Chuyển Công Thành Thủ

Chương 25

Khi Đường Văn Minh tỉnh lại, đập vào mặt hắn là l*иg ngực rộng lớn; hắn sửng sốt một lúc, ngửa đầu nhìn thấy Phương Dịch mới nhớ ra đang ở nhà anh.

Hắn cảm nhận được tiểu huynh đệ nhà mình đang rục rịch, phản ứng sinh lý gì đó phiền thật !

Đường Văn Minh xốc chăn lên, Phương Dịch chỉ mặc độc chiếc quần ngủ nằm bên cạnh, cho dù lúc ngủ cơ thể thả lỏng thì tám khối cơ bụng kia vẫn rắn chắc căng cứng như cũ. Ánh mắt hắn dán vào nửa người trên trần trụi của Phương Dịch quét tới quét lui, cuối cùng khẽ cười một tiếng, lúc này mà không cương không phải đàn ông !

Đường Văn Minh xoay người ngồi lên bụng Phương Dịch, hắn mặc áo ngủ của anh, quần thì đang trên người Phương Dịch. Nửa người dưới của Đường Văn Minh chỉ có mỗi chiếc qυầи ɭóŧ tam giác, cách một tầng vải mềm, nhiệt độ cơ thể Phương Dịch từ bộ vị kia truyền đến, Đường Văn Minh cảm giác phản ứng sinh lý ngày càng rõ ràng.

Đường Văn Minh liếʍ môi, cúi xuống nói thầm bên tai Phương Dịch: “Phương Dịch…”

Phương Dịch không mở mắt nhưng tay lại vuốt nhè nhẹ lên cái đùi trần trụi của hắn, Đường Văn Minh cắn cắn vành tai anh, lẩm bẩm: “Dậy…”

Phương Dịch cào cào móng tay vào đùi non Đường Văn Minh khiến hắn nhịn không được rụt vai khẽ run. Vừa ngủ dậy giọng nói còn khàn khàn, nghe vào tai lại là gợi cảm khác thường.

“Tự làm đi…”

Đường Văn Minh triệt để bị Phương Dịch khơi dậy hứng thú, dùng cái mông chậm rãi mài cọ lên bụng anh, cúi người từng chút từng chút di chuyển xuống dưới đến khi đυ.ng tới tính khí bán cương của Phương Dịch, hắn cách một lớp quần dùng thịt mông ma sát, hi vọng có thể kɧıêυ ҡɧí©ɧ được đối phương.

Rốt cuộc Phương Dịch cũng mở mắt, nhìn Đường Văn Minh ngồi trên người mình vẻ mặt khó kiềm chế, thắt lưng uốn éo cũng chẳng dễ nhìn, hành động có chút cứng nhắc trúc trắc, nhưng thế này cũng đủ làm Phương Dịch động tình. Anh nhổm người dậy, một tay thò vào áo ngủ xoa nắn bụng Đường Văn Minh, tay kia kéo qυầи ɭóŧ hắn xuống, “qua qua” Đường Văn Minh lập tức thò đầu ra ngoài thăm dò.

Phương Dịch muốn thò tay sờ sờ nó nhưng Đường Văn Minh đối với loại tiếp xúc này lại thập phần kháng cự, anh không biết vì sao, nhưng anh sẽ không bao giờ miễn cưỡng người mình yêu.

Đường Văn Minh thấy Phương Dịch đã tỉnh, cao hứng vội vàng nhào qua ôm đầu anh gặm cắn, vừa cắn vừa lôi chai gel bôi trơn trong tủ đầu giường ra nhét vào tay Phương Dịch, sau đó nhanh chóng cởϊ qυầи lót, xoay lưng về phía anh thúc giục: “Nhanh lên !”

Phương Dịch nhìn gel bôi trơn trong tay, trong lòng lượn lờ hàng trăm tư vị khó mà diễn tả bằng lời, cuối cùng thở dài một hơi, cam chịu đổ dịch trơn làm khuếch trương cho hắn.

“Em ôn tồn một chút với tôi không được sao?”

Đường Văn Minh sửng sốt, vẻ mặt nghi hoặc quay lại nhìn anh.

Phương Dịch lại gần gác cằm lên vai hắn, nói kiểu giận dỗi: “Tôi cảm giác mình giống công cụ tiết dục hơn là người yêu.”

Đường Văn Minh cười một thoáng, liếc mắt nhìn anh mang đầy ý cười, nói: “Vậy anh muốn tôi làm thế nào?”

Phương Dịch bị ánh mắt xẹt điện lướt qua làm cả người tê tê, thầm nghĩ tên ngốc này thoạt nhìn chẳng hề quyến rũ nhưng lại toát ra cái vẻ quyến rũ chết người, khiến anh nổi lên hứng thú dạt dào.

“Hôn tôi.” Phương Dịch thích hôn.

Đường Văn Minh nghiêng đầu hôn đối phương, Phương Dịch cùng hắn miệng lưỡi giao triền trao đổi nước bọt, chỉ chốc lát sau hai người bắt đầu hô hấp dồn dập hẳn lên.

Đường Văn Minh không nhịn nổi nữa, hắn cúi người cởϊ qυầи Phương Dịch, cầm lấy tính khí đang ngẩng cao đầu, vươn đầu lưỡi liếʍ láp.

Hắn dùng đầu lưỡi liếʍ quanh qυყ đầυ, ngón tay nghịch ngợm khều khều hai quả trứng phía dưới, dùng sức mυ'ŧ mạnh một cái. Cảm nhận được thứ trong tay mình run rẩy phình to hơn, Đường Văn Minh liếʍ dọc từ qυყ đầυ xuống tận gốc, cảm giác ngón tay đang khuếch trương của Phương Dịch có chút vội vàng, hắn trong lòng phi thường đắc ý.

Kỹ thuật khẩu giao của mình đúng là không tồi !

Phương Dịch khẽ cắn vai Đường Văn Minh, chọc cho hắn cả người run lên. Động tác trên tay càng nhanh, anh đem gel bôi trơn đổ vào tràng đạo ẩm ướt, ngón tay khều nhẹ vách ruột, được tràng thịt ôn nhu bao bọc, cảm giác đúng là quá mức tuyệt vời, Phương Dịch nhịn không được chỉ muốn hung hăng đâm chọc hưởng thụ một phen.

Phương Dịch vì quan tâm đến cảm xúc của Đường Văn Minh mà có thể nhẫn nại, nhưng Đường Văn Minh lại không thể. Hắn đứng dậy giãy ra khỏi ôm ấp của Phương Dịch, trở người, tay đỡ tính khí Phương Dịch chuẩn bị ngồi xuống. Phương Dịch vội vàng giữ chặt hắn, nói: “Còn chưa đeo bao mà.”

Đường Văn Minh chớp mắt nhếch môi cười với anh, trong mắt ba quang lưu chuyển, khuôn mặt phiếm hồng sáng ngời khác thường nhất thời khiến Phương Dịch nhìn đến ngây ngốc. Trong lúc anh sửng sốt, Đường Văn Minh đã ngồi xuống rồi.

Chỉ nuốt vào được một nửa, Đường Văn Minh hít sâu một hơi cố gắng thả lỏng thân thể. Phương Dịch đỡ hắn, lấy ngón tay giúp hắn mát xa cửa huyệt, ôn nhu nói: “Từ từ thôi…”

Đường Văn Minh lại gần hôn anh, đem tất cả mồ hôi trên trán bôi lên mặt Phương Dịch, hạ thấp eo, nuốt vào toàn bộ tính khí, hắn ngửa đầu thở dài một tiếng vừa thống khổ vừa sung sướиɠ.

Phương Dịch xoa nắn hai phiến mông Đường Văn Minh, ngậm nụ hoa hắn khẽ cắn liếʍ láp khiến hắn không khỏi run rẩy.

Đường Văn Minh dần thích ứng, cảm thấy không thành vấn đề liền vội vàng lay động cơ thể. Phương Dịch phối hợp đồng thời quan sát kỹ vẻ mặt hắn, thăm dò bí mật thân thể làm sao để hắn hưng phấn. Mấy lần thừa dịp Đường Văn Minh xuất thần, anh lặng lẽ sờ sờ “qua qua” hắn, thấy hắn không có biểu hiện bất thường gì thì không khỏi khó hiểu.

“Phắc ! Anh quá tuyệt vời ! A ha ha ha ha !”

Thời điểm Đường Văn Minh đạt cao trào, hắn ôm đầu Phương Dịch kêu to. Phương Dịch đã quen với phong cách gào hét trên giường của hắn, mặc kệ hắn kêu linh tinh, chỉ chuyên tâm hưởng thụ cảm giác bị vách ruột co rút gắt gao vặn xoắn, này so với lêи đỉиɦ càng có tư vị triền miên hơn.

Đường Văn Minh thở phì phò, cảm nhận được tính khí Phương Dịch vẫn còn cứng rắn rục rịch trong cơ thể, hắn thở dài nói: “Lần sau giúp anh bắn một lần trước rồi làm sau.”

Phương Dịch sờ tấm lưng hắn vì ướt mồ hôi mà trở nên trơn trượt, khẽ cười: “Được thôi, không biết thủ nghệ của em thế nào…”

Đường Văn Minh thò tay niết niết nụ hoa Phương Dịch, nói kiểu trêu tức: “Cam đoan cho anh dục tiên dục tử.”

“Em hiện tại đã làm tôi dục tiên dục tử…”

Phương Dịch cắn cắn cằm hắn, chôn đầu vào gáy Đường Văn Minh hít ngửi hương vị da thịt, ưỡn hông, dùng giọng điệu làm nũng lẩm bẩm nói: “Làm sao bây giờ?”

Đường Văn Minh vỗ vỗ đầu Phương Dịch, ngồi dậy nằm sấp xuống giường, quay lại dùng biểu tình ‘Lão tử cưng chiều ngươi’ nói: “Lại đây.”

Phương Dịch cười rộ lên, đột nhiên có một loại cảm xúc muốn vuốt ve l*иg ngực hắn. Anh vuốt lưng Đường Văn Minh, cúi đầu hôn nhẹ lên vị trí trái tim trên lưng hắn.

Thích, rất thích, rất rất thích, có phải đó là yêu không ?

Phương Dịch không có đáp án khẳng định, nhưng lúc này tình cảm của anh vì con người này mà được lấp đầy, hẳn là anh rất rất thích hắn.

Ngực Phương Dịch dán lên lưng Đường Văn Minh khiến hai người kết hợp càng thêm kín kẽ, thong thả mà kiên định tiến vào cơ thể hắn giống một loại nghi thức, một loại xác nhận.

Ngay khi hai người đang gắt gao thϊếp hợp, Phương Dịch dài thở dài một tiếng, lúc này kết hợp so với cao trào càng làm người ta thỏa mãn.

Đường Văn Minh không biết ý nghĩ trong đầu anh, chỉ cảm thấy cả người Phương Dịch so với trước đây nóng hơn rất nhiều, như là muốn bốc cháy. Hắn bị loại ấm nóng này làm phỏng, thò tay sờ mặt Phương Dịch. Phương Dịch nhẹ nhàng cọ vào tay hắn, nửa làm nũng nửa tán tỉnh nỉ non nói: “Đường Văn Minh… Cho anh đi…”

“Anh muốn cái gì?”

“Muốn em.”

Đường Văn Minh không biết đây là mấy câu gia tăng tình thú hay lại có ý gì khác, nhưng tình huống lúc này không cho phép hắn nghĩ nhiều, vì thế hắn cười cười, dứt khoát trả lời: “Được thôi.”

Phương Dịch ôm hắn hung hăng húc một cái, cắn lên vai hắn, ôm chặt lấy thân thể hắn mới kiềm chế được run rẩy hưng phấn.

Anh bắn.

Đường Văn Minh có chút ngoài ý muốn, đầu tiên là nghĩ chắc Phương Dịch mới tỉnh lại nên trạng thái cơ thể không tốt, cảm giác người anh run run, cho rằng anh đang ảo não, hắn liền vỗ vỗ tay Phương Dịch an ủi: “Đàn ông nhịn lâu sẽ bị thế này, đừng quá để trong lòng, anh vẫn còn hăng chán.”

Phương Dịch nửa ngày sau mới hiểu Đường Văn Minh đang nói cái gì. Anh cảm giác có chút vô lực, đang lúc tình cảm lại bị hắn làm hỏng mất, nhất thời ỉu xìu.

Anh đánh mấy cái vào mông Đường Văn Minh, trong lòng căm giận bất bình, người này đúng là sát phong cảnh !

Đường Văn Minh nhất thời bất mãn kêu lên: “Tự anh bắn sớm không thể trách tôi nha ! Cũng không phải tôi làm anh như vậy !”

Phương Dịch hung hăng véo cái mông hắn một cái, cả giận nói: “Chính em khiến tôi không giữ được lâu !”

“Anh cố tình gây sự !” Đường Văn Minh buồn bực, nhưng nghĩ làm một tình nhân hẳn là phải bao dung đối phương, vì thế quay sang an ủi Phương Dịch: “Lâu bắn cũng không tốt, tương lai có khi mau già…”

Phương Dịch bóp chặt gáy Đường Văn Minh, nghiến răng hung tợn nói: “Ngậm miệng !”

Đường Văn Minh nhất thời lòng tràn đầy ủy khuất.

Phải làm một thụ sủng công quả là khó, không biết các tiểu thụ khác trải qua thế nào, khó trách bây giờ tiểu thụ đi lộ tuyến ngạo kiều càng ngày càng đông, loại hình ngoan hiền quá là gian nan.

Đường Văn Minh thở dài, đầu năm nay làm công khó, làm thụ càng khó, nhất thời ném luôn chuyện Phương Dịch oan uổng hắn ra sau đầu.