Mặt Đường Văn Minh khỏi hẳn, đối với việc hắn xuất đầu lộ diện Phương Dịch cũng không có ý kiến gì. Đường Văn Minh tâm tình vui vẻ đến quán trà sữa, dưới ánh mắt nỏng bỏng của Ngô Lỗi và Tăng Tiểu Lâm, hắn bình tĩnh mỉm cười.
Hắn có thể hiện khí thế ông chủ thế nào chăng nữa thì hai người vẫn vui lòng phục tùng, hôm nay là ngày phát tiền lương nha, biết ông chủ không quên là bọn họ an tâm rồi.
Nhất thời không khí trong quán trà sữa hài hòa một cách kỳ diệu, nhưng không được bao lâu, sự xuất hiện của một người đã đánh vỡ bầu không khí tốt đẹp này.
Nhìn Long Quân Diệp ôm bó hoa hồng đi vào quán, khóe mắt Đường Văn Minh liên tục run rẩy, loại bỏ khả năng y đến tìm Ngô Lỗi hay Tăng Tiểu Lâm, Đường Văn Minh khẳng định bó hoa này là đưa cho mình.
Quả nhiên, khuôn mặt Long Quân Diệp mang theo biểu tình thấp thỏm, mỉm cười đi về phía hắn. Đường Văn Minh nhíu mày nheo mắt, khi Long Quân Diệp chỉ cách hắn có một sải tay, Đường Văn Minh nhấc tay trực tiếp đem bó hoa Long Quân Diệp đang ôm ném lên quầy nước, sau đó ngoắc ngón tay.
“Cậu, đi theo tôi.”
Long Quân Diệp con mắt nhất thời phát sáng, bộ dáng chẳng khác gì sắp đạt cao trào, y bước nhanh ra khỏi quán cùng Đường Văn Minh, tuyệt không lo lắng đối phương sẽ đưa mình đến đồn công an.
Tăng Tiểu Lâm hứng trí bừng bừng bát quái chuyện đào hoa của Đường Văn Minh, Ngô Lỗi nghe nửa ngày, bỗng nhiên ngắt lời cậu: “Ông chủ có quay lại không?”
Tăng Tiểu Lâm sửng sốt một giây, đột nhiên vỗ bàn kêu lên: “Hỏng ! Mau gửi tin nhắn cho ông chủ, nhắc anh ấy hôm nay là ngày phát tiền lương !”
“Này không phải trọng điểm.”
“Vậy trọng điểm là gì?”
“Cậu không phát hiện gần đây tần suất ông chủ xuất hiện có hơi thấp sao? Anh ấy còn muốn kinh doanh quán trà sữa này nữa không ?”
“A?”
Tăng Tiểu Lâm bị lời đoán mò của Ngô Lỗi làm cho tỉnh mộng, cậu ngẩn ra hồi lâu, khi phục hồi tinh thần liền ôm lấy cánh tay Ngô Lỗi khóc ròng: “Nếu ông chủ không làm nữa, tớ nên làm cái gì bây giờ?”
Ngô Lỗi cúi xuống nhìn cậu giống như nhìn chú chó con đáng thương đang vẫy đuôi, nói: “Sẽ có ông chủ khác.”
Tăng Tiểu Lâm nhìn hắn, bây giờ mới kịp phản ứng, mắng: “Cậu đùa bỡn tớ.”
Ngô Lỗi cười một thoáng, chậm rãi mở miệng nói: “Không, tớ chỉ trêu cậu thôi.”
Tăng Tiểu Lâm run lên một cái, người này không cười thì thôi, cười lên thật đáng sợ !
Long Quân Diệp cùng Đường Văn Minh đi vòng quanh khu đại học, bất tri bất giác đi đến địa phương thưa người. Nói cho cùng thì Đường Văn Minh cũng ngốc ở chỗ này bốn năm rồi, từng góc ngõ ngách ở đây hắn đều quen thuộc như sân vườn nhà mình vậy, muốn tìm một chỗ bí mật để nói chuyện với hắn mà nói thật sự là rất dễ dàng.
Đối với Đường Văn Minh, Long Quân Diệp xem như là nhân tố ngoài ý muốn, hắn không quá để ý, cứ nghĩ y sẽ không xuất hiện nữa nên ném luôn người này ra sau đầu, không ngờ yên ắng được một thời gian y cư nhiên lại xuất hiện. Bị dây dưa quấy rầy thật là phiền, hắn nghiêm túc tự hỏi một phen, cuối cùng quyết định phải thay đổi thái độ với người này.
Đường Văn Minh đưa Long Quân Diệp vào trong một con hẻm nhỏ, ép y lên tường; một tay chống vách tường, một tay chống nạnh, dùng ánh mắt nghiêm nghị theo dõi đối phương. Hắn không nói chuyện, chỉ dùng trầm mặc tạo ra áp lực.
Long Quân Diệp dưới loại tình huống này thiếu chút nữa quỳ xuống ôm đùi gọi chủ nhân, nhưng nghĩ đến kế hoạch của mình, y đành kiềm chế du͙© vọиɠ nội tâm, miễn cưỡng lấy lại tinh thần, tận lực trục xuất các loại hình ảnh tình sắc trong đầu, nhưng cặp đùi run run đã nói lên xúc động nguyên thủy nhất từ đáy lòng y.
Đường Văn Minh không có tâm tư nhạy cảm để mà cảm nhận được sự dày vò này, hắn nâng nâng cằm nhìn Long Quân Diệp, vẻ mặt kiêu căng, âm thanh lạnh lùng nói: “Cậu còn muốn làm gì? Tôi chỉ nói một lần, cậu nghe kỹ cho tôi, tôi không có hứng thú cũng không có kiên nhẫn cùng cậu chơi mấy trò ngược đãi, nếu còn có lần sau tôi sẽ báo cảnh sát ! Không tin cậu có thể thử xem.”
A a ~~ chủ nhân cư nhiên đe dọa mình !
Long Quân Diệp hô hấp dồn dập hẳn lên, y quay mặt đi không dám nhìn Đường Văn Minh, đồng thời nâng một bàn tay chống lên ngực hắn, bày ra tư thái kháng cự, nói: “Tôi… Thực ra tôi tới để giải thích với anh, lần trước là lỗi của tôi, về sau sẽ không làm như vậy nữa, xin anh tha thứ.”
Y vụиɠ ŧяộʍ đánh giá Đường Văn Minh, hít sâu một hơi, dường như phải dùng rất nhiều dũng khí mới có thể đem lời kế tiếp nói ra.
“Mong được kết bạn với anh !”
Đường Văn Minh nhìn bàn tay đặt trên ngực mình một điểm khí lực cũng không có, khóe miệng hắn giật giật, đối với mấy trò dục cự còn nghênh hắn không có hứng thú, chỉ cần người này không làm điều xằng bậy, Đường Văn Minh cũng không thù dai.
Hắn lùi lại, nghi hoặc nhìn Long Quân Diệp, hỏi: “Cậu nói thật?”
Long Quân Diệp mất mát thu tay, ngón tay đan xen vuốt ve xúc cảm còn vương lại, y dùng toàn bộ kỹ xảo biểu diễn trong đời, chân thành nhìn Đường Văn Minh, nói: “Thật !”
Nếu điều Long Quân Diệp nói là thật, vậy thì hắn cũng bớt được một nguy cơ tiềm tàng, Đường Văn Minh suy nghĩ một chút, không hề do dự lập tức đồng ý.
“Tôi với cậu có thể làm bạn, nhưng cậu không được kê đơn bỏ thuốc mê, bắt cóc uy hϊếp, cưỡng bức ngược đãi, mấy điều này cậu có thể cam kết không? À, còn nữa, không được hở tí là lột đồ tôi, cũng không được bỏ đói tôi.”
Long Quân Diệp trong lòng giật thót, như thế nào mấy biện pháp y nghĩ đều bị Đường Văn Minh nói ra trắng trợn, không ngờ kế hoạch lấy lui làm tiến, giả vờ kết giao bằng hữu lại bị hắn nhìn thấu, Long Quân Diệp đè nén hoảng loạn trong lòng, trấn định đáp: “Đương nhiên có thể.”
Đường Văn Minh quan sát y, Long Quân Diệp bị nhìn chằm chằm sau lưng đổ mồ hôi lạnh, bỗng nhiên Đường Văn Minh cười nói: “Được rồi, thử tin cậu một lần.”
Long Quân Diệp nhất thời yên lòng, cẩn thận dè chừng nhìn lén Đường Văn Minh, thấy thần sắc hắn vẫn bình thường, rốt cuộc xác định kế hoạch của mình bước đầu thành công.
Y thiên tính vạn tính nhưng lại quên một điểm mấu chốt, đó chính là sau lưng Đường Văn Minh còn có một Phương Dịch, mà gần đây Đường Văn Minh với Phương Dịch lúc nào cũng quấn lấy nhau, cơ hồ không có chuyện gì là gạt anh.
Ban đêm, Đường Văn Minh đem chuyện Long Quân Diệp đến tìm mình kể cho Phương Dịch, Phương Dịch nhất thời vẻ mặt không vui, trong lòng anh âm thầm khinh bỉ Đường Văn Minh, tên này dám tin tưởng Long Quân Diệp, đúng là hết chỗ nói.
Xét thấy thái độ của Đường Văn Minh đối với mình dạo này có chuyển biến tốt đẹp, Phương Dịch quyết định không trực tiếp đả kích lòng tự trọng của hắn, nhưng sau lưng vẫn lặng lẽ đề phòng Long Quân Diệp, dù sao Đường Văn Minh người này vỏ trứng mỏng khó bề phòng bị đám ruồi bọ.
Nghĩ đến đây, Phương Dịch cảm giác tâm lực bị lao lực quá độ, tại sao anh lại coi trọng quả trứng thúi này? (ý chửi a MInh hỗn đản=]] )
Đường Văn Minh khoanh chân ngồi trên giường ôm máy tính chơi Tam quốc, vừa mở màn vòng thứ nhất đã bị chủ công coi là phản tặc gϊếŧ mất, bộ dạng hắn giống như trung thần, vị chủ công này thế mà cũng nhìn nhầm được ! Hắn suy nghĩ nát óc vẫn không nghĩ ra vì sao.
Đường Văn Minh buồn bực ngẩng đầu liền thấy Phương Dịch đang lạnh mặt đứng bên giường, tóc ướt sũng không thèm lau, nước nhỏ xuống ướt hết vai.
“Aiz, sao không lau tóc, cẩn thận cảm mạo.”
Phương Dịch nghe vậy cười cười, trêu ghẹo hắn: “A, cũng biết quan đến tôi, không tệ nha, có tiến bộ.”
Dù cho da mặt Đường Văn Minh không thuộc loại mỏng, nhưng lúc này nét mặt già nua cũng phải đỏ lên, nghe anh nói giống như bình thường hắn không hề quan tâm đến đối phương vậy, nhưng cẩn thận nghĩ lại hình như đúng là như vậy thật, nhất thời Đường Văn Minh hổ thẹn.
“Có muốn tôi lau tóc giúp không?”
Phương Dịch cười đến mặt cũng phải nở hoa, anh ngồi xuống cạnh Đường Văn Minh, chuyển máy tính đi, nhét khăn mặt vào tay hắn, chìa đầu ra trước mặt hắn, nói: “Lau đi.”
Đường Văn Minh chụp khắn tắm lên đầu Phương Dịch, ra sức chà lau, hắn xuống tay không nhẹ không nặng, Phương Dịch bị hắn làm cho da đầu tê dại, nhịn không được nói: “Nhẹ tay thôi.”
Đường Văn Minh dừng một chút, thả nhẹ động tác chậm rãi chà lau, Phương Dịch chỉ cảm thấy có cái gì đó không ngừng sờ tới sờ lui trên đầu, nhưng là nửa điểm tác dụng cũng không có, nhân tiện nói: “Dùng thêm chút sức.”
Đường Văn Minh hết kiên nhẫn, ném khăn tắm lên giường, cả giận nói: “Không lau nữa !”
Phương Dịch ngẩng đầu, tóc anh bị Đường Văn Minh biến thành đống rơm hỗn độn, phối với khuôn mặt cương nghị của anh có vẻ đặc biệt phóng đãng. Đường Văn Minh thấy thế chuyển giận thành vui, chỉ vào Phương Dịch cười ha ha.
Phương Dịch đưa tay tiếp nhận khăn tắm tự mình lau tóc, thở dài xa xăm: “Thật sự là tứ chi không cần ngũ cốc không phân.” (ý nói vô tích sự)
Đường Văn Minh nghe ra u oán trong lời nói, cũng không lưu tâm, bĩu môi đáp: “Liên quan gì đâu, dù sao anh tứ chi đều cần ngũ cốc đều phân là được.”
Phương Dịch nhất thời được lấy lòng, nhưng mà Đường Văn Minh lại không ý thức được mấy lời này chứa hàm ý gì. Phương Dịch tất nhiên là rõ ràng, anh cao hứng ôm chầm Đường Văn Minh cắn một cái.
Đường Văn Minh hoàn toàn không biết mình chọc đến điểm hưng phấn nào của Phương Dịch, nhưng được soái ca yêu thương nhung nhớ vẫn là chuyện rất đáng để hưởng thụ.