Chuyển Công Thành Thủ

Chương 39

Phương Dịch tuyệt đối không nghĩ tới anh với Đường Văn Minh kết thúc quãng thời gian tình yêu cuồng nhiệt triền miên chỉ vì khẩu chiến trên diễn đàn. Mấy ngày này Đường Văn Minh dồn toàn bộ nhiệt huyết vào mấy cuộc tranh đấu, Long Quân Diệp bị nhốt ở nhà cũng kiếm đâu được một tài khoản mới đến trợ uy cho Đường Văn Minh. Trong lúc nhất thời quan hệ giữa y và Đường Văn Minh đột nhiên tăng mạnh, còn Phương Dịch chỉ có thể mỗi đêm nhìn bóng dáng Đường Văn Minh ra sức chiến đấu với cái máy tính mà đi vào giấc ngủ, phi thường cô đơn tịch mịch, bọn họ đang từ trạng thái tuần trăng mật lập tức chuyển sang giai đoạn thờ ơ.

Thẳng đến cuối tuần vẫn thấy Đường Văn Minh ôm máy tính không buông, Phương Dịch rốt cuộc chịu hết nổi quyết định tha hắn ra ngoài, không ngờ vừa ra khỏi cửa liền đυ.ng phải cái cậu

Khả Nhạc kia, không biết cậu ta thực sự trùng hợp hay có dự mưu từ trước.

Phương Dịch cảm giác dường như gần đây toàn thế giới đang ngăn cản anh cùng Đường Văn Minh ân ái ! Anh nghĩ mình phải tìm biện pháp giải quyết tình trạng hiện tại, chứ không cứ như vậy nữa anh thật sự sẽ nổi khùng !

“Phương Dịch, em có thể nói chuyện với một mình anh không?” Khả Nhạc vẻ mặt chờ mong nhìn Phương Dịch, ánh mắt muốn nói lại thôi, giọng điệu cầu xin: “Nha anh, xin đừng cự tuyệt em, chỉ một lần, một lần được không?”

Nhìn Khả Nhạc bộ dáng sắp khóc, Phương Dịch vẫn không hề nhúc nhích.

Đường Văn Minh cười lạnh quan sát tiểu thụ – người

bẻ gãy dưa hắn, trong lòng cực kỳ không vui, oán thầm: Hừ ! Cực phẩm cúc vàng thì sao? Bọ cánh cam này là của hắn !

Hắn một phen kéo lại cánh tay Phương Dịch, trừng mắt uy hϊếp anh, nói: “Nếu hôm nay anh dám đi cùng người này, tôi sẽ gọi toàn bộ cực phẩm ‘1’ trong thành phố về nhà chơi NP !”

Phương Dịch nghe vậy mặt “xoạch” một cái đen xì, gân xanh trên trán ứa ra, mãi mới kiềm chế được không nhào vào bóp chết tên oan gia trước mắt này.

Khả Nhạc hiển nhiên bị loại uy hϊếp hạ lưu này làm cho rung động, nửa ngày vẫn chưa phục hồi tinh thần.

“Hừ !”

Đường Văn Minh ném cho Khả Nhạc cái nhìn xem thường, mấy ngày nay hắn cùng các tiểu thụ tranh đấu khá nhiều; đối với ngạo kiều thụ, kiên nhẫn và nhường nhịn đã giảm đi không ít, huống chi trước mắt còn là tiểu thụ làm hắn gãy dưa? Hắn không xông lên đập cậu ta một trận đã là nhẫn nại cực hạn rồi. Sau hai lần gặp lại, hắn coi như đã rõ, tên nhóc tên Khả Nhạc này tuyệt đối có mưu đồ gây rối Phương Dịch !

Hắn kéo Phương Dịch muốn đi, Khả Nhạc bước vội đến ngăn trước mặt bọn họ, có vẻ đã hạ quyết tâm, nói: “Không nói chuyện riêng cũng được.” Cậu đề phòng liếc nhìn Đường Văn Minh, có chút không tình nguyện.

Đường Văn Minh ngược lại cũng tò mò, quay sang dùng ánh mắt trưng cầu Phương Dịch. Phương Dịch chỉ cười cười không nói gì, anh hiểu, đoạn nói với Khả Nhạc: “Đi thôi.”

Khả Nhạc nhìn bọn họ hành động ăn ý, nhất thời cảm thấy hi vọng kia hơn phân nửa là thất bại rồi, nhưng cậu vẫn ôm có một chút kỳ vọng.

Ba người tìm một quán cà phê gần đó, gọi mấy ly nước uống, không ai mở miệng giống như còn đang chờ đợi, bầu không khí dị thường trầm mặc.

Chờ khi ly cà phê thấy đáy, Khả Nhạc mới chậm rãi mở miệng kể lại cố sự cảm động vì sao cậu đối với tư thế cưỡi ngựa vừa yêu lại vừa hận, chốt lại một câu Phương Dịch chính là đối tượng để cưỡi tốt nhất cậu tìm kiếm bấy lâu nay. Cậu uyển chuyển đưa ra đề nghị có thể cùng Phương Dịch bảo trì quan hệ pháo hữu[1], không cần lui tới thường xuyên, ám chỉ nếu anh và Đường Văn Minh có gì không thoải mái thì có thể tìm cậu đánh một pháo[2], nhưng khi làm nhất định phải dùng tư thế cưỡi.

Nghe xong cố sự đầy khúc chiết và yêu cầu rất ngứa đòn của Khả Nhạc, Phương Dịch ngược lại không có phản ứng gì, Đường Văn Minh thì vừa sợ vừa giận, hắn vỗ bàn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Này cậu, người này là của tôi, tâm anh ấy cũng là của tôi, thân thể cũng vậy, dưa chuột mẹ nó cũng thế! Cậu muốn ước pháo với Phương Dịch? Nằm mơ đi !”

Phương Dịch nghe được lời này khóe mắt giật giật, để che giấu nội tâm xúc động muốn cười ngất, anh bưng lên ly cà phê chậm rãi uống.

Đường Văn Minh căn bản là không để ý tới phản ứng của Khả Nhạc, nói tiếp: “Tôi cảnh cáo cậu, về sau cách anh ấy xa một chút, bằng không cậu sẽ biết thế nào gọi là hối hận ! Nghe nói có một vị có máu mặt đang tìm cậu gây phiền toái? Người đó đã biết cậu quay lại chưa?” Hắn nói xong trào phúng nở nụ cười, ánh mắt nhìn Khả Nhạc giống như đang nhìn một người chết.

Mặt Khả Nhạc thoắt cái chuyển sang trắng bệch, Đường Văn Minh thấy vậy trong lòng đắc ý, nhân tiện nói: “Nhớ trả tôi tiền chữa bệnh, cụ thể bao nhiêu tôi quên rồi, đưa số điện thoại đây bao giờ tính xong nói cậu sau.”

Khả Nhạc hơi do dự, rốt cuộc vẫn khai ra số điện thoại.

Đường Văn Minh lưu lại cẩn thận xong liền nhìn Phương Dịch ý bảo rời đi, Phương Dịch nhìn sang Khả Nhạc, cuối cùng nói với cậu câu đầu tiên trong ngày.

“Đi mua sεメ toy về cưỡi tự an ủi đi.”

Khả Nhạc khóc thút thít nói: “Thứ kia sao có thể so với của anh a !” Cậu nói xong tiện thể nhìn xuống phía dưới Phương Dịch.

Đường Văn Minh nhất thời xù lông che chắn trước mặt Phương Dịch, vội vàng kéo anh đi, sợ ở lại thêm một giây liền bị Khả Nhạc nhìn nhiều một giây.

Thằng nhãi này rất quá đáng ! Làm đứt ‘qua qua’ hắn chưa tính, cư nhiên còn dám mơ tưởng đến ‘qua qua’ thuộc quyền sở hữu của hắn ! Hừ, đúng là bitch của bitch như trên diễn đàn nói ! Không biết xấu hổ !

Đường Văn Minh thở phì phì, Phương Dịch lại nghẹn cười không thôi, cảm thấy bộ dáng hắn ghen quá là đáng yêu, nếu không phải bây giờ đang bên ngoài, anh nhất định sẽ ôm tên này vào ngực xoa nắn một phen.

Khả Nhạc vẻ mặt buồn khổ, lã chã chực khóc nhìn bọn họ rời đi, cậu chỉ có mong ước nho nhỏ này thôi, tại sao lại khó thực hiện như vậy ?

Về sau Khả Nhạc không xuất hiện nữa, Đường Văn Minh tạm thời yên lòng, ban ngày khôi phục lại trạng thái bình thường, bất đồng duy nhất đại khái là cho ‘qua qua’ làm trị liệu khôi phục thường xuyên hơn.

Ban đêm một ngày này, Phương Dịch cùng Đường Văn Minh tắm chung.

Đường Văn Minh ngồi bên bồn tắm lớn, hai tay gắt gao nắm thành bồn, tận lực khắc chế nội tâm rục rịch nổi du͙© vọиɠ, nhìn Phương Dịch chăm chú giúp hắn tắm rửa cho ‘qua qua’, hắn cảm giác mình sắp trở thành Liễu Hạ Huệ thời đại mới.

Phương Dịch không ngẩng đầu, một tay đỡ ‘qua qua’ của Đường Văn Minh, một tay vốc nước té lên, nói: “Nhịn xuống, không được cương.”

Đường Văn Minh hừ một tiếng tỏ vẻ đã biết, hắn dời tầm mắt khỏi thân thể Phương Dịch vì bị nước dính ướt nhẹp mà trở nên càng thêm khêu gợi, cố gắng nghĩ đến những chuyện vui vẻ tích cực lành mạnh linh tinh gì đó, dùng cái này để hóa giải dục niệm trong lòng.

Bọn họ trải qua một khoảng thời gian thực nghiệm, dưới tình trạng thanh tỉnh, Đường Văn Minh rốt cuộc có thể để Phương Dịch chạm vào ‘qua qua’ của hắn, nhưng vẫn không thể cương. Một khi cương, Đường Văn Minh so với bình thường càng trở nên mẫn cảm yếu ớt gấp bội, tuyệt đối sẽ không cho Phương Dịch đυ.ng vào bảo bối của hắn.

Phương Dịch dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve nếp nhăn trên tính khí Đường Văn Minh, thấy ánh mắt hắn dao động, trên trán toát ra rất nhiều mồ hôi, hiển nhiên là nhẫn nhịn rất vất vả. Anh khẽ cười, chợt nổi lên tâm tư trêu đùa, dùng móng tay nhẹ nhàng gãi gãi một bên trứng,

Đường Văn Minh cả kinh thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

Thấy Đường Văn Minh mở to hai mắt nhìn mình, hô hấp cũng dồn dập hơn, Phương Dịch thè lưỡi liếʍ liếʍ môi trên, nắm hai quả trứng của hắn trong tay thưởng thức, nửa người trên nghiêng về phía Đường Văn Minh, liếʍ lên hầu kết hắn một chút, tay đặt lên gáy hắn cười nói: “Hôm nay đến đây thôi, thế nào? Hửm?”

Đường Văn Minh vốn bị châm ngòi chịu không nổi, Phương Dịch dụ hoặc như vậy làm sao mà nhẫn được? Hắn hét lớn một tiếng đem Phương Dịch ấn vào bồn tắm.

Sóng nước quay cuồng, nước trong bồn tắm đung đưa rất quy luật từng đợt từng đợt bắn ra ngoài, lộ ra hai khối thân thể dây dưa trên mặt nước, dần dần nước tụ lại một chỗ, cuối cùng kết hợp một thể.

Đường Văn Minh khuôn mặt đỏ bừng nằm trên giường không nhúc nhích, đầu ướt sũng, tóc mái dán lên trán có vẻ hỗn độn mà lại biếng nhác.

Phương Dịch đi vào phòng, thấy vậy phá lên cười, đưa ly nước ép hoa quả cho hắn, cầm lấy khăn mặt bị ném một bên lau tóc cho hắn.

Nước ép trái cây vừa chua vừa ngọt khiến Đường Văn Minh cả người sảng khoái, hắn quay lại nhìn Phương Dịch, nhếch miệng cười, tám chiếc răng trắng tinh lóe sáng.

Phương Dịch vén sợi tóc dính trên trán hắn ra, đặt lên mặt hắn một nụ hôn, Đường Văn Minh nâng nâng cằm, cười nói: “Còn cả nơi này nữa, chỗ này ngọt.”

Phương Dịch bật cười, phương thức Đường Văn Minh làm nũng cũng đáng yêu không kém. Anh cúi xuống ghé sát vào Đường Văn Minh, ánh mắt hắn sáng ngời phản chiếu khuôn mặt mình, hắn chậm rãi nhắm mắt khóe miệng chứa ý cười phảng phất như đang chờ đợi mình, Phương Dịch cũng nhắm mắt, nhẹ nhàng chạm vào môi hắn.

Hương thơm của nước trái cây từ miệng Đường Văn Minh truyền đến cũng giống với con người hắn vậy, rất động lòng người.