Sự Lây Nhiễm | The Infectious

Chương 13: Vũ khí sinh học

Trụ sở nghiên cứu ngầm tọa lạc đâu đó tại Đông Nam Cộng Hòa Hilaberg

2 giờ 46 phút sáng

Ngày 29/12, phân khu C - nơi lưu trữ thông tin, phòng chủ tịch George Kelly.

Một người đàn ông mặc vest đen đang vội vã chỉnh trang lại mắt kính của mình và chuẩn bị tiến vào văn phòng chủ tịch, anh ta hổn hển xoay tay nắm cửa và nhẹ nhàng cất tiếng nói:

"Dạ thưa chủ tịch cho gọi tôi ạ?"

"Phải phải, cậu có biết là thời hạn đã cận kề rồi không, tôi biết là giờ thì có hơi sớm nhưng cậu đã có được bản đồ chiến dịch của bọn WWC chưa vậy hả?" - Chủ tịch George trả lời một cách lớn tiếng.

"Thành thật xin lỗi thưa chủ tịch, do không thể lấy được tấm bản đồ gốc từ tay bọn chúng nên tôi và đội thiết kế đã kịp thời tái tạo lại toàn bộ tấm bản đồ và phân nhánh chính xác những nơi mà quân đội của WWC sẽ đổ bộ rồi ạ."

"Vậy sao, thôi thế cũng được, tôi đây cũng chẳng cần hàng thật làm gì."

"Dạ thưa nhưng chủ tịch có chắc là không muốn tôi sao chép thành nhiều bản để gửi đến quân lính của chúng ta không ạ?"

"Chắc, chắc như đinh đóng cột ấy chứ, tại sao cậu phải làm cái việc vớ vẩn đó chứ David. Nhìn vào đây này, đó là tấm bản đồ mà cậu đã cất công tái tạo đấy, chắc là cậu đang băn khoăn vì sao tôi không cần cậu gửi đến bọn lính phải không?." - Chủ tịch George đứng dậy, nhẹ nhành xoay chiếc laptop trên bàn làm việc sang phía David và tiếp tục nói.

"Vâng thưa chủ tịch, vì sao vậy ạ?"

"Cậu quên rằng chính chúng ta đã chiết xuất và buôn bán loại "thần dược" này cho bọn khủng bố rồi sao, vì vậy mà kế hoạch lần này chúng ta sẽ không phải tổn thất bất kỳ vũ khí lẫn nhân viên nào cả."

Thư ký David phải trầm ngâm một lúc mới nhận ra ý đồ của chủ tịch George.

"Vâng tôi hiểu rồi ạ, vậy là chủ tịch muốn thả bom virus xuống Kingheat thêm một lần nữa sao, chủ tịch đúng là một kẻ độc ác đấy."

"Chà chà quả không hổ danh là thư ký đắc lực của ta, nhưng tại sao cậu lại dùng từ "một lần nữa" vậy hả, việc con virus này bùng phát và lây lan trên khắp cái nước ấy cũng là do sự ngu ngốc của bọn dân cư mà thôi, đâu thể đổ tội hết lên đầu ta được, lần thả virus này là lần đầu tiên đấy chứ." - Chủ tịch George vừa nói vừa cười một cách sảng khoái.

"Vâng nhưng tôi rất lấy làm lạ, làm sao mà chủ tịch chắc rằng kế hoạch lần này sẽ thành công ạ?"

"Thật là, đầu óc cậu chẳng nhớ được điều gì ngoài cần sa à David, cậu nên nhớ rằng con virus này mạnh mẽ đến như thế nào chứ, nó có thể tồn tại trong không khí một thời gian dài và sẽ còn dài hơn nữa nếu ở trên những vật liệu đặc biệt đấy."

"Đặc biệt như là gì ạ thưa chủ tịch?"

"Như là bàn ăn, tay nắm cửa, kim loại, vân vân, nói chung là chúng có thể bám được trên mọi thứ, nếu chẳng may mà rơi vào gỗ hay những thứ nào đó mỏng manh thì thời gian sống sót của nó sẽ bị trừ hao đi."

"Vâng tôi hiểu rồi, xin thứ lỗi vì trước đây tôi vô tình đọc phải những thông tin từ EVO nên chẳng biết đâu là thật đâu là giả cả."

"May cho cậu trước khi kế thừa chức vị phó tổng thống tôi cũng từng là một bác sĩ nghiên cứu có tiếng đấy, mà nhắc tới EVO, tiện đây cậu có thông tin gì về bọn người bên ấy sau khi bị cớm bắt trọn không vậy?"

"Vâng cũng có một ít thưa chủ tịch, có vẻ như sau cuộc đọ súng với bọn cớm ngày hôm đó thì số còn lại giờ đây chắc đang yên phận trong nhà tù liên bang rồi, tôi nghĩ sớm muộn gì chúng cũng sẽ bị đưa ra xét xử sớm mà thôi."

"Vậy sao, nghĩ lại thì cũng tội cho chúng nó quá, nhất là tên giám đốc tham lam và mấy tên thuộc hạ của hắn, bộ chúng nghĩ phí bảo kê mà ta bỏ ra bao che cho chúng suốt bấy lâu nay là ít hay sao mà dám ăn bớt thù lao nhiều đến như vậy, dù cho chúng có khai ta và cậu ra đi chăng nữa cũng không phải lo vì bọn cớm làm gì có cửa mà chống lại lớp phòng thủ dày đặc của nơi này cơ chứ."

"Chủ tịch nói chí phải, nhưng chủ tịch đã chọn được thời điểm thích hợp để tiến hành kế hoạch chưa ạ?

"Chuyện này còn phải hỏi nữa sao David, tất nhiên là phải có rồi."

"Nhưng không biết chủ tịch sẽ đối mặt như thế nào nhỉ, theo như thông tin tôi có được thì lần này bọn lính của WWC được trang bị cực kỳ đầy đủ đấy ạ, không có một tế bào virus nào có thể chui qua được lớp phòng vệ của bọn lính ấy trừ khi chúng gỡ bỏ mặt nạ chống độc mà thôi."

"Tôi đâu có ngu mà không biết điều đó chứ David, còn nhớ quả bom mà cậu nhắc đến lúc nãy chứ? Đúng là tôi sẽ cho thả bom virus xuống Kingheat nhưng ý tôi ở đây là quả bom theo nghĩa bóng kìa, là bọn người nhiễm bệnh thực thụ ấy."

"Vậy sao ạ, thế là tôi hiểu sai ý chủ tịch rồi, xin ngài thứ lỗi cho."

"Không vấn đề gì cả, tôi sẽ tiến hành cho thả quả bom nhiễm bệnh này chỉ khi bọn lính của WWC đã tiến vào Kingheat mà thôi, càng nhiều người quay trở lại Kingheat thì sẽ càng có phim hay để xem không phải sao."

"Đúng là như vậy nhưng chẳng phải bọn người nhiễm bệnh bên trong Kingheat vẫn còn đông đảo hay sao thưa chủ tịch, chúng ta nên cân nhắc một chút tru--"

"Lý do duy nhất thúc đẩy tôi thực hiện kế hoạch này không phải vì lợi nhuận như những lần trước nữa, lần này tôi muốn dạy cho bọn người ở WWC thấy tôi không phải người mà chúng muốn soi mói và bám đuôi lúc nào cũng được, có vẻ như cái chết của tên tổng thống hết thời John là chưa đủ nên nhân cơ hội này tôi muốn chúng phải kinh sợ tôi hơn nữa, tôi muốn chúng phải run rẩy mỗi khi nghe đến tên của tôi." - Chủ tịch George đập mạnh tay lên bàn và tiếp tục nói.

"Vì một quãng thời gian dài đã trôi qua kể từ khi con virus này tàn phá Kingheat rồi nên có thể bây giờ bọn người nhiễm bệnh bên trong đó cũng không còn mạnh mẽ như những ngày đầu nữa, thế nên lần này để khẳng định sức ảnh hưởng của mình với toàn thể nhân loại, George Kelly tôi đây sẽ tắm máu toàn bộ đám lính của WWC bằng quân đoàn nhiễm bệnh của riêng mình, một đội quân đột biến mới xứng danh một vũ khí sinh học mạnh nhất."