Từ một góc của hành lang bệnh viện, Josh và Henry chậm rãi theo chân của nữ y tá khả nghi kia, dáng vẻ sợ sệt và sự run rẩy của cô ta trên đường đến phòng bệnh của Jennifer trông rất kỳ lạ, có lẽ ai đó đã bảo cô ta làm việc này để không bị vấy bẩn đôi tay của mình vậy. Khi sắp đến phòng bệnh của Jennifer, Henry và Josh không may mất dấu nữ y tá kia do họ bị chặn lại bởi một nhóm bác sĩ đang vội vã đưa bệnh nhân vào khoa cấp cứu, nhận thấy có điều chẳng lành sắp xảy ra nên cả hai đã nhanh chóng chạy đến phòng bệnh của Jennifer, dù vậy nhưng khi đến nơi, họ lại tỏ ra rất bình thản và đi vào một cách tự nhiên như chẳng có gì xảy ra cả.
"Chà, thời tiết hôm nay xấu quá Henry nhỉ?" - Josh mở cửa ra và nói lớn.
"Phải, phải, chẳng nắng cũng chẳng mưa gì, cứ tối sầm như và u ám như lương tâm của con người vậy, chán thật đấy." - Henry trả lời bằng một giọng mỉa mai.
Sự xuất hiện bất ngờ của họ đã khiến nữ y tá kia sợ hãi và liên tục đổ mồ hôi thấy rõ, cô ta lập tức bỏ lọ thuốc kỳ lạ lúc nãy vào lại trong túi và chậm rãi định rời khỏi phòng, nhưng Henry đã chặn cô ta lại và nhẹ nhàng hỏi:
"Này cô, hình như là từ sáng đến giờ cô vẫn chưa tiêm thuốc giảm đau cho bệnh nhân Jennifer Erot thì phải."
"Vâng...tô...i...biết...rồi...ạ...một lát nữa...sẽ có người đến tiêm cho cô...ấy...sau...ạ" - Toàn thân nữ y tá run cầm cập khi bất ngờ bị Henry chặn đường.
"Vậy à, mà chẳng phải cô có đem theo thuốc sao, giờ tiêm luôn cho cô ấy luôn cũng được đấy."
"Anh...nói...gì vậy ạ?"
"Thì ý tôi là...cái lọ be bé mà cô vừa bỏ vào trong túi ấy, nó là thuốc giảm đau phải không nhỉ?" - Vừa nói Henry vừa chỉ tay vào túi áo của cô ta.
"H...ả...sao-"
"Cô làm gì mà ấp a ấp úng thế, chẳng phải nó là thuốc giảm đau hay sao, cứ tiêm cho cô ấy một mũi là được thôi mà, không cần phải để ý bọn tôi làm gì đâu." - Josh đứng gần đó và nói thêm.
"..."
"Sao thể, trả lời tôi đi chứ?"
"..."
"Rõ quá rồi nhỉ, này Josh, anh có còng tay ở đó chứ?" - Henry quay sang và nói với Josh.
"Rất sẵn lòng." - Josh lấy chiếc còng tay trong tủ đồ của mình ra và đưa cho Henry.
"Chờ đã, tôi cần hỏi cô ta vài câu trước." - Henry nói.
"Được rồi."
"Là ai?"
"Vâng...anh nói gì...ạ?" - Nữ y tá vẫn không khỏi run sợ.
"Là ai, ai đã bảo cô làm việc này vậy?"
"Tôi...tôi...-"
"Nghe này, giờ cô đã bị dồn vào đường cùng rồi, tôi nghĩ im lặng và tỏ ra vô tội không phải là cách tốt nhất để mở ra bất kỳ lối thoát nào đâu."
"Tôi... không biết...không biết thật đấy ạ...là hắn ta...chính hắn ta đã đe dọa tôi."
"Hắn ta là ai? Cô có nhớ được hắn ta trông như thế nào không, chỉ cần cho tôi một chi tiết nhỏ thôi."
"Tôi không thấy rõ...ạ, chỉ biết hắn ta mặc một bộ vest đen thôi, à...hắn ta còn có một chiếc kính đeo mắt trong túi áo nữa ạ..."
"Bộ vest đen và mắt kính sao, tôi hiểu rồi, vậy thì hắn ta đã đề nghị gì với cô?"
"Lúc tôi đang sắp xếp chăn gối trong phòng bệnh thì hắn ta bất ngờ xuất hiện trong góc tối và chĩa súng vào người tôi, hắn ta đưa cho tôi một lọ thuốc độc và bảo nếu không làm theo thì hắn sẽ gϊếŧ cả gia đình của tôi...tôi không biết phải làm gì cả...tôi xin lỗi..."
"Được rồi, bình tĩnh lại đi, vậy hắn ta đã rời đi sau khi đe dọa cô sao?"
"..."
"Này cô à, có nghe tôi nói không vậy?"
"..."
"Này cô-"
"KHÔNG!!!"
Khi Henry lại gần hơn và hỏi nữ y tá kia, đột nhiên cô ta hét lên và đẩy ngã Henry rồi chạy một mạch ra khỏi cửa trước sự ngỡ ngàng của Josh.
"NÀY! Chuyện quái gì vậy?"
"Đừng có ở đó mà hỏi tôi, mau liên lạc với nhân viên an ninh và đuổi theo cô ta đi."
"Rõ rồi." - Nói rồi Josh lấy chiếc điện thoại của mình ra và bấm số.
Alo, em nghe đây thanh tra Josh.
"Này, cậu có biết nữ y tá thường hay ra vào phòng bệnh của Jennifer Erot không?"
Vâng em biết chứ, em chịu trách nhiệm bảo vệ cho phòng của cô ấy mà, nhưng có chuyện gì vậy ạ?
"À không có gì đâu, cô ta chỉ vừa ám sát không thành Jennifer thôi, nhờ cậu và mọi người phối hợp với nhân viên an ninh chặn tất cả lối ra vào của bệnh viện và bắt giữ cô ta giúp chúng tôi nhé."
Vậy sao, bất ngờ thật đấy ạ, em hiểu rồi, em đi ngay đây, xin phép anh.
- Cuộc gọi kết thúc và Josh quay sang nói với Henry.
"Rồi đấy, giờ thì chúng ta sẽ làm gì đây Henry?"
"Tôi sẽ ở lại đây chăm sóc cho Jennifer, anh hãy đi cùng đội an ninh và giải quyết cô ta đi."
"Ôi, anh không nên giao việc cho người bệnh vào những lúc này đâu" - Josh nói bằng một giọng uể oải lộ rõ vẻ lười biếng
"Bệnh gì chứ, tay của anh đã khỏi rồi còn gì nữa, đạn chỉ sượt qua thôi mà?"
"CÁI GÌ, làm sao mà anh biết được vậy?"
"Trong khi anh còn đang kêu trời chỉ vì cái vết thương cỏn con đó trong phòng cấp cứu thì thanh tra Kleton đã nói cho tôi biết cả rồi."
"Lại là cái lão đó." - Josh nói bằng một giọng tức giận, vẻ mặt đó của anh ta trông mới buồn cười làm sao.
"Đi nhanh đi, không thì cô ả sẽ trốn mất đấy."
"Được rồi, tôi đi đây, à mà chờ đã."
"Sao vậy?"
"Anh vẫn còn giữ khẩu súng mà thanh tra Kleton đưa lúc trước chứ?"
"Vẫn còn giữ đây."
"Được rồi, nếu có chuyện gì xảy ra thì hãy bảo vệ bản thân và cô ấy bằng khẩu súng đó, mọi chuyện vẫn còn rối rắm lắm nên đừng để cô ấy gặp phải chuyện gì nữa nhé anh bạn."
"Tôi biết rồi, đừng có coi thường sức mạnh của một tên cai ngục chứ."
"Được rồi, tôi đi đây, bảo trọng nhé!"
Nói rồi Josh rời khỏi phòng bệnh và chạy đi, vừa đi anh ta vừa nở một nụ cười rất vui vẻ và sảng khoái, có lẽ Josh chưa bao giờ có được cảm giác này kể từ khi sự việc tại nhà tù xảy ra, hẳn là anh ta và mọi người đã phải rất vất vả trong cuộc chiến chống cái ác lần này. Khi Josh vừa xuống đến khuôn viên bệnh viện, một tiếng động lớn bất ngờ vang lên.
"NÀY, CÓ CHUYỆN GÌ THẾ, NÀY." - Josh vội vã lấy điện thoại ra và liên lạc với sĩ quan cảnh sát lúc nãy.
Không hay rồi thanh tra Josh à.
"Sao vậy, chuyện gì đã xảy ra thế?"
Nữ y tá mà anh thông báo lúc nãy ấy, cô ta chết mất rồi.
"HẢ, Làm thế nào mà-?"
Em cũng không rõ nữa, bây giờ chúng em đang ở phía sau của bệnh viện, mọi người đang hoảng loạn lắm, anh hãy mau đến đây đi ạ.
"Tôi biết rồi, cậu hãy giữ nguyên hiện trường và bảo mọi người tránh xa ra, tuyệt đối không để người nào động vào xác của cô ấy, hiểu chưa?"
Vâng, em biết rồi ạ.
"À còn nữa, hãy gửi vài người lên phòng của bệnh nhân Jennifer ngay đi, ta cần phải bảo vệ an toàn cho cô ấy, rất có thể bọn khốn kia sẽ trà trộn vào bệnh viện nhân lúc hoảng loạn mà ra tay đấy."
"Vâng, em hiểu rồi, em sẽ gọi thêm đơn vị đến tiếp ứng ạ."
"Mà này, cậu và mọi người ở đó hãy đeo khẩu trang vào đi, chỉ là đề phòng thôi."
Vâng ạ.
"Tôi sẽ đến đó ngay, chờ một lát."
"..."
"Này Henry, anh có ở đó không?" - Josh nhanh chóng chuyển số và gọi ngay cho Henry.
"Tôi đây, đã xảy ra chuyện gì thế, tiếng động vừa rồi là gì vậy, anh có biết không?"
"Tôi cũng chẳng biết nữa, nhưng mà giờ anh hãy đưa Jennifer ra khỏi đó đi, càng nhanh càng tốt."
"Đưa cô ấy ra khỏi đây sao, nhưng cô ấy vẫn còn chưa tỉnh mà."
"Tôi biết, ý tôi là hãy chuyển phòng cho cô ấy hay gì đó ấy."
"Được rồi, bây giờ tôi sẽ đưa cô ấy sang phòng bệnh dành cho người già nhé?"
"Cũng được, tôi sẽ thông báo nơi của anh đến đội y tế, họ sẽ chăm sóc cho cô ấy thay chúng ta, khi nào họ đến thì anh hãy xuống hành lang và ra phía sau bệnh viện nhé, tôi sẽ gặp anh ở đó."
"Được rồi."
Trong lúc bị cảnh sát và nhân viên an ninh truy đuổi thì nữ y tá kia đã bị gϊếŧ chết ngay phía sau của khuôn viên bệnh viện. Cái chết bất ngờ của cô ta đã khiến cho Josh phải ngay lập tức liên lạc đến sở cảnh sát, nhờ đó mà an ninh bệnh viện đã được kiểm soát chặt chẽ, một vài sĩ quan cảnh sát và nhân viên y tế đã được điều đến và chăm sóc cho Jennifer thay cho Henry để anh có thể hội ngộ với Josh ở phía dưới.
"Này Henry, tôi ở đây." - Josh gọi Henry từ xa ngay khi anh vừa xuống tới.
"Chuyện quái gì đã xảy ra vậy, sao đội khám nghiệm hiện trường lại ở đây thế, có ai đó đã chết sao?"
"Là cô y tá lúc nãy, cô ấy bị ám sát."
"Hả, tại sao vậy?"
"Họ nói cô ta bị bắn chết bởi một tên bắn tỉa ở cự ly xa, viên đạn xuyên thẳng qua trán và phá hủy bộ não khiến cô ta tử vong ngay lập tức, nhân viên an ninh cũng có mặt lúc đó nhưng không thể làm gì cả, mọi chuyện diễn ra quá nhanh, họ không kịp phản ứng."
"Trời ạ, nếu như khi nãy tôi giữ cô ta chặt hơn thì đã không xảy ra chuyện này rồi..."
"Là lỗi của cô ta khi đã chạy trốn mà, nếu như cô ta chấp nhận tra tay vào còng thì việc này đã không xảy ra rồi."
"..."
"Đi thôi, cùng tôi giải quyết cho xong vụ này nào."
"Được rồi."
"Chờ tôi một lát, alo, có chuyện gì vậy thanh tra Kleton, nếu không có gì quan trọng thì để-" - Thanh tra Kleton bỗng nhiên gọi đến.
"..."
"CÁI GÌ, Ông không nói đùa đấy chứ? Được rồi, chúng tôi sẽ về ngay đây." - Với vẻ mặt thất thần và biểu cảm sợ sệt hiện rõ trên khuôn mặt, Josh nói rồi cúp máy.
"Là thanh tra Kleton à, ông ấy nói gì vậy Josh?" - Henry thấy vậy liền hỏi.
"Tai anh sẽ không thể tin nổi chuyện này đâu."
"Nhưng nó là chuyện gì?"
"Tên George khốn kiếp đó, hắn vừa mới liên lạc đến trụ sở của chúng ta."