Editor: Tieen
Vân Lâm nghi hoặc nhìn Thanh Thời, nhưng cũng không có hoài nghi, bởi vì lấy hiểu biết của hắn đối với Thanh Thời, hắn ta sẽ không làm ra chuyện gì khác thường.
Chỉ là, mới vừa rồi hắn nghe được... Là trò đùa của Tiểu Thu sao?
Bên kia Thanh Thời nhìn Tô Mộc với ánh mắt "tôi phục cô", lấy một lọ thuốc trên giá, đưa cho cô: "Tiểu nha đầu không cẩn thận chạm vào độc dược của ta, hiện tại còn khó chịu nên quan trọng nhất là nhanh chóng giải độc."
"Đa tạ thần y." Tô Mộc nhận lọ thuốc giải, từ bên trong đổ ra một viên nhét vào trong miệng.
Sau đó đem lọ thuốc giải cất vào ống tay áo.
Thanh Thời trơ mắt nhìn thấy hết thảy: "..."
Lọ thuốc giải kia đều là tự mình hắn nghiền nát, trên thị trường là vô giá.
Cô cứ như vậy, tùy tiện đem lọ thuốc cất đi.
"Tiểu Thu..." Vân Lâm cũng bị hành vi của Tô Mộc hù dọa, nhỏ giọng nhắc nhở Tô Mộc.
"Tay chân ta thô ráp, một chút không cẩn thận lại sẽ đυ.ng trúng độc dược của thần y, vì để không phiền toái ngài, một lọ thuốc giải này coi như ta mua của thần y để phòng thân."
Tô Mộc nói, cầm mười lượng bạc đưa ra.
Thanh Thời nhìn mười lượng bạc trên tay cô, hừ lạnh: "Thuốc của bản thần y, cũng không chỉ có mười lượng bạc này."
Hừ, thuốc của bản thần y là vô giá!
"Như vậy, thứ này cũng đưa cho thần y."
Ánh mắt chạm đến chiếc hộp màu bạc kia, Thanh Thời thiếu chút nữa hộc máu.
Đó là đồ vật của hắn! Thế nhưng lại lấy ra trao đổi với hắn?
Nha đầu này, nha đầu này...
Vân Lâm nhìn hộp màu bạc kia, cứ cảm thấy thực quen mắt, chỉ là nghĩ không ra đã thấy ở đâu.
Thanh Thời nhìn thấy ánh mắt Tô Mộc như nói "vậy muốn hay không đây", đành nhận lấy chiếc hộp của mình cùng mười lượng bạc kia.
"Tiểu thư còn cần ta hầu hạ, ta đi trước." Tô Mộc dưới ánh mắt như muốn gϊếŧ người của thần y, từ từ rời khỏi dược phòng.
"Thần y, nếu Tiểu Thu vô lễ, Vân Lâm tại đây tạ lỗi." Nhìn sắc mặt cổ quái của thần y, Vân Lâm sợ hắn tức giận, không cứu Vân Linh, đối phó Tô Mộc.
"Nha đầu kia có thật là nha đầu tướng quân phủ các ngươi không?" Thanh Thời hừ nhẹ, lộ ra vẻ trích tiên trên mặt tràn đầy cao ngạo.
Người tướng quân phủ, làm người chính trực, còn nha đầu kia, miệng lưỡi trơn tru, mỗi một câu nói của cô đều có thể trở thành một cái hố, hắn không thể nói lời nào mà đem bản thân chôn vùi.
Đây là một nha đầu tà khí.
"Đúng vậy, Tiểu Thu và Linh Nhi tuổi tác không chênh lệch nhiều, từ nhỏ cùng nhau lớn lên." Vân Lâm nói, nhìn thấy đáy mắt thần y đối với Tiểu Thu có hứng thú, trong lòng có chút không thoải mái.
"Nơi này của bản thần y thiếu trợ thủ, cho nha đầu kia hỗ trợ ta đi." Hắn muốn nhìn xem rốt cuộc nha đầu này có bản lĩnh đến đâu?
"Thần y, nếu ngài yêu cầu trợ thủ, thủ hạ của ta càng có khả năng hơn, Tiểu Thu ngày thường chiếu cố Linh Nhi, có lẽ cũng không có đủ thời gian."
Vân Lâm theo bản năng liền thay Tô Mộc cự tuyệt, thần y tính tình cổ quái, hắn không muốn để cô chịu khổ.
"Thiếu tướng quân, thần y, tiểu thư té xỉu!" Hộ vệ bên người Vân Lâm chạy tới, vội nói.
"Thần y..." Vân Lâm chắp tay nhìn Thanh Thời.
"Vân tiểu thư thân thể ốm yếu, trên đường chạy đến đây bị xóc nảy nên mệt mỏi, sắc một đơn thuốc cho nàng uống hết liền tốt lên." Thanh Thời xoay người, từ một bên trong ngăn tủ lấy một chút dược liệu, đóng gói rồi giao cho hộ vệ.
"Đa tạ thần y, ta đi xem muội muội."
"Ừ."
Cuộc nói chuyện của hai người bởi vì chuyện này đột nhiên đánh gãy, ngưng hẳn, Thanh Thời về phòng, nhìn thấy trên nhân sâm trên bàn có thêm hai dấu răng kia, còn có bạc hộp cùng mười lượng bạc, bật cười, nhật nguyệt đều tự thấy không bằng.
"Cái nha đầu hư này."
Cô chỉ bằng một cái miệng, đã từ nơi này của hắn cầm đi một lọ thuốc giải.