Cố Chấp Ngọt

Chương 52

Editor: Trà Đá.

Hoắc Lâm tiếp tục hôn cô thật sâu.

Không biết có phải Nam Từ ảo giác hay không, nhưng trước kia cô bị anh hôn đến mức thở hồng hộc, lần này lại khác… Có vẻ như bá đạo hung ác hơn.

Mà hai tay cô bị anh dùng tay khóa lại, không cho cô có cơ hội phản kháng, còn một tay kia của anh thì ra sức giữ phần gáy của cô, giam cầm cô.

Nam Từ có chút hoảng, một là bị anh hôn đến mức thở không nổi, hai là bị trạng thái này của anh hù dọa.

Đúng lúc này, điện thoại của Hoắc Lâm vang lên.

Nam Từ giống như kiếm được một tia hy vọng, cố vung vung tay, tiếp đó vặn vẹo cơ thể như muốn nhắc nhở anh.

“Anh… Anh có điện thoại kìa.”

Cô nhân lúc có kẻ hở, cố hết sức nhắc nhở.

Anh thở một cách nặng nề, không ngẩng mí mắt, sau khi nói xong câu “Kệ nó.”, thì anh lại tiếp tục dùng sức trói buộc cô, khiến cô không tài nào nhúc nhích nổi.

Nam Từ cảm thấy hiện tại cô giống như một con cá bị thiếu nước, vừa nhỏ bé vừa đáng thương, nhưng lại không có cách nào thay đổi.

Càng về sau, cô cũng đành chấp nhận số phận, chỉ có thể tranh thủ lúc anh hơi buông môi cô ra, nhắc nhở hai câu.

“Anh nhẹ một chút.”

“Miệng em bị anh cắn nát hết rồi nè.”

“Thật sự không cần xem ai điện thoại sao? Người ta đã gọi nhiều lần…”

Nhưng kết quả đạt được chỉ là sự đáp lại vô tình từ anh.

“Em tập trung vào đây nè.”

Sau đó, anh lại càng hung ác bá đạo xâm chiếm.

Nam Từ cảm thấy càng lúc cô càng mất ý thức, trừ tiếng tim đập càng lúc càng nhanh, và bên tai cô là tiếng thở dốc của anh, còn lại những thứ khác không tồn tại.

Cũng không biết qua bao lâu, chuông điện thoại không vang lên nữa, mà chuông cửa nhà Hoắc Lâm vang lên.

Lần này Nam Từ không thể xem nhẹ được nữa, cô tranh thủ lúc anh hơi buông lỏng, dùng hết sức thoát ra khỏi sự trói buộc của anh, sau đó đấm lên ngực anh một cái.

“Có người đến! Anh mau dậy đi!”

Hoắc Lâm hoàn toàn không để ý tới, anh biết ai đang đứng ngoài cửa, nhất định là mấy người bạn của anh, đoán chừng là bạn gái của Thẩm Mộ Ngạn dẫn đầu tới đây.

Trước đó cô ta có nói khi Nam Từ thi đại học xong thì sẽ đến chúc mừng Nam Từ một chút.

Hoắc Lâm lập tức cự tuyệt, nhưng không hiểu nổi Thẩm Mộ Ngạn sao có thể cưng chiều bạn gái đến nỗi mất hết nguyên tắc như thế, chỉ cần Cố Phán bày ra vẻ đáng thương trước mặt Thẩm Mộ Ngạn thôi, thì anh ta lại tự mình thuyết phục Hoắc Lâm.

Hoắc Lâm và Thẩm Mộ Ngạn làm bạn bè thân thiết lâu như vậy, nhưng cho tới bây giờ chưa bao giờ thấy anh ta lên tiếng yêu cầu một điều gì đó, nghĩ một chút, thì anh cũng nhờ vả Cố Phán chuẩn bị quà tặng cho Nam Từ nữa, nên anh cũng miễn cưỡng chấp nhận.

Nhưng ai ngờ bọn họ lại không biết lựa thời gian như vậy.

Tiếng chuông cửa cứ tiếp tục vang lên không ngừng. Có lẽ bọn họ đã sớm gọi điện thoại cho tài xế của Hoắc Lâm, xác nhận hai người ở trong nhà, cho nên mới không kiêng nể như vậy.

Nam Từ càng lúc càng gấp, còn có chút bực bội, bực Hoắc Lâm vì biết có người bấm chuông cửa mà vẫn tiếp tục đè ép cô không buông.

Thế là cuối cùng cô quyết định cắn anh một cái.

Cô cho là lực cắn của mình không lớn lắm, nhiều lắm thì cũng giống khi Hoắc Lâm cắn cô, nhưng không ngờ hàm răng của cô đập vào môi anh, trực tiếp cắn rách môi dưới của anh, vị máu tươi thoáng chốc chui vào trong miệng cô.

Lần này Hoắc Lâm hơi buông cô ra, đưa ngón tay quệt vết máu ở môi dưới, cong môi cười cười.

“Gan lớn lắm, dám cắn anh.”

Nam Từ có chút chột dạ, cô cũng không biết sao mình lại dùng sức nhiều như vậy, trực tiếp cắn rách môi anh.

Nhưng cô vẫn bày ra bộ dáng cãi chày cãi cối, nói: “Rõ ràng là lỗi của anh, người ta bấm chuông cửa lâu vậy mà anh cũng không chịu dậy, với lại em cũng bị anh ép đến mức không thở nổi luôn đó…”

Tiếng nói chuyện của cô nho nhỏ, bộ dáng kia không biết là đang phàn nàn hay nhõng nhẽo.

Hoắc Lâm nhìn cô, du͙© vọиɠ vừa áp chế xuống bây giờ lại ngóc đầu trở lại.

Lúc này tiếng chuông cửa lại vang lên, cộng thêm cả tiếng đập cửa điên cuồng.

Trần Tiến cũng bắt đầu lớn giọng ở bên ngoài.

“Hoắc tam! Bọn tớ tới rồi nè! Nhanh ra mở cửa! Nếu không thì tớ gọi người tới bẻ khóa đó! Trốn không nổi với bọn tớ đâu!”

Hoắc Lâm đau đầu, cuối cùng cũng không quan tâm miệng còn chảy máu hay không, quần áo có lộn xộn hay không, đứng dậy, đi ra mở cửa.

Lúc cửa vừa mở ra, thì Trần Tiến đang giơ tay lên có vẻ như định tiếp tục đập cửa.

Cửa bỗng nhiên bị mở ra, anh ta có chút chưa kịp phản ứng, cánh tay vươn tới phía trước suýt nữa là nện trúng ngực Hoắc Lâm.

Hoắc Lâm lành lạnh nhìn đám người đứng trước mặt, sắc mặt rõ ràng không vui.

Cố Phán là người hào hứng nhất, vài ngày trước cô ta đã lên kế hoạch, chờ Nam Từ thi đại học xong sẽ dẫn cả đám đến nhà Hoắc Lâm quậy phá náo nhiệt một chút.

Bọn họ bình thường quả thật quá nghiêm túc, không hề buông lỏng một chút nào.

Nhưng quan trọng nhất vẫn là Nam Từ, cô ta muốn xem phản ứng của Nam Từ khi nhận được quà, cô ta cảm thấy gu thẩm mỹ của cô ta và Nam Từ không khác nhau lắm, cô ta còn cố ý chuẩn bị nhiều phiếu nguyện vọng nữa…

Nam Từ nhất định sẽ rất vui vẻ!

Nhưng ai mà nghĩ người ra mở cửa lại là Hoắc Lâm.

Trước kia khi nhìn thấy Hoắc Lâm, Cố Phán có cảm giác rất giống Thẩm Mộ Ngạn, hầu như lúc nào cũng mặc âu phục rất chỉnh chu, mặc dù không đến mức cài từng nút áo cẩn thận tỉ mỉ như Thẩm Mộ Ngạn, nhưng trông vẫn mang dáng vẻ cấm dục.

Nhưng người đàn ông trước mặt này không giống vậy.

Có thể bây giờ nhìn Hoắc Lâm có cảm giác như anh đã hạ phàm thành công.

Áo sơ mi có chút lộn xộn, hai ba nút áo phía trên áo sơ mi bị mở bung ra, xương quai xanh tinh xảo như thoắt ẩn thoắt hiện.

Biến hóa lớn nhất vẫn là biểu hiện trên gương mặt Hoắc Lâm.

Trước kia nhìn thấy anh lúc nào cũng nở một nụ cười khiến người ta có cảm giác bất an, nhưng bây giờ hoàn toàn không giống vậy, gương mặt anh lúc này có chút ửng hồng, quan trọng hơn là…

Môi của anh cũng bị cắn rách!

Vị trí kia nếu nói anh không cẩn thận cắn phải thì cũng không đúng lắm!

Sau một lúc quan sát, Cố Phán đưa ra kết luận:

Bọn họ đang làm người xấu phá hoại chuyện tốt nhà người ta!

Hèn gì sắc mặt Hoắc Lâm bực bội như vậy, Thẩm Mộ Ngạn…. Khụ, nếu bị người khác làm cản trở bầu không khí như vậy, thì tính tình cũng trở nên cực kỳ đáng sợ.

Nhưng dù sao chuyện này cũng đã lỡ rồi, hai người họ cũng tách ra rồi, nếu như bây giờ bọn họ đi về thì càng xấu hổ hơn.

Cho nên Cố Phán hắng giọng một cái, mở miệng trước:

“Bọn em có mua ít thịt đến chúc mừng tiểu Nam Từ! Chúc mừng Nam Từ thi đại học xong!” Vừa nói, vừa nâng nâng cánh tay đang xách đồ của Thẩm Mộ Ngạn, sau đó la lớn vào trong nhà: “Tiểu Nam Từ! Bọn chị tới rồi nè!”

Nam Từ vốn đang trốn để mặt bớt nóng lại, nhưng lúc này Cố Phán kêu cô, nên cô cũng không thể trốn được nữa.

Thế là cô vỗ vỗ hai gò má, đứng dậy, hít sâu một hơi, đi ra phía cửa.

Hôm nay Đường Uyển có việc bận, nên không đến đây chung vui được, nhưng Chu Khởi lại dẫn theo một cô gái.

Trừ cô gái đó ra, thì những người còn lại cô đã gặp ở khu nghỉ dưỡng lần trước.

Cố Phán nhìn thấy Nam Từ, tranh thủ thời gian cười hỏi, sau đó thấy gương mặt Nam Từ cũng đỏ bừng, nụ cười trên mặt càng đậm.

Nam Từ thấy Hoắc Lâm vẫn còn đứng chắn trước cửa, không có ý định mời khách vào nhà, cô âm thầm kéo ống tay áo anh.

“Để cho khách vào nhà.”

Chữ “Khách” này trong nháy mắt khiến Hoắc Lâm có chút không vui.

Anh không nói gì nữa, nghiêng người nhường đường cho đám người tiến vào trong.

Lẩu là món ăn làm đơn giản nhất, chỉ cần rửa sạch nguyên liệu, bỏ vào, đợi nước sôi lên là có thể ăn được rồi.

Cho nên lần này Cố Phán không cho Thẩm Mộ Ngạn gọi đầu bếp tới, cô ta và hai cô gái nữa là có thể tự mình chuẩn bị được rồi.

Hoắc Lâm có chút bất mãn, đến anh còn không nỡ để Nam Từ làm gì nhiều, sao người khác có thể sai khiến cô chứ?

Nam Từ nhận ra được suy nghĩ của anh, vội vàng nhỏ giọng nói: “Anh đừng có nói gì lung tung đó, hôm nay đang vui vẻ, em không muốn mọi người bị mất hứng.”

Hoắc Lâm nhìn cô, nhíu mày thật lâu, cuối cùng làm theo cô, không nói gì hết.

Bầu không khí ở trong bếp cực kỳ vui vẻ, nhất là Cố Phán rất thích tám chuyện, cho nên cũng không đến nỗi chán ngắt.

Trong lúc nói chuyện, Nam Từ cũng biết cô gái Chu Khởi dẫn đến tên là Hứa Nùng, là bạn gái mới nhất của anh ta.

Hứa Nùng nhìn có vẻ là một cô gái dịu dàng, tướng tá cũng cực kỳ mềm mại đáng yêu, là kiểu con gái khiến người ta muốn bảo vệ.

Nam Từ có ấn tượng tốt đối với Hứa Nùng, mà thông qua cuộc trò chuyện cũng có thể nhìn ra cô gái này rất hòa hợp với mọi người, cho nên cô cũng thấy vui cho Chu Khởi.

Cố Phán rửa rau được một nửa, giống như nghĩ đến gì đó, lặng lẽ đóng cửa phòng bếp lại, khóa lại, sau khi xác định không có ai vào được, mới tiến đến trước mặt Nam Từ.

Bởi vì Cố Phán như vậy nên càng khiến Nam Từ bất an.

Quả nhiên, cô nghe thấy Cố Phán nói: “Khai mau, lúc nãy hai người ở trong nhà đang làm gì xấu hả.”

Nam Từ bị Cố Phán hỏi nên có chút ngượng ngùng, lắc lắc đầu, mặt hơi ửng đỏ, không đáp lại được câu nào.

Hứa Nùng ở bên cạnh thấy thế, nên vội vàng lên tiếng:

“Thôi đừng hỏi nữa, Tiểu Từ không nói được đâu.”

Cố Phán cũng không ngờ Nam Từ lại ngượng ngùng như vậy, cũng cảm thấy bản thân có chút lỗ mãng, vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi Tiểu Từ, chỉ là chị tò mò tình cảm của hai người tiến triển như thế nào rồi.”

Nam Từ cười lắc đầu: “Không sao.”

Lúc này cửa phòng bếp vang lên tiếng đập cửa, giọng của Chu Khởi vang lên ở bên ngoài:

“Sao lại khóa cửa? Làm gì ở bên trong vậy? Chuẩn bị đồ ăn thôi có cần phải thần bí như vậy không?”

Hứa Nùng nghe thấy, nhanh chóng tới mở cửa.

Chu Khởi nhìn thấy cô gái nhỏ của mình, gương mặt tuấn tú lập tức cười cười.

“Mệt không?” Anh ta nắm chặt tay Hứa Nùng, khẽ hôn lên miệng cô ta một cái.

Hứa Nùng chưa thể quen được với kiểu thân mật này, cho nên gương mặt lập tức đỏ lên, vội vàng tránh ra khỏi Chu Khởi, sau đó lắc đầu.

Cố Phán nhìn không được, nói: “Ai da, cái này thật đúng là lừa gạt người mà, cưng chiều đến mức đó luôn.”

“Lão Thẩm không cưng chiều em sao?” Chu Khởi cũng không nhìn Cố Phán, mà ánh mắt chỉ tập trung nhìn Hứa Nùng, “Người yêu của anh mà, đương nhiên phải cưng chiều chứ.”

Hứa Nùng nghe không nổi nữa, đẩy đẩy anh ta: “Xong ngay đây, anh nhanh ra ngoài đi, rửa tay chuẩn bị ăn.”

“Không cần anh giúp sao?”

“Không cần.”

Chu Khởi quay lại phòng khách, Trần Tiến ở đối diện ném một quả cam tới, nếu không phải anh ta nhanh tay lẹ mắt, thì đã bị quả cam nện trúng người rồi.

“Muốn chết hả?” Chu Khởi liếc nhìn Trần Tiến.

“Làm như tớ ở đây để ăn thức ăn cho chó không bằng, chắc cũng sắp chết rồi đây!” Trần Tiến cảm thấy anh ta là người đáng thương nhất trên đời, “Trước kia chỉ có một mình lão Thẩm, sau đó lại có thêm Hoắc tam, bây giờ thêm cả cậu nữa hả!”

Hoắc Lâm lười biếng ngồi dựa ra ghế sofa, giống như một con sư tử mới ăn chán chê.

“Cậu cũng có thể tìm một người con gái cho mình mà.” Anh nói.

Trần Tiến chép miệng một cái, nếu như anh ta có thể yêu đương với một cô gái, thì sao anh ta vẫn còn độc thân đến bây giờ?

Cho nên anh ta trầm mặc, không lên tiếng.

~

Bữa ăn này khiến mọi người rất cao hứng, ngay cả Nam Từ cũng cười không ngớt.

Nhưng cô không dám uống rượu, ký ức về hai lần say rượu trước đây vẫn còn ám ảnh cô, mặc dù lần này ở nhà, nhưng cô vẫn âm thầm nhắc nhở bản thân không nên dính một giọt rượu.

Ngược lại Hoắc Lâm lại uống nhiều hơn một chút, gương mặt anh có một chút hơi say.

Đám người náo nhiệt đại khái đến hơn mười giờ đêm, khá muộn, cũng không tiện ở lại nhà Hoắc Lâm thêm chút nào nữa, thế là Thẩm Mộ Ngạn kéo con ma men Cố Phán đứng dậy rời đi trước.

Người khác nhìn thấy anh ta như vậy cũng không muốn ở lại thêm nữa, nên cũng đứng dậy ra về theo.

Nhưng không ngờ Cố Phán vừa đi ra tới cửa, giống như nhớ ra gì đó, đập đập trán.

“Ai da, em quên đưa quà cho tiểu Nam Từ rồi!”

Nói xong, cô ta lảo đảo đi vào phòng khách, cuối cùng tìm ra một túi quà nằm trong góc phòng.

Cô ta thần thần bí bí lôi kéo Nam Từ qua một bên, trịnh trọng giao túi quà cho Nam Từ.

“Đêm nay em phải mặc cái này… Chị đảm bảo Hoắc Lâm sẽ mê mệt em đến mức Đông Tây Nam Bắc cũng không phân biệt được!”

Nam Từ không hiểu lắm, nhưng bởi vì biết Cố Phán quá say rồi, nên cũng không để ý lắm, mà giống như dỗ dành một đứa con nít, nhận túi quà, gật gật đầu: “Em biết rồi, em sẽ mặc mà.”

Sau khi tiễn bọn họ về hết rồi, Nam Từ nhân lúc Hoắc Lâm đi tắm nên mở túi quà Cố Phán đưa.

Kết quả… Vừa mới mở ra, Nam Từ lập tức đỏ mặt.

Cái này… Là lỗ tai thỏ và đuôi thỏ, áo khoét sâu lộ lưng, đây là kiểu quần áo gì!

Làm sao cô mặc được!

Nam Từ hoảng loạn nhanh chóng cất “Quần áo” vào trong túi, toàn thân nóng lên giống như uống rượu.

Cho nên cũng không chờ đợi nữa, vội vàng đi vào phòng tắm, chuẩn bị tắm để hạ nhiệt độ.

Trong quá trình tắm, tâm tình của cô cũng dần bình tĩnh lại, sau khi mặc đồ ngủ xong, cô vừa lau tóc vừa mở cửa đi ra ngoài.

Lúc này Hoắc Lâm đã tắm rửa sạch sẽ vào phòng ngủ, thấy cô ra, anh lên tiếng:

“Lại đây.”

Nam Từ ngoan ngoãn làm theo lời anh, ngồi lên đùi anh.

Hô hấp của anh mang theo mùi kem đánh răng mát lạnh và mùi rượu, hai mùi hòa quyện vào nhau lại cực kỳ dễ ngửi.

Môi mỏng của Hoắc Lâm lưu luyến quanh vành tai cô, cuối cùng anh nhẹ ngậm lấy vành tai cô.

“Bảo bối, anh muốn nhìn em mặc đồ con thỏ.”

Nam Từ không kịp phản ứng: “Sao?”

“Quần áo Cố Phán tặng cho em đó, mặc cho anh nhìn đi.”

Anh vừa nói vừa hà hơi bên tai Nam Từ, mang theo một sự mê hoặc khiến người khác không thể kháng cự.

Nam Từ trong nháy mắt sợ hãi đến mức mở to hai mắt