Editor: Tieen
Mấy nha hoàn rửa chén liếc nhìn nhau một cái, xác nhận quản gia không phải kêu bọn họ, liền nhìn về phía Tô Mộc, phát hiện cô ngồi xổm bên trong cùng đại nương rửa rau đang nhặt rau.
"Đại nương, các ngươi ai kêu là nha hoàn rửa rau, quản gia đang gọi."
Đại nương sờ sờ đầu, là quản gia, nhưng đã lâu không có người kêu bà là nha hoàn rửa rau.
Đại nương rửa rau từ bên trong đi ra thăm dò, "Ta ở đây, quản gia có chuyện gì sao?"
Quản gia vẻ mặt xấu hổ, xua tay, "Không phải ngươi, là một nha hoàn khác."
Đại nương rửa rau nhìn nhìn Tô Mộc, kêu, "Tiểu Thu, quản gia tìm ngươi."
Tô Mộc quay đầu lại, ánh mắt dừng trên người quản gia, quản gia lại cảm giác cả người giống như lửa đốt.
Vừa rồi mình mới đắc tội nha hoàn này, nếu nàng đến trước mặt gia cáo trạng, thì phải làm sao bây giờ?
Nhìn biểu hiện của gia trong bữa tiệc tối, hắn nên biết được nha hoàn này đối với gia không đơn giản, hắn vậy mà còn vì bốn mươi lượng đắc tội nàng, thật là biết thế chẳng làm.
Tô Mộc lau vệt nước trên tay, đi đến trước mặt quản gia, hỏi: "Còn có việc riêng sao?"
Ngân lượng tìm tới, cô không cự tuyệt.
Quản gia: "..."
Tốt rồi, hắn lo lắng hoàn toàn dư thừa.
Làm thế nào mà việc hậu hạ gia lại thành một công việc riêng?
Nha hoàn khác muốn cầu còn cầu không được, nha hoàn này chỉ quan tâm tới ngân lượng, thật là một nha hoàn kỳ quái.
[Truyện chỉ được đăng tải tại watt.pad/tieen2804]
Quản gia không thể không nói sự thật.
"Gia tìm ngài, mời ngài đi theo nô tài." Giọng điệu khách khí, cung phụng giống như Phật gia.
"Chuyện gì?" Hỏi rõ ràng, tính đúng giá.
Quản gia nhỏ giọng nói: "Nô tài không biết, chỉ biết gia ở bể tắm."
Bể tắm?
Bán sự phục vụ hay bán sắc tướng?
Phục vụ thì có thể, còn sắc tướng... Giá cả hắn trả không nổi.
Cửu Thiên Tuế nhịn không được mở miệng hỏi:【 Ký chủ, sắc tướng cô giá niêm yết bao nhiêu? 】
"Phân nhân (*)." Nghiêm trang nhàn nhạt trả lời.
(*) Phân nhân (分人): Mị tra không ra nghĩa chính xác, nhưng ta nghĩ ở đây có thể là "tình cảm giữa hai người". (Ai hiểu chỗ này cầu giúp đỡ)
Cửu Thiên Tuế:【 ... 】
Phân nhân là cái gì?
Trên mặt cô không có biểu tình, quản gia nhìn không ra giờ phút này cô suy nghĩ cái gì, nhưng gia tìm cô, nhất định phải đem người đưa tới.
Chà xát bàn tay, quản gia lại mở miệng: "Ngài có thể xuất phát chưa?"
"Mời đưa trước mười lượng, nhiều còn thiếu bổ, nếu là..."
"Nô tài cho ngài mười lượng, ngài nếu cảm thấy không đủ, liền mở miệng hỏi gia." Gia ngân lượng nhiều, hắn nghèo.
Hắn đưa ra ngân lượng, sau đó vẫn ghi chép vào khoản thu chi, để bên phòng thu chi bù lại cho hắn mới được.
"Ừ."
Được cô đồng ý, quản gia lập tức dẫn đường, dẫn cô đi về phía bể tắm.
Hơi nước bốc lên, sương khói lượn lờ giống như tiên cảnh, bài trí xung quanh đều được điêu khắc tỉ mỉ, thậm chí hai bên bể tắm còn có chạm khắc hoa văn.
Tất cả đều thể hiện sự chế tác độc đáo.
Bên trong sương khói lượn lờ, một bóng dáng cường tráng như ẩn như hiện, tóc đen dài buông xõa sau người, hai tay hữu lực rắn chắc dang rộng, lười biếng tùy ý đặt trên cạnh bể tắm, hơi ngửa đầu, lộ ra sườn mặt tuấn mỹ tinh xảo...
Một bức tranh mỹ nam đang tắm!
Ba tiếng gõ cửa quy luật vang lên, "Chủ tử, người tới."
Đôi mắt hắn nhàn nhã chậm rãi mở ra, giống như bức hoạ cuộn tròn vẽ rồng điểm mắt, đẹp đến kinh tâm động phách.
Hầu kết giật giật: "Tiến vào."
Ngoài cửa.
Hộ vệ làm tư thế mời Tô Mộc, "Mời vào."
Tô Mộc dừng bước chân một chút, đem đồ vật cất giấu trong ống tay áo nắm chặt, đẩy cửa, cất bước đi vào.
"Xoa vai cho bản hoàng tử." Giọng nói từ tính truyền đến.
"Được."
Tô Mộc theo thanh âm đi đến, nhìn thấy một bóng người mơ màng, một tấm lưng trần đang hướng về phía cô, phần eo dưới chôn ở trong nước, có sương khói che đậy, khó nhìn thấy đến.
☆☆☆☆☆
28/12/2021