Editor: Trà Đá.
Ngày đó Hoắc Lâm đi lúc nào, Nam Từ cũng không biết.
Bởi vì sau khi anh và Nam lão gia tử vào thư phòng, còn cô cũng đi về phòng.
Mẹ Nam bị Hoắc Lâm nói đến mức không nể mặt như vậy, chắc chắn sẽ tìm cô để trút giận, cô không trốn đi mới là kẻ ngốc.
Nam Từ cũng không biết rốt cuộc Hoắc Lâm đã nói gì với Nam lão gia tử, mà từ sau khi anh đi, thái độ của ông nội đối với cô hoàn toàn khác.
Chí ít… Ở trước mặt mọi người, quở trách mẹ Nam.
Lúc ấy là trên mâm cơm, Nam Từ còn nhớ rất rõ.
Ông nói với mẹ Nam: “Tiểu Từ có làm cái gì không phải, thì con làm mẹ phải nói rõ ra, chứ không phải làm cái kiểu đó để phạt con bé. Bây giờ còn bị Hoắc Lâm chê cười, mặt mũi con để đâu hả?”
Sắc mặt mẹ Nam lúc trắng lúc xanh, nhìn ba Nam một chút, muốn ông ta thay mình nói chuyện, nhưng ba Nam giống như không quan tâm, làm bộ ăn cơm.
Nam lão gia tử cũng không khách khí, thấy bà ta không nói lời nào, còn nói: “May mà Tiểu Từ gặp Hoắc Lâm, nếu gặp người xấu thì sao? Đến lúc đó hậu quả như thế con chịu trách nhiệm nổi không?!”
Mặc dù Nam lão gia tử đã lớn tuổi, nhưng tinh thần rất minh mẫn, ông nói hơi nhanh, nhưng khí thế vẫn áp bức người khác.
Ông nhẹ nhìn mẹ Nam, nói: “Xin lỗi Tiểu Từ.”
Trên mặt Nam Từ không biểu hiện ra, nhưng trong lòng thì giật mình.
Nam lão gia tử đang muốn đóng kịch gì đây?
Mặc dù cô cũng hận mẹ Nam khiến làm khó dễ cô, nhưng chuyện này đâu nghiêm trọng đến mức khiến mẹ Nam phải xin lỗi cô?
Chẳng lẽ Hoắc Lâm đã nói gì sao?
Mẹ Nam đương nhiên không nghĩ câu chuyện lại đi theo hướng này, bà ta chỉ muốn làm khó Nam Từ một chút, kết quả phải cúi đầu nhận lỗi sao?
Bà ta có chút không phục: “Ba, con…”
Nam lão gia tử nhàn nhạt lên tiếng: “Còn hơn một tháng nữa là Nam Châu về rồi. Hay con muốn để con bé ăn tết ở bên kia?”
Mẹ Nam nghe xong loại uy hϊếp này, nhất thời cũng hoảng hồn.
Cuối cùng, không còn cách nào khác, khẽ cắn môi, không nhìn Nam Từ, miễn cưỡng nói: “Xin lỗi.” Sau đó đứng dậy đi lên lầu.
Không ai để ý đến sự tức giận của bà ta, ba Nam đã sớm bảo bà ta phải ráng nhịn, đối tốt với Nam Từ một chút, dù sao đó cũng là con gái ông, huống chi sau này còn thay thế Nam Châu gả qua nhà họ Hoắc. Nhưng mẹ Nam lại không muốn, lấy hết mọi sự oán hận nhiều năm trước trút giận lên Nam Từ.
Bà ta vẫn cho là năm đó mẹ Nam Từ ham hư vinh, cố ý dụ dỗ ông ta, nên mới có Nam Từ.
Nhưng sự thật như thế nào chỉ có ông ta và Nam lão gia tử biết.
Nghĩ tới đây, thần sắc ba Nam hơi sâu, tựa hồ như tránh né ánh mắt Nam Từ, không ngẩng đầu nhìn cô.
Nam lão gia tử cười cười với Nam Từ, còn khôi phục lại bộ dáng hiền lành đối với cô.
“Tiểu Từ đừng giận nữa, ông nội đã bảo mẹ xin lỗi con rồi, chuyện này coi như đã xong nhé?”
Nam Từ chỉ muốn cuộc sống mình dễ dàng hơn thôi, không nghĩ mọi chuyện lại xoay chuyển như thế này, lúc này đâu thể nói thêm điều gì, chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu.
Nụ cười trên môi Nam lão gia tử càng sâu, nói tiếp: “Nếu con đã hết giận, thì phải nghe lời ông nội, sau này có chuyện gì thì người nhà chúng ta đóng cửa giải quyết với nhau, hiểu chưa?”
A…
Xem ra thật đúng bởi vì Hoắc Lâm.
Nam Từ nghĩ thầm, nếu như đóng cửa lại nói chuyện, thì hiện tại người khóc sẽ là cô.
Cô cũng không nói gì thêm nữa, vẫn ngoan ngoãn trả lời: “Ông nội nói rất đúng.”
“Cháu gái ngoan.”
Đáy lòng Nam lão gia tử vẫn còn chút bất mãn với Nam Từ, nhưng những bất mãn này có khả năng đổi lấy nhiều lợi ích cho nhà họ Nam thì cũng không đáng nhắc tới.
Mà Hoắc Lâm đã nói rõ, anh muốn Nam Từ.
Mặc dù không biết kết quả sẽ như thế nào, nhưng bây giờ đối tốt với Nam Từ một chút không hại gì. Đến cuối cùng cô được gả cho Hoắc Ngọc Trạch hoặc là Hoắc Lâm thì vẫn có ích với nhà họ Nam.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Nam lão gia tử nhìn Nam Từ có chút khó lường.
~
Sau khi chuyện ngày đó kết thúc, cuộc sống của Nam Từ cũng yên bình trôi qua.
Không chỉ trong nhà, mà ngay cả trong lớp múa cũng như vậy, không biết Lưu Lâm Lâm gặp chuyện gì vui, mà mỗi lần lên lớp đều trông rất vui vẻ, mặc dù ánh mắt nhìn Nam Từ vẫn mang theo sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ và khinh bỉ, nhưng cũng không chủ động kiếm chuyện với cô.
Nam Từ vẫn luôn cầu trời yên biển lặng, cho nên cuộc sống bây giờ khiến cô rất thoải mái.
Đại khái qua một tuần, cuộc sống yên bình của cô chấm dứt, Hoắc Lâm bỗng nhiên xuất hiện.
Ngày đó cô vừa xong lớp buổi sáng, lúc ra ngoài tìm xe nhà họ Nam, lại bị một chiếc xe màu đen ngăn ở ven đường.
Cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, gương mặt Hoắc Lâm xuất hiện trong tầm mắt của cô.
Trái tim cô bắt đầu đập nhanh, tâm tình vốn đang thả lỏng lại bắt đầu căng thẳng.
“Hoắc tiên sinh, anh có chuyện gì không?”
Anh nhìn cô một chút: “Lên xe.”
Nam Từ nghĩ nghĩ, không nói gì, chui vào xe anh.
Kỳ thật bây giờ cô đã bớt e ngại Hoắc Lâm, từ lúc anh giúp cô, cô cảm thấy người đàn ông này mặc dù rất đáng sợ, nhưng sẽ không làm gì cô.
Mà cô lại luôn có ảo giác là mình có chút đặc biệt đối với anh?
Nhưng cái loại suy nghĩ này không tồn tại lâu trong đầu cô, dù sao bị anh để mắt tới cũng không phải là chuyện gì tốt.
“Mấy ngày qua không gặp, nhớ tôi không?” Hoắc Lâm chờ sau khi cô ngồi xuống, mới trực tiếp mở miệng hỏi.
“…” Nam Từ nín thở, một lúc sau mới trả lời, “Chuyện lần trước, cảm ơn Hoắc tiên sinh.”
Khóe môi Hoắc Lâm ngoắc ngoắc, ánh mắt dưới tròng kính gọng vàng nhàn nhạt cười.
“Chỉ cảm ơn thôi sao?”
Nam Từ nghe anh nói vậy có chút không biết làm sao, nghĩ nửa ngày cũng không biết đáp lại như thế nào, cuối cùng vẫn là Hoắc Lâm lên tiếng trước.
“Buổi chiều đừng lên lớp, tới công ty tôi một chút.”
Nam Từ không muốn, cô định mở miệng tìm lý do cự tuyệt, lại bị anh dùng một ngón tay đặt trên môi cô.
“Đừng nói, tôi không thích nghe đâu.”
“…”
“Cô không cần phải sợ, tôi có quà tặng cho cô.”
“…” Anh đã nói đến mức này rồi, cô còn có thể nói gì đây?
Hoắc Lâm ngang nhiên dẫn cô đến công ty, kinh động đến các nhân viên trong công ty, mặc dù lúc đi vào cũng rất vắng vẻ, nhưng lúc vào thang máy cũng đυ.ng phải mấy vị trưởng phòng cấp cao.
Bên cạnh Hoắc Lâm chưa bao giờ xuất hiện phụ nữ, huống chi bây giờ anh lại đi với một cô bé?
Trong lúc nhất thời, trong lòng bọn họ cũng bắt đầu suy đoán lung tung, rốt cuộc Nam Từ có thân phận gì.
Nhưng trợ lý lại rất vui, cũng nhìn thấy rõ thái độ của ông chủ.
Bình thường anh làm gì để phụ nữ lại gần mình như vậy, càng đừng nói đến chuyện để nhân viên dò xét mối quan hệ của anh.
Nhưng lần này anh không chủ động lên tiếng, cũng không phản bác.
Không phản bác thì chính là ngầm thừa nhận.
Anh ngầm thừa nhận mối quan hệ của mình và Nam nhị tiểu thư.
Mặc dù cho đến thời điểm hiện tại có lẽ chỉ mình anh đơn phương.
Nhưng dù vậy, trợ lý vẫn rất vui vẻ. Dù trước khi có bà chủ, thì khi ông chủ tức giận, anh ta chỉ có thể im lặng chịu trận.
Nhưng bây giờ không giống vậy, có bà chủ rồi, ông chủ có tức giận thì anh ta cũng có chỗ dựa lưng.
À, một tí nữa nhất định phải tìm cách kết bạn Wechat với Nam Từ, cũng thuận tiện liên lạc, thuận tiện than thở một chút, nói không chừng bà chủ thương hại anh ta, thì thầm với ông chủ tăng lương cho anh ta.
Nam Từ và Hoắc Lâm đi lên tầng cao nhất, mà tầng trên cùng chính là văn phòng làm việc của anh, chỉ có gian phía ngoài là văn phòng của trợ lý.
Anh nắm tay Nam Từ đi vào văn phòng, trợ lý biết điều không đi theo.
Nam Từ còn tưởng anh để quà trong văn phòng làm việc, nhưng lúc đi vào lại không thấy thứ gì đặc biệt, hơi nghi ngờ nhìn anh một chút.
“Gấp cái gì?”
Hoắc Lâm kéo cô đến trước bàn làm việc, sau khi anh ngồi xuống rồi ôm cô ngồi lên đùi mình.
Lần này Nam Từ đã rút được kinh nghiệm, không giãy dụa.
Dù sao… Cô cũng biết mình có giãy dụa cũng vô dụng.
Anh tiện tay rút một quyển sách ra, giống như đêm hôm đó, vừa ôm cô vừa đọc sách.
Nam Từ nhìn nhìn, quyển sách trên tay anh chính là quyển sách Tây Ban Nha đêm hôm đó.
Cô lập tức đỏ mặt, có chút lúng túng.
Đêm hôm đó anh dạy cô đọc một bài thơ, sau khi về cô có tra qua thì mới biết đó là bài thơ tình.
Nhất là khi nhớ lại anh lặp đi lặp lại, dạy cô nói cho bằng được, sau khi cô hiểu được ý nghĩa của bài thơ, lập tức nóng mặt suy nghĩ lung tung.
Cô vất vả lắm mới bình tĩnh được một chút, sao bây giờ anh lại bắt đầu nữa rồi?
“Thầy giáo bắt đầu kiểm tra bài, bài lần trước tôi dạy cô, về nhà có ôn tập không đó?”
Lúc Hoắc Lâm nói chuyện, môi mỏng như có như không dán bên tai cô, Nam Từ cảm thấy nhiệt độ cơ thể bắt đầu nóng lên, cảm xúc phức tạp chưa rõ tên bắt đầu xuất hiện lần nữa.
Anh mở sách, tìm đúng trang có bài thơ tình.
“Đọc lại một lần tôi nghe xem nào?”
Lúc anh nói chuyện, bàn tay anh hơi sùng sức ma sát eo cô, khiến cô có chút ngứa, mà nhịp tim cũng tăng lên không ít.
Nam Từ luôn cảm thấy ngày hôm nay có chuyện gì đó sẽ xảy ra, trong lòng càng lúc càng bất an.
Cô đang muốn lên tiếng từ chối, thì điện thoại bàn trong phòng vang lên.
Hoắc Lâm tiện tay ấn nút, giọng trợ lý vang lên: “Ông chủ, cha con nhà họ Lưu đến rồi ạ.”
Nét mặt anh không đổi, nói: “Cho bọn họ vào.”
Nam Từ chưa suy nghĩ ra ai là cha con nhà họ Lưu, còn tưởng là đối tác làm ăn của anh, vội vàng muốn thoát khỏi đùi anh, nhưng lại không thành công.
Cô khó xử nhìn anh: “Hoắc tiên sinh…”
“Không cần đi, cô cũng biết hai người này mà.”
Dừng một chút, anh còn nói: “Tôi đã nói là tặng quà cho cô mà, sao cô đi được.”
Trong nháy mắt, trong đầu Nam Từ xuất hiện hình ảnh của Lưu Lâm Lâm và cha cô ta, còn đang suy nghĩ không biết có đúng không, thì cửa văn phòng bị mở ra.
Người tới quả nhiên là hai cha con Lưu Lâm Lâm!
Hai người phía đối diện đương nhiên cũng bất ngờ khi thấy Nam Từ.
Lúc bọn họ đi vào, biểu lộ rất nóng lòng, giống như là xảy ra chuyện gì nghiêm trọng lắm.
Lưu Lâm Lâm đầu tiên ngây người hai giây, sau đó không khách khí chỉ thẳng Nam Từ mắng: “Con tiện nhân này! Sao mày lại ở đây? Có phải mày dụ dỗ Hoắc tiên sinh đúng không? Mày có biết tao sắp trở thành bạn gái anh ấy chưa hả!”
Nam Từ đầu đầuy dấu chấm hỏi, chần chờ một giây, nhìn Hoắc Lâm.