút trách nhiệm.
Lam Nhược Đình hơi mờ mịt, nghĩ một lát, mới ngờ vực hỏi:
- Chuyện này đâu cần gánh trách nhiệm gì, nói không chừng còn có thể được Phượng Lăng Ba thưởng thức. Ta nào có thể ôm đồm công lao của Đạo gia ngươi?
- Thôi, công lao hay không công lao quên đi. Ta cần công lao này làm gì. Ta xưa nay vốn là người biết điều, không thích gây ồn ào, mong tiên sinh thông cảm!
Ngưu Hữu Đạo nhăn nhăn mũi theo bản năng, tiếp lời:
- Đúng rồi, chuyện vay tiền mua lễ này đương nhiên cũng là chủ ý của tiên sinh, mong tiên sinh tha thứ!
- A!
Lam Nhược Đình kinh hãi biến sắc, trợn trừng mắt, có vài phần “thụ sủng nhược kinh”, trong lòng bi phẫn. Cái chuyện không xấu hổ này ngươi lại còn mặt dày nói không tiện gánh trách nhiệm, còn nói là chủ ý của ta?
Thương Triều Tông và Thương Thục Thanh hoàn toàn không nói được gì. Họ hiểu rồi, bảo sao chuyện gì cái tên này cũng dám làm, thì ra chuyện xấu do hắn làm, trách nhiệm đều do người khác chịu, phủi mình sạch sành sanh, có gì là không dám? Chỉ có người khác phải chịu oan ức thôi! Qua chuyện này, xem như ba người nhận thức được vị này rồi. Lam Nhược Đình không nghĩ ra nổi vì sao một người phong độ như Đông Quách Hạo Nhiên lúc lâm chung lại thu một đệ tử như vậy?
Viên Cương rất hiểu Đạo gia, đứng bên cạnh, chẳng rung động tí nào, coi như không chút bất ngờ.