Cái câu thích kia Hứa Nùng cuối cùng rốt cuộc là không nói ra miệng.
Cô bị Chu Khởi giày vò đến không làm gì được, sau đó ngược lại cũng có chút xu thế bùng nổ, thừa dịp hắn không chú ý liền đem người đẩy ra, sau đó ngay cả cơ hội phản ứng cũng không lưu lại cho hắn, nhanh như chớp liền chạy vào trong phòng tắm.
Sau khi đi vào, cô còn ngay lập tức đem cửa phòng tắm khóa lại.
Cô vô thức thoáng nhìn về phía cái gương phía trên bồn rửa tay, kết quả liền chỉ nhìn một cái, cô liền kinh ngạc đến có chút nhũn chân.
Dáng vẻ trong gương này của cô... Có phải có chút quá khoa trương hay không a?
Hai gò má đỏ đến trình độ nhất định, tóc tai cũng có chút lộn xộn, môi cũng bị hôn đến đỏ vô cùng, nhìn qua còn có chút như là sưng lên.
Quá đáng nhất vẫn là Chu Khởi ở trên cổ của cô hôn lên dấu dâu tây...
Chỗ xương quai xanh có một cái, mặt bên cổ cũng có một cái.
Hứa Nùng vừa xấu hổ vừa buồn bực, nhìn đến dấu vết này liền nhớ lại hắn vừa mới rồi ôm mình bộ dáng hổn hển, trong lúc nhất thời, cảm giác hồi hộp khiến nhịp tim tăng tốc kia lại đột ngột ập tới.
...
Chu Khởi ở bên ngoài nhìn một loạt động tác này của cô, sau hai ba giây yên lặng im, bật cười.
Con mèo nhỏ này đốt lửa trên người hắn, hiện tại đốt hắn thành như vậy rồi, cô ngược lại là chạy được rất nhanh.
Đang do dự có nên lại đi tới bên ngoài phòng tắm ôm cây đợi thỏ hay không, điện thoại di động đột nhiên tại lúc này vang lên.
Điện thoại gọi tới là Trần Tiến.
"Mau mau mau, mau xem tin nhắn, tớ với Hoắc Tam, Thẩm Mộ Ngạn vừa mới nói về chuyện của cậu, cười chết tớ rồi, cậu mau xem phản ứng của bọn hắn đi!"
Chu Khởi lúc này tâm tình rất tốt, cho nên cũng không có dáng vẻ không kiên nhẫn với hắn như lúc bình thường, sắc mặt hắn lười biếng ngồi xuống sô pha, tiện tay cầm lên một ít tài liệu của Hứa Nùng ở trên bàn trà lật xem, trong miệng đáp lại Trần Tiến: "Các cậu rảnh rỗi quá hả?"
"Bọn tớ đây gọi là quan tâm huynh đệ, cậu nhanh lên nhìn chút đi, tớ chính là phí rất nhiều sức lực, đem WeChat chỉnh sửa thành tin nhắn gửi vào cái điện thoại di động rách nát kia của cậu. Cậu nói cậu cũng thật là, cho dù lại nghèo cũng không đến mức ngay cả cái điện thoại di động cũng không mua được đi, cậu chắc không biết vừa rồi tớ mệt thành cái dạng gì đâu."
Chu Khởi lười phản ứng hắn, sau khi thuận miệng đáp một tiếng, liền cúp điện thoại.
Hắn cũng không quá để ý, đầu ngón tay nhẹ ấn hai cái, chuyển đến giao diện tin nhắn của điện thoại di động, trên mặt quả nhiên có tin nhắn chưa đọc của Trần Tiến, nhưng lại không chỉ một cái.
Nội dung hắn vẫn chưa nhìn kỹ, nhưng đã cảm thấy Trần Tiến cũng đủ nhàm chán.
Đem WeChat đánh tay của đối phương biến thành tin nhắn, loại chuyện này phỏng chừng cũng chỉ có hắn làm được.
Chu Khởi không chúy nào để ý đại khái nhìn lướt qua nội dung ở mặt trên ——
【 Tiểu Trần gia nhà ngươi 】: Hôm nay tớ nhưng nhìn thấy cô gái mà Chu đại thiếu gia của chúng ta theo đuổi, chậc, các cậu không nhìn thấy a, Chu thiếu của chúng ta che chở người ta nhiều thế nào. Cô gái đó, mẹ cô ta không phải là đèn cạn dầu, Chu thiếu của chúng ta trực tiếp ở bên đường kéo tay a.
【 Hoắc Tam 】: Lúc trước không phải cậu nói hắn theo đuổi người sắp đem chính mình theo đuổi thành thu gom đồ phế phẩm sao?
【Tiểu Trần gia nhà ngươi】: Cái này cũng không khác mấy a! Hắn chính là mặc một thân rách nát đi kéo tay mẹ cô gái kia. Chậc, tớ cũng bội phục can đảm của hắn, hắn đối với bản thân thật có thể xuống tay tàn nhẫn a, quần áo trên người kia... Liền nói thế này đi, các cậu nhìn thấy giẻ lau trong nhà chưa? Tớ phỏng đoán áo phông hắn mặc trên người còn không đáng giá bằng khăn lau trong nhà chúng ta đi.
【 Thẩm Mộ Ngạn 】: Hắn không phải là chỉ mặc hàng cao cấp sao?
【 Tiểu Trần gia nhà ngươi 】: Đúng vậy a! Cho nên tớ nói hắn lần này đối với bản thân quá độc ác mà. Chậc, tớ xem hắn thuốc lá dường như cũng không hút, phỏng chừng cũng là con gái người ta không thích? Các cậu trước kia có lúc nào thấy trong tay hắn không có thuốc lá không, người anh em tớ đây còn khuyên hắn, hút thuốc nhiều như vậy sớm muộn thân thể sẽ xảy ra vấn đề, kết quả hắn căn bản lười để ý tớ. Hiện tại có người thích rồi, này thuốc nói cai liền cai. Hừ, thật sự là thấy sắc quên bạn!
【 Hoắc Tam 】: Cậu thì tính là bạn bè gì?
【 Thẩm Mộ Ngạn 】: Cậu thì tính là bạn bè gì?
【 Tiểu Trần gia nhà ngươi 】:...............
Lúc Chu Khởi đọc đến chỗ này, nhịn không được bật cười.
Phút chốc, đầu ngón tay hắn khẽ nhúc nhích, lại xuống phía dưới kéo ra một tin nhắn chưa đọc.
【 Tiểu Trần gia nhà ngươi 】: Tóm lại, tớ cảm thấy hắn vì theo đuổi cô vợ trẻ cũng đem chính mình theo vào ma chướng rồi. Lúc ở quán bar tớ còn lén lút nói với hắn hai câu, tớ nói như vậy không được a, con gái làm sao có thể thích một tên quỷ nghèo. Kết quả Chu đại thiếu gia của chúng ta xém chút không lấy đao mắt chém chết tớ.
【 Hoắc Tam 】: Chu Khởi hiện tại không nghe lời nói thật?
【 Tiểu Trần gia nhà ngươi 】: Ai biết!
【 Hoắc Tam 】: Vậy cậu nói với hắn, cứ theo cách này của hắn, đoán chừng thêm một năm nữa cũng không có được người hắn muốn. Nếu hắn thành công trong vòng một năm, cái xe hắn nhìn trúng lúc trước ở chỗ tớ, tớ trực tiếp gọi người chở đi ga ra của hắn.
【 Thẩm Mộ Ngạn 】: Tớ lại theo một cái.
Chu Khởi xem đến đây, đuôi lông mày không tự chủ hơi hơi nhảy lên.
Lúc này, tiếng chuông tin nhắn điện thoại lại vang lên, như trước là Trần Tiến.
Trần Tiến: Người anh em! Nhìn thấy không! Bọn nó kɧıêυ ҡɧí©ɧ cậu đó!!! Cậu có thể hăng hái tranh giành một chút hay không! Chiếc xe kia của Hoắc tam cậu không phải là vừa lòng lâu rồi sao? Lúc đầu bởi vì xuống tay muộn hơn hắn nên liền để vuột mất, lần này đúng là cơ hội tốt a! Toàn cầu liền giới hạn 30 chiếc siêu xe a!
Chu Khởi lười biếng nhếch môi, thuận tay gõ thêm vài chữ ——
【 Vậy cậu kêu hắn đem xe chuẩn bị cho tốt đi, người đã là của tớ rồi. 】
Trần Tiến ở đầu kia gần như một giây đáp ——
Trần Tiến:??????
Chu Khởi nhìn phản ứng này của hắn, ý cười càng đậm, mới vừa muốn nhắn lại vài chữ, đột nhiên có người tại lúc này gọi điện thoại tới.
Là bà Chu.
Chu Khởi lúc này tâm tình rất tốt, khi nhận điện thoại, trong giọng nói cũng đều là ý cười: "Mẹ."
Bà Chu ở đầu kia nghe ra tâm tình hiện tại của con trai, nhưng tạm thời không có tâm tư hỏi kỹ, thở dài mở miệng.
"Nếu như dì nhỏ con gọi điện thoại cho con, con cũng không cần để ý, cũng không cần bắt máy. Nhưng mà mẹ vừa nãy cũng nói con ở nước ngoài, dì con hẳn là cũng sẽ không thật sự liền trực tiếp gọi điện thoại tìm con đâu, mẹ chỉ là nhắc nhở con thôi."
Biểu tình trên mặt Chu Khởi nhạt đi một ít, khi lại mở miệng, giọng nói cũng có chút nặng nề.
"Dì nhỏ lại đi tìm mẹ sao?"
"Đúng vậy, ôi, mẹ cũng đều hết cách rồi." Bà Chu ở đầu kia lại thở dài thườn thượt, "Con nói cô ta lúc trước làm những chuyện đó thì cũng thôi đi, cô ta là em gái ruột của mẹ, mẹ nhường nhịn, bao dung cô ta cũng là điều nên làm. Nhưng cô ta làm sao mà càng ngày càng quá đáng a? Nhất định phải giới thiệu Cố Thiến Thiến kia cho con làm bạn gái cũng thôi đi, hôm nay lại có thể mang con bé kia tới đây, nói muốn con giúp đỡ liên hệ một chút bạn bè trong vòng giải trí, giúp Cố Thiến Thiến lấy chút tài nguyên, nó muốn xuất đạo làm diễn viên."
Đầu mày Chu Khởi hơi hơi nhíu lại, đáy mắt xẹt qua sự không kiên nhẫn, "Cố Thiến Thiến không phải là học kế toán sao?"
"Đúng vậy a! Ai biết bọn họ lại nghĩ như thế nào!" Bà Chu nói rồi nói rồi lại một bụng tức giận, „Cố Thiến Thiến kia vừa nhìn đã thấy không giống cô gái tốt, nhìn thì mềm mại yếu đuối, nhưng lúc nên vì bản thân nói chuyện, một câu cũng không thiếu. Cố tình dì nhỏ của con lại chết mê chết mệt dáng vẻ đó của cô ta, không ngừng nói với mẹ cô ta tốt thế nào, về sau làm con dâu nhà chúng ta thế nào, thế nào. Thật sự, Chu Khởi, cô ta nếu không phải là em gái ruột của mẹ, dì nhỏ của con, mẹ thật muốn đè cô ta xuống rửa mắt cho cô ta! Sao có thể mù thành như vậy chứ!
Chu Khởi bị mẹ hắn chọc cười, ở đầu bên này không tiếng động nhếch nhếch khóe miệng, không nói gì.
Bà Chu ở đầu kia không nghe thấy tiếng Chu Khởi, cho rằng hắn lại nghĩ nhiều, vì thế vội nói: "Mẹ nói cho con biết nha Chu Khởi, trước kia con vẫn luôn bao dung, nhân nhượng dì nhỏ con, mẹ cũng có thể hiểu được. Nhưng là những việc gần đây, nhất là chuyện có liên quan tới Cố Thiến Thiến, con không thể vớ vẩn a. Tuyệt đối không được bởi vì dì nhỏ của con mà nhất thời mềm lòng, một khi con giúp một lần, về sau cô nàng kia khẳng định liền sẽ như cao da chó dính lấy con, vẩy thế nào cũng không ra."
Nói đến đây, bà Chu có chút nóng nảy, nghĩ một chút nhanh chóng lại bổ sung câu: "Con chính là có cô gái mình thích rồi! Lỡ như bị con dâu mẹ hiểu lầm, người tức giận chạy mất, đến lúc đó đừng trách mẹ không cho con vào nhà!"
Chu Khởi hết cách, "Mẹ, mẹ cảm thấy có khả năng sao? Con nếu thật muốn chiều theo dì nhỏ trong chuyện Cố Thiến Thiến, lúc đầu con liền không có khả năng trốn đi."
Nói thì nói như vậy, nhưng bà Chu vẫn có chút lo lắng, bởi vì bà biết, Chu Khởi đối với chuyện em họ hắn qua đời, trong lòng trước sau hổ thẹn, cho nên mấy năm này mới một mực đối với dì nhỏ hắn bao dung, dù sao em họ hắn là con trai duy nhất của dì nhỏ.
Thật muốn nói đến, mọi chuyện phải quay ngược lại mấy năm trước.
Chu Khởi là con một, không có anh em ruột, bình thường trừ mấy người bạn thân chơi cùng nhau, bên người gần như cũng chỉ còn lại có một đứa em họ, từ nhỏ liền giống như cái đuôi theo phía sau hắn.
Em họ vẫn luôn theo Chu Khởi nghịch ngợm, luôn cũng coi Chu Khởi là thần tượng, trên cơ bản Chu Khởi làm cái gì hắn đều muốn học theo.
Mà trong đó học tốt nhất, hẳn chính là đua xe.
Chu Khởi đã từng thành lập một đội xe, mang theo người trong đội tham gia vô số thi đấu lớn nhỏ, ở trong giới cũng rất có danh tiếng.
Mà trong đó trừ bỏ bản thân hắn ra, người thu được phần thưởng nhiều nhất chính là em họ hắn.
Lúc ấy người em họ còn kiêu ngạo hơn cả Chu Khởi, sau khi lấy được một ít thành tích tính khí cũng lớn hơn, bình thường làm người xử sự cũng là kích động lại quá mức lạnh lùng, cho nên đắc tội không ít người.
Chuyện ngoài ý muốn xảy ra tại một cuộc đua nào đó.
Hắn bị một tay đua đã từng bị hắn đắc tội một đường chèn ép xe, vốn là một trận đấu đã nắm chắc phần thắng, hắn cuối cùng chỉ lấy vị trí thứ ba.
Chu Khởi lúc ấy sợ hắn kích động, còn cố ý tìm người trông chừng hắn đừng để hắn làm ra chuyện vô dụng gì, lúc ấy đúng lúc công ty của Chu gia gặp phải chút chuyện, Chu Khởi cũng không ra sức quản hắn, vốn nghĩ sau khi việc của Chu gia xử lý tốt, Chu Khởi lại mang hắn đi dạy dỗ cái tay đua xe kia một chút.
Nhưng không ngờ là, em họ tự mình chuồn êm ra ngoài, đơn thương độc mã đi tìm.
Sau đó liền là có đi không có về.
Đối phương nhiều người, lại là em họ ra tay trước, mười mấy người trực tiếp đem hắn đánh tới gần chết, mặc dù sau đó có người qua đường đứng ra cứu giúp, cuối cùng hắn vẫn là thêm vào đó cái mạng.
Dì nhỏ bởi vì chuyện này đả kích rất lớn, có một đoạn thời gian tinh thần đặc biệt hoảng hốt, khi nhìn thấy Chu Khởi, cảm xúc lại kích động lạ thường.
Dì nhỏ hắn cảm thấy con trai mình sẽ đi trên con đường này hoàn toàn là bởi vì Chu Khởi, nếu như không có hắn là người dẫn đường, em họ hắn không có khả năng tiếp tục đi sai đường, cuối cùng lại rơi vào loại kết cục này.
Chu Khởi lúc ấy tùy ý dì nhỏ đánh chửi, một câu phản bác cũng không có.
Sau đó bà Chu đau lòng con trai, vừa xử lý vết bầm tím do dì nhỏ đánh trên mặt hắn, vừa nói hắn như thế nào không biết trốn một lần.
Kỳ thật bà Chu biết, cho dù dì nhỏ hắn không phải là cái phản ứng này, Chu Khởi trong lòng cũng là có hổ thẹn.
Cho dù chuyện của em họ quả thật không liên quan gì nhiều với hắn, hắn vẫn không tha thứ cho bản thân.
Cho nên sau đó, hắn đem đội xe do một tay mình thành lập giải tán, đua xe cũng từ đó không chạm qua nữa.
Mà dì nhỏ hắn sau đó tinh thần tốt hơn một chút, lại không hiểu sao xem Chu Khởi như con trai mà nuôi dưỡng.
Thường xuyên chạy tới Chu gia không nói, còn thường xuyên làm đồ ăn cho Chu Khởi, đương nhiên... Bà ta làm hết thảy đều là theo sở thích của em họ hắn, thậm chí có một vài thứ là đồ ăn Chu Khởi bị dị ứng, bà ta đều sẽ vô ý bưng lên bàn.
Nhưng Chu Khởi mỗi lần mắt cũng không nháy một cái đem đồ ăn đều ăn đến không còn một miếng, bà Chu đau lòng con trai, gần như mỗi lần sau khi hắn ăn xong, liền đem thuốc chống dị ứng lén lút cho hắn một viên, vừa nhìn hắn nuốt xuống, vừa lại nhăn mặt mắng hắn, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác.
Bà Chu đã từng lén lút hỏi qua bác sĩ về tật xấu của dì nhỏ, bác sĩ nói bà ta có thể là trong tiềm thức thật sự xem Chu Khởi như người con trai đã mất của mình.
Sau khi Chu Khởi nghe xong những lời này, ngược lại càng trầm mặc, đối với yêu cầu của dì nhỏ cũng càng thêm nhân nhượng cùng bao dung.
Mà chuyện Cố Thiến Thiến lần này, cũng quả thật đã đυ.ng tới giới hạn của hắn.
Chương 51 (2/2)
Nguyên nhân Chu Khởi bài xích thậm chí phiền chán người phụ nữ kia, không những là bởi vì bản thân không thích, còn bởi vì đối phương đã từng là thanh mai trúc mã của em họ hắn, cũng là người mà em họ hắn từng thích.
Dì nhỏ nhận định cô ta là con dâu của mình, lại vẫn luôn hoảng hốt xem Chu Khởi thành con trai mình, cho nên vẫn luôn muốn tác hợp Chu Khởi cùng Cố Thiến Thiến.
Chu Khởi đã từng lén lút tìm người phụ nữ kia nói chuyện, nhưng đối phương rất có khả năng vì bản thân bào chữa, vừa khóc nói chính mình cũng là thuận theo ý tứ của dì nhỏ, lại vừa nói thật ra lúc đầu đối với em họ hắn không có ý gì, kêu Chu Khởi không cần hiểu lầm.
Chu Khởi lúc ấy vừa gẩy tàn thuốc, vừa vẽ ra một nụ cười trào phúng lạnh lùng.
"Cũng đã lên giường với hắn rồi, cũng kêu không có ý gì?"
Cố Thiến Thiến lúc ấy sắc mặt nháy mắt liền thay đổi.
Chu Khởi vốn tưởng rằng hắn nói rõ ràng như vậy, Cố Thiến Thiến bên kia khẳng định sẽ thu liễm một chút, nhưng không ngờ người phụ nữ kia da mặt dày đến trình độ nhất định, ngày hôm sau lại cùng dì nhỏ tràn đầy ý cười vui vẻ đến nhà hắn.
Hắn trốn ra ngoài không gặp mặt, nhưng nghe mẹ Chu lời trong tiếng ngoài, Cố Thiến Thiến dường như là không hề bị những lời hắn nói ảnh hưởng đến.
Chu Khởi rất phiền, vốn muốn làm cái gì đó dạy dỗ người phụ nữ kia, nhưng vừa nghĩ tới dì nhỏ bây giờ quanh năm muốn cô ta theo bên cạnh, cho dù biết cô ta là hư tình giả ý, có mục đích riêng, nhưng là nhìn từ góc độ của dì nhỏ, cô ta quả thật coi như là cho dì một ít hy vọng, để cuộc sống của dì nhỏ bớt nặng nề.
Cho nên Chu Khởi mới chậm chạp không có động tác gì, dì nhỏ bên kia lại có chuyện gì, hắn liền sớm né đi.
...
Bà Chu cũng không muốn nói thêm về cái đề tài này nữa, thật sự rất phiền lòng.
Vì thế đầu đề câu chuyện liền chuyển, hỏi Chu Khởi: "Này, con cùng con dâu mẹ ở nhà đấy à? Chuyện lúc trước đã nói cho con bé biết rồi đi? Nó có phản ứng gì? Có phải rất thất vọng hay không?"
"Vâng, nói rồi, thất vọng có một chút, nhưng không tính là quá nghiêm trọng."
Bà Chu "Chậc" một tiếng, "Mẹ vừa nói hay là chúng ta cho con bé tiền quay phim, con lại cứ không chịu! Mẹ nhìn con giả nghèo giả khổ đến độ keo kiệt, cho vợ tiền tiêu cũng tiếc!"
Chu Khởi bị mẹ hắn chọc tức đến bật cười, "Mẹ, mẹ đừng náo loạn, chuyện này con sau đó đã nói với cô ấy rồi, đáp án của cô ấy cũng không khác lắm với suy nghĩ của con, hơn nữa rất nghiêm túc cảnh cáo con, không thể dấu cô ấy làm cái động tác nhỏ gì, nếu không cô ấy sẽ tức giận."
"Ôi? Thật vậy sao?" Bà Chu ở đầu kia cười, "Ừ, không hổ là con dâu mẹ chọn, ánh mắt của mẹ quả nhiên sẽ không tệ, thật là đứa bé ngoan a."
"..."
"Cho nên con có thể nhanh hơn chút hay không?! Mẹ rốt cuộc lúc nào có thể uống trà của con dâu a!"
Chu Khởi nhìn về phía phòng tắm bên kia một cái, khóe môi hơi hơi nhếch lên.
"Mẹ chuẩn bị hồng bao cho tốt đi, trà của con dâu đã giúp mẹ đun rồi."
——————————
Hứa Nùng ở trong phòng tắm không vội vã đi ra, sau khi cảm xúc ổn định xuống, cô liền ở bên trong rửa mặt một phen, lại thay đổi một bộ áo ngủ ở bên trong.
Sau khi làm tốt mọi thứ, cô lại nhìn bản thân trong kính một chút, tính toán lát nữa nên làm cái gì.
Chu Khởi khẳng định sẽ không quay về phòng của hắn, đoán chừng còn ở trên sô pha trong phòng khách đợi mình, cô cảm thấy đêm nay không thể lại cùng hắn có bất kỳ trao đổi gì, cho nên nhất định không thể lại bị hắn bắt được.
Hứa Nùng lại cẩn thận suy nghĩ một chút, phòng ngủ của cô ngay ở phía bên trái phòng tắm, nếu sau khi cô mở cửa trực tiếp xông ra, hẳn là không có khả năng bị Chu Khởi đuổi được...
Nghĩ đến đây, Hứa Nùng nhân tiện nhẹ tiếng đem tay đặt lên nắm cửa của phòng tắm, sau đó lặng lẽ hít vào một hơi, tiếp đó lấy tốc độ nhanh nhất, mở cửa, xông ra ngoài.
Kết quả, không ngờ tới chính là, cô vừa xông ra, liền trực tiếp va vào trong ngực người nào đó.
Cô chạy quá nhanh, xung lực rất lớn, Chu Khởi bị đâm vào lui về phía sau hai bước, kéo theo bản thân Hứa Nùng cũng lảo đảo hai cái.
Nhưng mà cũng may Chu Khởi cuối cùng ổn định lại, sau khi đứng lại trực tiếp chặn ngang lưng đem cô ôm lấy.
"Bạn học nhỏ, em đây là ở nhà luyện chạy nước rút hả?"
Giọng nói lười biếng của hắn vang lên tại đỉnh đầu Hứa Nùng, cô có chút bất đắc dĩ ngẩng mặt lên, nhìn hắn hỏi: "Anh sao lại đứng ở chỗ này?"
"Chờ em a." Hắn tùy tiện đáp, mí mắt cũng hạ xuống, nhẹ nhàng nhìn cô, "Biết có người khẳng định sẽ giở trò, cho nên anh chỉ có thể ôm cây đợi thỏ."
"..." Hứa Nùng đáy mắt ướt sũng, có ý muốn lui về phía sau, nhưng nề hà Chu Khởi ôm đến chặt, chính là không thả người.
Rơi vào đường cùng, cô lại hỏi: "Vậy anh chờ em làm gì?"
Chu Khởi nhẹ liếc cô, "Em nói xem?"
Nói rồi, cũng không để ý phản ứng của cô, cúi người xuống trực tiếp ôm người lên.
Nhưng mà lần này phương thức ôm của hắn rất đặc biệt, giống như ôm người bạn nhỏ, chặn lại chỗ cong trên chân cô trực tiếp nâng người lên cao, chặt chẽ giam cô trong ngực mình.
Hứa Nùng giật nảy mình, muốn giãy dụa lại không dám, chỉ có thể lấy tay nện hai cái lên vai hắn.
"Anh làm cái gì nha?"
Hai cái đấm kia giống như đùa giỡn, Chu Khởi vừa ôm người đem vào phòng tắm, vừa nói: "Lại đánh thêm hai cái nữa, vừa lúc hai ngày này bả vai có chút đau."
"..." Hứa Nùng bị hắn làm cho tức giận, nhưng lại không ngốc nghếch thực sự lấy nắm tay đánh, ngược lại cúi đầu, trực tiếp há mồm cắn một cái.
Chu Khởi bị hành động này của cô nàng nhà hắn chọc cười, nhịn không được nhếch khóe môi, vươn tay lấy cái khăn mặt, sau đó lại ôm cô đi về hướng phòng khách.
Đi đến trước sô pha ngồi xuống, Chu Khởi cũng không thả Hứa Nùng ra, một phen chặn ngang liền đem người ôm ở trước người, đem cô ấn ngồi ở lên đùi hắn.
Hứa Nùng lúc này trên người chỉ có một bộ áo ngủ, cho nên khi ngồi xuống, cách lớp vải mỏng manh, cô thậm chí có thể cảm nhận được độ ấm trên đùi Chu Khởi.
Tư thế quá mức thân mật, Hứa Nùng vốn dưới đáy lòng có chút cáu kỉnh lúc này toàn bộ đều không còn, dư lại tất cả đều là ngượng ngùng đỏ mặt.
Cô thậm chí ngay cả xoay người cũng không dám, cô biết bản thân đang ngồi ở chỗ nào, cho nên sợ một cái sơ ý, lại làm ra chuyện gì càng dẫn lửa tới.
Chu Khởi nhìn dáng vẻ này của cô, đầu quả tim bị cào đến phát ngứa.
Tầm mắt từ trên xuống dưới, một đường từ ánh mắt rủ xuống của cô di chuyển đến trên cần cổ trắng nõn, hai con dấu bản thân lưu lại kia, cuối cùng, yên lặng cố định trên đôi môi đỏ mọng của cô.
Hắn vốn là phủ lêи đỉиɦ đầu cô, động tác chuẩn bị lau tóc cho cô ngừng lại, hơi hơi nghiêng người, dưới tình huống cô không có một chút đề phòng, hung hăng lại ngậm lấy đôi môi của cô.
Hôn mυ'ŧ hút cắn, Chu Khởi đem chuyện có thể làm đều làm đến trình độ cao nhất, bàn tay cũng không tự chủ được hướng xuống phía dưới, kìm lại trên eo cô, cách một lớp vải nhẹ nhàng vuốt ve.
Cảm giác này quá xa lạ cũng quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ, Hứa Nùng có thể rõ ràng cảm nhận được nhiệt độ quanh người Chu Khởi càng ngày càng nóng, kéo theo cô cũng vậy, toàn bộ thân thể giống như sắp bốc cháy.
Hơi thở của hai người hung hăng quấn lấy nhau, Hứa Nùng cảm giác toàn bộ thân thể mình đều nhiễm mùi vị của hắn.
Cô bị hôn đến đầu óc mê muội, vốn dĩ tay đặt ở trước ngực muốn đẩy hắn ra, lúc này cũng bị người kia kiềm chế khoác lên cổ hắn.
Sau khi kết thúc, hắn cũng không thả cô ra, vừa thở dốc, vừa hôn nhẹ một cái lên môi cô, giọng khàn khàn nói: "Lần sau dừng cắn bả vai, cắn ở chỗ này."
Nói rồi, lại ở trên môi cô in xuống một nụ hôn thật sâu.
Hứa Nùng lúc này đáy lòng tràn đầy xấu hổ, hai gò má giống như phát sốt, vừa đỏ lại khó nhịn.
Cô vô thức lui người về phía sau, bàn tay nhỏ bé lại đẩy hắn một cái, nhưng có thể tưởng tượng, làm sao có thể đẩy được.
Chu Khởi ghì chặt thân thể cô, không cho cô cơ hội lùi lại.
"Vừa nãy vì sao muốn chạy?" Hắn hỏi.
Hứa Nùng vừa nghe câu này, lại là một trận xấu hổ, cũng không biết nên đáp lại thế nào, rủ mí mắt đỏ mặt không nói chuyện.
Hắn cũng không ép buộc cô nhất định phải đáp lại cái gì, thấy phản ứng này của cô, lại mở miệng.
"Anh biết em còn chưa thích ứng, anh có thể cho em thời gian. Nhưng là chỉ có một điểm..." Nói rồi, hắn cúi đầu lại khẽ hôn lên khóe miệng của cô, "Đổi ý là không có khả năng, đời này đều không có khả năng."
Hắn trông giữ con mèo nhỏ này lâu như vậy, chuyện nên làm, không nên làm tất cả đều đã làm, chính là muốn đem cô tha về bên người mình.
Hiện tại không dễ dàng gì người đã tới tay, hắn làm sao có khả năng lại thả cô đi?
Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng.
Vốn tưởng rằng Hứa Nùng nghe xong lời hắn nói, sẽ nói gì đó để phản đối, nhưng nào ngờ cô lại nói: "Ai muốn đổi ý? Vừa rồi là bởi vì anh bắt nạt quá... Quá độc ác..."
Chu Khởi bị cô chọc cười, lại dán lên khóe môi cô một cái hôn, tiếp đó nói giọng trầm thấp: "Vợ à, cái kia căn bản không gọi là bắt nạt, chờ qua thời gian anh để em mở mang kiến thức một chút, chân chính bắt nạt đến cùng là thế nào."
Hứa Nùng chưa từng trải, cũng biết lời hắn nói khẳng định không phải là cái gì đứng đắn.
Nâng lên bàn tay nhỏ bé hung hăng hướng về phía khuôn mặt tuấn tú của hắn đẩy một cái, cô mặt đỏ bừng bừng trừng mắt nhìn hắn, "Anh có thể đứng đắn một chút hay không!"
"Không thể." Chu Khởi lười biếng cười, mí mắt cụp xuống tùy ý nhìn cô, đáy mắt là ý cười cùng tia sáng nhỏ vụn, "Đối với nàng dâu của mình nếu là đứng đắn mà nói, vậy anh vẫn còn là đàn ông sao?"
Nói rồi, hắn lại hơi hơi sáp đến trước mặt cô, nhếch môi cười xấu xa, "Nhưng mà em yên tâm, anh không đứng đắn tuyệt đối chỉ có một mình em biết."
"..." Đây vẫn là vinh hạnh của cô phải không?
Hứa Nùng muốn cách kẻ vô lại này xa một chút, nhưng mà lại từ đầu đến cuối không đẩy được hắn.
Nhưng mà cũng may Chu Khởi nhìn ra trạng thái của cô, cũng không trêu chọc cô nữa, lại cầm khăn mặt lên bắt đầu lau tóc cho cô.
"Anh mới vừa nhìn đến sổ hành trình trên bàn, "Cuối tháng muốn đi thăm ba"?"
Chu Khởi ngược lại không cố ý lục lọi, chẳng qua sổ hành trình kia của Hứa Nùng trực tiếp mở rộng đặt ở trên bàn, hắn tùy ý nhìn qua, liền nhìn thấy một hàng chữ kia.
Hắn hiểu tình huống của cha Hứa Nùng, tuy rằng không có điều tra kỹ càng, nhưng cũng biết cha cô trước kia bởi vì ngoài ý muốn mà vào tù.
"Ừ, muốn đi nói cho ba chuyện chuyển khoa."
Chu Khởi nhíu lông mày, biểu tình cũng không coi là bất ngờ, "Chuyển khoa?"
"Đúng, em muốn chuyển khoa, từ khoa biểu diễn chuyển sang học đạo diễn."
Nói tới đây, đáy lòng Hứa Nùng đột nhiên có suy nghĩ nhảy ra.
Cô đè lại bàn tay đang lau tóc cho mình của Chu Khởi, nâng mắt lên, rất nghiêm túc nhìn hắn.
"Cha em phạm sai lầm, phải vào tù. Mẹ em sau khi ông ấy xảy ra chuyện, liền có gia đình mới, đêm nay anh hẳn là cũng nhìn thấy rồi, thân phận hiện tại của bà ấy không đơn giản. Hơn nữa bà ấy rất mạnh mẽ, mấy năm trước vẫn luôn quản em, toàn bộ lựa chọn của em, con đường muốn đi, thậm chí là tương lai... Bà ấy đều muốn nắm trong tay.
Em vừa nãy cũng nói rồi, em muốn chuyển khoa, chuyện này mẹ em khẳng định sẽ không đồng ý, đến lúc đó bà ấy khẳng định sẽ đến tìm em náo loạn, thậm chí... Khả năng còn sẽ lan sang anh.
Người chồng hiện tại của bà ấy ở Bắc thành có chút thế lực, còn có con trai của chồng bà ấy... Cũng có thủ đoạn và thế lực của mình. Chuyện đêm nay bà ấy hẳn là không để vào mắt, khả năng sẽ cảm thấy anh chỉ là nhân vật nhỏ. Nhưng nếu một khi bị bà ấy biết, chúng ta đã ở cùng nhau, bà ấy khẳng định sẽ không chịu để yên. Đến lúc đó, bà ấy thật sự rất có khả năng chuyện gì cũng làm ra được."
Nói xong những điều này, trong con ngươi đen bóng của Hứa Nùng, có một chút u ám.
"Cho nên, Chu Khởi, anh thật sự đã suy nghĩ kỹ rồi, muốn ở bên em sao? Người bên cạnh em thật sự mỗi người đều phức tạp, cũng nhẫn tâm, anh xác định... Muốn cùng em đối mặt sao?"
Hứa Nùng nói đến cực kỳ nghiêm túc, Chu Khởi nghe cũng cực kỳ nghiêm túc.
Cuối cùng, hắn nhếch môi cười.
Nghiêng người về trước, cái trán nhẹ nhàng chống lên trán cô.
"Bạn học nhỏ, anh rất vui."
Hứa Nùng sửng sốt một chút, không rõ hắn có ý gì.
"Vui cái gì?"
Vui vì bản thân có khả năng bị nhằm vào? Vui vì cuộc sống coi như bình lặng của hắn, khả năng bởi vì cô mà trở nên gay go?
Chu Khởi không đáp, ngược lại vẫn cười như trước. Hắn thậm chí nhịn không được, còn nhẹ nhàng cắn hai má cô.
"Em nói chuyện nghiêm chỉnh đó, anh thành thật một chút cho em!" Hứa Nùng buồn bực lại muốn đánh hắn.
Chu Khởi không thu liễm, ý cười trên mặt ngược lại càng nhiều hơn.
"Anh vui vẻ vì, em có thể chủ động nói những chuyện này với anh."
Nói rồi, đôi môi hắn chuyển đến vành tai cô, hơi thở nóng rực mang theo dòng điện, nhẹ đánh vào trong tai cô.
Môi mỏng mấp máy, Chu Khởi cắn dái tai trắng nõn mềm nóng của cô.
Khi lại mở miệng, giọng nói của hắn có sự trầm khàn cùng từ tính chết người.
"Yên tâm, về sau trời sập xuống, Chu ca ca đỡ cho em."