Chớ Quấy Rầy Phi Thăng

Chương 22: Quá vãng

Editor: TIEUTUTUANTU

Từ phía ngược sáng, cửa lớn Trân Bảo Điện mở ra, thiếu nữ áo trắng nhẹ nhàng xuất hiện, trên mặt tươi cười rạng rỡ.

Nụ cười này, ba vị trưởng lão đã thấy qua rất nhiều lần, cơ hồ mỗi đệ tử chọn được pháp khí bản mạng, thời điểm ra tới, đều sẽ lộ ra loại tươi cười này.

Sáng lạn, sạch sẽ, thuần khiết.

Theo thời gian trôi đi, có một số người sẽ ngã xuống, có một số người thầm lặng chết ở bên ngoài, có người vì tông môn thủ hộ mà chết, cái chết oanh oanh liệt liệt. Pháp khí bọn họ đã dùng qua, hoặc theo chủ nhân ngã xuống, hoặc phong tỏa trở về Trân Bảo Điện, chờ đợi chủ nhân có duyên tiếp theo.

Pháp khí ở Trân Bảo Điện, có một phần là của cao thủ luyện chế ra, một phần là lấy từ bí cảnh, còn một phần là……di vật.

Từ lúc lập phái đến nay, đệ tử Vân Hoa Môn, thu bao nhiêu, chết bao nhiêu, đã không ai nhớ rõ, duy nhất có thể chứng minh bọn họ từng tồn tại, đó chính là đống mộc bài bên trong Lê Dương Đường, những khối ngọc bài

mất đi ánh sáng.

So với những ngọc bài tối đen đó, đệ tử mới vào Trúc Cơ kì, vui vui vẻ vẻ sống, trưởng lão bọn họ hận không thể thủ hộ bọn chúng cả đời trôi chảy, vĩnh viễn không cần chịu cực khổ nữa.

“Không Hầu đã lấy được pháp khí, đa tạ ba vị trưởng lão.” Thiếu nữ đi đến trước mặt ba vị trưởng lão, đem pháp khi hai tay nâng lên qua đỉnh đầu, pháp khí trong tay nàng tỏa hào quang rực rỡ.

“Tốt.” Thu Sương trưởng lão tán thưởng nói, “Âm thanh vô hình nhưng hữu hình, phòng thủ hay tấn công đều tuyệt dịu. Nhưng nếu muốn phát huy được, thì con còn cần tu luyện nhiều hơn. Lấy tu vi hiện tại, chưa thể sử dụng được tốt.”

“Trở về từ từ tìm hiểu, sớm ngày tâm linh tương thông.” Thử Cửu trưởng lão cười cười, “Chúng ta tin tưởng con có thể làm được.”

“Cảm ơn trưởng lão, vẫn bối nhất định nỗ lực, không để mọi người thất vọng.” Nắm chặt Phượng Thủ, Không Hầu trên mặt non nớt bừng bừng sinh cơ.

“Tuổi trẻ thật tốt.” Thu Sương thích hậu bối lớn lên xinh đẹp. Nàng lấy ra một trâm cài ngọc caaif lên đầu Không Hầu, “Đây là kiếm do ta luyện chế, tên là Thủy Sương, tặng cho con làm binh khí. Coi như là…..lễ gặp mặt.”

Nói xong cũng không đợi Không Hầu cảm tạ, phi thân mà đi.

Cốc Vũ đi đến trước mặt Không Hầu, nhìn Phượng Thủ Không Hầu trong tay nàng một chút, thở dài nói: “Con đường tu chân, tuy gian nan hiểm trở, nhưng không thể đánh mất đạo tâm. Chăm chỉ hướng tới, nhưng không thể nôn nóng, tị hiềm. Đó là vạn kiếp bất phục.”

Không Hầu nhìn Cốc Vũ tưỡng lão, không hiểu lắm vì sao trưởng lão lại nói như vậy, nhưng ý nghĩa nàng khắc ghi trong tâm. “Không Hầu nhớ kỹ.”

“Tốt.” Cốc Vũ gật đầu, xoay người nói với Vận Xuyên, “Nói với sư phụ con, ta phải bế quan, không có việc gì chớ đến làm phiền.”

“Vâng.” Vận Xuyên chấp tay đáp, “Thỉnh trưởng lão yên tâm.”

Không biết có phải hay không ảo giác, Không Hầu thấy được trong mắt Cốc Vũ vài phần bất đắc dĩ. Nhưng nàng lại cảm thấy mình nhìn nhằm rồi, nàng tuổi còn nhỏ, làm sao nhìn ra được ý tưởng các vị trưởng lão.

Chờ các vị trưởng bối rồi đi, nàng thu hồi Phượng Thủ trong tay, tung tăng chạy tới ba vị sư huynh, “Vận Xuyên sư huynh, Thành Dịch sư huynh, Đàm Phong sư huynh, để các huynh đợi lâu.”

Thành Dịch ôn hòa cười, Đàm Phong bên cạnh lên tiếng: “Muội thật may mắn, pháp khí Thu Sương trưởng lão luyện chế, cũng không phải ai cũng có thể cầu được, thế nhưng muội lại được tặng một phen.”

Sờ sờ trâm cài trên đầu, Không Hầu híp mắt cười: “Có lẽ muội cùng Thu Sương trưởng lão có điểm tương đồng.”

“CHỗ nào?”

“Lớn lên xinh đẹp.”

Đàm Phong: “………………”

Xong rồi sư muội đi theo sư phụ học hư.

Chờ hai sư muội đùa giỡn lắng xuống, Vận Xuyên mới nói: “Nếu sư muội Không Hầu đã chọn được pháp khí, ta liền cáo từ.”

“Vận Xuyên sư huynh, hôm muội chọn được pháp khí, để chúc mừng, chúng ta đi uống một chén đi.”

Đàm Phong đi qua ôm vai hắn, “Đi, đi, đi.”

“Không cần, ta……………..”

“Đi, đi, đi đệ nói cho huynh biết, sư phụ vẫn luôn giấu mấy vò rượu ngon, không uống quá đáng tiếc.” Không đợi Vận Xuyên cự tuyệt, Đàm Phong lôi kéo hắn đi. Dù sao muốn đối phó với sư huynh mặt đen, giảng đạo lí là vô dụng, trực tiếp động thủ là được.

Thành Dịch cùng Không Hầu đi theo phía sau hai người bọn họ, Thành Dịch quay đầu nhìn Không Hầu: “Sư muội, có tâm sự gì sao?”

Không Hầu sờ sờ mặt, có chút ngượng ngùng, “Bị đại sư huynh nhìn ra?”

Tiểu sư muội mình xem như nửa cái nữ nhi mà nuôi lớn, hắn sao co thể không nhìn ra, “Không thích pháp khí mới chọn sao?”

Gió nhẹ thổi qua, thổi bay bay vạt áo Không Hầu, nàng mới mười bốn tuổi, đã có vài phần tư vị phong tình, “Không phải không thích, chỉ là cảm thấy vận mệnh vô thường.”

“Ngày muội sinh ra, sứ thần nước phụ cận đưa tới cho phụ hoàng một phen Phượng Thủ Không Hầu, phụ hoàng vô cùng vui sướиɠ, cho nhạc sư ngày đêm đàn tấu, không màn đến mẫu hậu lâm bồn (sinh baby), tên của muội cũng vì đây mà có.” Không Hầu thở dài, “Sau khi Cảnh Hồng Đế tạo phản, phụ hoàng bị gϊếŧ, mẫu hậu tự vẫn, tên của muội trở thành biểu tượng của một giang sơn bị sụp đỗ.”

Nàng đến bây giờ còn nhớ rõ, người trong cung thường hỏi nàng có phải hay không đàn tấu Không Hầu rất giỏi? Khi đó, nàng trừ bỏ cười ngây ngô cũng chẳng thể làm gì khác.

Không nghĩ tới khi đến Lăng Ưu giới, pháp khí bản mạng, cuối cùng vẫn là Phượng Thủ Không Hầu.

Thành Dịch lẳng lặng nghe Không Hầu nói chuyện, hắn không khuyên nhủ, cũng không nói đạo lí gì. Chờ khi đến cửa động phủ Không Hầu, Thành Dịch mới nói: “Muội chính là vẫn lựa chọn nó.”

“Ân” Không Hầu cười, “Trốn tránh cũng là vô dụng, muội có dũng khí mong chờ tương lai, cũng có quyết tâm đối diện với quá khứ.”

Thành Dịch nghe vậy cười khẽ ra tiếng, hắn biết, tiểu sư muội so với hắn và Đàm Phong còn tốt hơn nhiều. Giống như là……..trời sinh thích hợp tu đạo, con đường này, nàng sẽ đi xa hơn bọn hắn rất nhiều, thành tựu đạt được càng cao.

“Sư huynh, từ hôm nay trở đi, muội chuẩn bị bế quan một thời gian.” Không Hầu nói với Thành Dịch.

“Được.”

Thành Dịch đứng ngoài cửa, nhìn đại môn động phủ Không Hầu đóng lại. Xoay người sửa sửa quần áo, đi nhanh đến hướng động phủ Đàm Phong, hi vọng nhị sư đệ còn có chút lương tâm, để lại cho hắn mấy vò rượu.

Xuân đi thu tới, hạ qua đông đến. Hai năm vội vàng qua, một ngày nọ trên đỉnh núi, một khúc Không Hầu nhẹ nhàng vang lên khắp Tê Nguyệt Phong, sau đó lan ra khắp Vân Hoa Môn.

“Đây là âm thành gì?” trên Vấn Tiên Lộ, vô số người khắp nơi nhìn quanh, tựa hồ đang tìm phương hướng âm thanh truyền tới. Âm thanh này mềm mại, uyển chuyển, khiến tay chân mệt mỏi như nhẹ hơn vài phần.

Sau khi ngây ngốc một lát, đám người liền thi nhau tiếp tục bò, tay chân đều sử dụng.

Chỉ có tiếp tục tiến lên, nỗ lực hết mình thì mới tính là chân chính bước lên Vấn Tiên Lộ.

Tác giả có lời muốn nói: Vân Hoa Môn lại đến đợt tuyển tân đệ tử mười năm một lần. Mọi người mau mau báo danh.