Còn gì bi kịch hơn là nhìn trúng một tiểu thụ, cũng thành công dụ dỗ người ta vào khách sạn thuê phòng, sau đó mới nhớ ra “qua qua” của mình không thể sử dụng như bình thường?
Có chứ, đó chính là ánh mắt hoài nghi xen lẫn khinh bỉ của tiểu thụ, quả thực làm Đường Văn Minh chỉ muốn nhảy lầu ngay lập tức !
Không cam tâm ! Không phục ! Không chịu thua ! Đường Văn Minh lại đi cám dỗ tiểu công, sau
vài lần bị cự tuyệt mới tìm được một người đồng ý cùng hắn thuê phòng. Hắn thiếu điều phát khóc, từ trước đến nay hắn chưa từng chịu cảm giác bị hắt hủi như thế này, không làm 1 một cái địa vị lập tức từ địa chủ biến thành bần nông.
Đột nhiên hắn hiếu kì muốn biết vì sao lúc trước Phương Dịch lại dễ dàng đồng ý đi cùng mình, chẳng lẽ tên kia nhất kiến chung tình?
Nghĩ đến đây, Đường Văn Minh cảm thấy có chút đắc ý, trong đắc ý mang theo vài phần áy náy, trong lòng ngũ vị tạp trần, nhất thời tính dục giảm đi không ít.
Tiểu công này cao bằng Đường Văn Minh, dáng người cũng không sai biệt lắm. Đường Văn Minh thầm so sánh y với Phương Dịch một phen, bỗng nhiên dâng lên hoài nghi, người này có thể công được mình sao? Chỉ sợ làm được một nửa y sẽ hối hận bỏ chạy.
Ánh mắt tiểu công này sáng đến dọa người, nhìn Đường Văn Minh chằm chằm, hưng phấn tới mức lúc nói chuyện thanh âm trở nên run rẩy, chẳng hiểu y hưng phấn cái khỉ gì.
“Đến… Đến đi…”
Đến cái đầu nhà mi ! Chẳng lẽ muốn ông đây chủ động sao? Ngay cả nguyên tắc cơ bản nhất để làm một tiểu công cũng không biết, đúng là làm mất mặt giới công chúng ta ! Tuy hắn mới làm thụ không lâu, nhưng không lý gì lại không được hưởng đãi ngộ của thụ nha !
Đường Văn Minh đặt mông ngồi xuống giường, hai tay chống ra phía sau, bắt chéo chân, nâng cằm nói với tiểu công: “Lại đây, cởϊ qυầи áo cho tôi.”
Tiểu công ngồi xổm trước mặt hắn, sờ lần từ đầu gối đến mắt cá chân hắn, sau đó cởi giày, hai tay nắm chân hắn không buông, tần suất thở dốc của y ngày càng tăng, chẳng khác gì con chó đang nhìn chằm chằm khúc xương.
Đường Văn Minh trợn lòi mắt, đây là cái tình huống quái quỷ gì, ông đây đã chấp nhận sự thật mình không thể làm công, ngay cả ý niệm trả thù xã hội cũng buông tay, thằng nhãi này may mắn được làm công, vì sao chất lượng lại kém như vậy? Nghĩ đến việc sau khi mình rút khỏi giang hồ, các tiểu thụ chỉ có thể lui tới với mấy mặt hàng kiểu này, hắn liền u buồn, các bé thụ đáng thương quá ! Không thể làm tròn trách nhiệm với các tiểu thụ, hắn đúng là nghiệp chướng nặng nề mà !
Tiểu công bắt đầu cởi tất cho Đường Văn Minh, không ngừng xoa nắn chân hắn, còn hôn lên bàn chân hắn hắn một cái, Đường Văn Minh nhất thời không nhịn được nâng chân, tiểu công kia không đề phòng liền bị hắn đạp ngã lăn quay.
“Ư a ~”
F*ck ! Tình huống gì thế này? ! Một tiếng kêu kia phảng phất như mang theo cả tiếng rêи ɾỉ !
Vốn định nói câu xin lỗi vì đã hành động lỗ mãng, Đường Văn Minh bị phản ứng của tiểu công làm cho đứng hình, tiểu công lập tức nhào lại ôm cẳng chân hắn, thở hổn hển kêu lên: “Đạp tôi ! Nữ vương bệ hạ ! Xin hãy đánh tôi thật mạnh vào ! A ha ~”
“Má ơi !”
Tên này bị làm sao vậy? !
Đường Văn Minh giật mình thiếu chút nữa nhảy dựng lên, ra sức rút chân từ trong tay tiểu công
ra, lại bị y càng dùng lực ôm lấy tránh thoát không được. Đường Văn Minh chật vật gỡ tay y ra, kết quả là người này rên còn dâʍ đãиɠ hơn cả mèo động dục, hễ mở miệng là: ‘Mạnh hơn nữa’ ‘Không đủ’, Đường Văn Minh nghe mà nổi hết da gà da vịt, cuối cùng hắn chỉ có thể cậy mạnh đạp người, tiểu công bị kéo lê tới cửa mới bị Đường Văn Minh đánh cho buông tay.
Chạy ra đến cửa, Đường Văn Minh ngoảnh lại nhìn thoáng qua, tiểu công kia vẻ mặt ngập tràn ý xuân, mang theo thỏa mãn khác thường, cả mặt toàn là vết bầm xanh tím lại có biểu tình như vậy thật sự là rất dọa người !
Đường Văn Minh co giò chạy, giày rơi mất lúc nào cũng không biết.
Thời điểm Phương Dịch thông qua cách thức đặc biệt tìm thấy Đường Văn Minh, hắn chính là một chân trống không, quần áo không chỉnh tề.
Đường Văn Minh rất chật vật, quần áo đều bị túm nhăn nhúm, một chân còn không có giày, hắn đứng bên đường cái thoạt nhìn đặc biệt đáng thương.
Nhưng Phương Dịch tìm người cả một ngày trời, lúc này lửa giận trong lòng đã cháy lên tận tóc, làm gì còn lòng dạ ‘thương hương tiếc ngọc’? Bây giờ anh chỉ muốn làm thịt Đường Văn Minh.
Đường Văn Minh vừa ra khỏi cổng khách sạn liền gặp Phương Dịch, hắn theo bản năng xoay người bỏ chạy, chưa được vài bước đã bị Phương Dịch bắt được. Sắc mặt Phương Dịch giống như đang bắt gian tại trận, trán nổi gân xanh, mặt mũi đen xì, phối hợp với khí thế của anh, thoạt nhìn đặc biệt dọa người. Đường Văn Minh tự nhiên chột dạ, nhìn trái nhìn phải không thấy đối phương đem theo người khác, nhất thời trong lòng càng mơ hồ.
Đừng nói là người này đến bắt gian nha? Chợt nhớ ra mình với người ta chẳng phải loại quan hệ bạn trai gì, Đường Văn Minh eo thẳng ngay tắp lự, vẻ mặt bình tĩnh nhìn Phương Dịch.
“Em đi thuê phòng với ai?” Giọng nói Phương Dịch vẫn bình thường như mọi khi, nhưng ánh mắt hung tợn đã nói lên nội tâm của anh bấy giờ.
Đường Văn Minh bày ra bộ dáng chẳng hề gì, cười nhạo nói: “Không biết, chộp bừa ở quán bar.”
Phương Dịch chộp lấy bả vai Đường Văn Minh bóp mạnh, Đường Văn Minh càng giãy dụa anh càng dùng lực, Đường Văn Minh đá lên đùi anh, Phương Dịch liền dùng chân đạp xuống cái chân trống không của hắn.
“Ai da ai da !”
Đường Văn Minh không đi giày, tháng 11 mặt đường lại lạnh, bị đế giày lạnh lẽo của Phương Dịch giẫm lên quả thực là đau muốn khụy xuống, hắn biết mình đánh không lại Phương Dịch, vội vàng cầu xin tha thứ.
“Rồi rồi, là tôi sai, mau nhấc chân, đau chết !”
Phương Dịch cười lạnh một tiếng, vẫn không buông tha hắn, nói: “Rất kịch liệt nha, ngay cả giày cũng quên mang, thế nào? Có sướиɠ không?”
“Sướиɠ sướиɠ sướиɠ !” Đổi lại thành Đường Văn Minh bốc hỏa: “Sướиɠ muốn chết ! Thế nào? Anh có muốn đi lên xem thử không? Gã kia vẫn chưa đi đâu.”
“Đường Văn Minh !” Phương Dịch tức giận thiếu chút nữa nghiến gãy răng: “Em đúng là loại người suy nghĩ bằng nửa thân dưới ?!”
“Đàn ông không phải đều như vậy sao?” Đường Văn Minh cười vô lại.
“Xin lỗi, ngẫu nhiên tôi cũng sẽ dùng đầu suy nghĩ.”
Phương Dịch buông hắn ra, cảm thấy có chút nản lòng, xoay người bỏ đi. Đường Văn Minh vẫn hăng tiết, thấy Phương Dịch không nói một lời xoay người đi mất thì vội vàng đuổi theo, nói: “Ê, anh tức giận cái gì? Không phải anh với tôi trải qua tình một đêm rồi mới quen biết sao, cũng không phải con nít, cứ lên giường với nhau liền tính là một đôi? Có cần ngây thơ như vậy không, trước đó không phải anh cũng chơi đùa đấy thôi? Anh có dám chắc mình với mấy tiểu thụ khác chỉ vào khách sạn đắp chăn bông nói chuyện phiếm chứ không lột đồ làʍ t̠ìиɦ?”
Thấy Phương Dịch không để ý tới hắn, cứ cắm đầu đi về phía trước, Đường Văn Minh có chút sốt ruột, bước vội theo, nói: “Không cần nghiêm túc như vậy, này?”
“Sau khi có một đêm tình với em tôi không làm cùng người khác nữa.” Phương Dịch dừng bước, xoay lại nhìn hắn. Đường Văn Minh không phanh kịp liền đâm vào người anh, Phương Dịch thuận thế đè lại bờ vai hắn, nhìn vào ánh mắt hắn, chăm chú nói: “Không hề nghĩ ngợi.”
“Đường Văn Minh, tôi muốn có quan hệ nghiêm túc với em, cho nên cơ thể và tâm trí tôi luôn trung thành, luôn giữ gìn, điều này đối với em có thể là trò chơi, nhưng với tôi lại không phải, tôi không yêu cầu em phải làm những gì tôi muốn, nhưng xin đừng cướp đi quyền tức giận của tôi.”
[ Cậu đừng ngây thơ như thế nữa được không? Tôi với cậu chỉ là chơi đùa mà thôi, cậu đừng cho là thật được không?]
[ Tôi chỉ dùng cậu để kí©ɧ ŧɧí©ɧ Liễu Trạch Phong mà thôi, cậu đừng có tự mình đa tình được không?]
[ Đường Văn Minh cậu đừng có dây dưa với tôi nữa ! Tôi đã nói rồi, từ đầu tới cuối tôi không hề thích cậu! Người tôi thích chỉ có Liễu Trạch Phong, hiện tại hay tương lai vẫn chỉ thích Liễu Trạch Phong thôi!]
[ Đủ rồi, rốt cuộc cậu muốn thế nào mới bằng lòng buông tha tôi?…… Được, cậu muốn thượng tôi thì cứ làm, như thế nào? Không dám ?…… Đường Văn Minh, đừng làm tôi thêm chán ghét cậu.]
Từng câu nói đả kích của Triệu Mặc Quân lần lượt vang lên trong đầu Đường Văn Minh, hắn kinh ngạc nhìn Phương Dịch, hắn không hiểu được cảm xúc trong mắt anh, chỉ cảm thấy cõi lòng đau đớn muốn rơi lệ. Lúc này mặc kệ Phương Dịch thật tâm hay giả ý, đối với hắn đã không còn quan trọng nữa, điều quan trọng nhất bây giờ là Đường Văn Minh muốn hôn đối phương.
Nghĩ sao làm vậy.
Túm cổ áo Phương Dịch níu đầu anh xuống, Đường Văn Minh hung hăng cắn lên môi anh, đầu lưỡi thô lỗ cạy răng Phương Dịch ra, quấn lấy đầu lưỡi anh mυ'ŧ mát dây dưa.
Phương Dịch ngẩn người, trong lòng dâng lên một trận vui sướиɠ, lập tức đảo khách thành chủ, gắt gao ôm lấy hắn, hôn hắn thật sâu.
“You’re my destiny…you’re my destiny…you’re my everything…”
Chung quanh bỗng nhiên vang lên giọng hát, một chiếc ô tô mang theo tiếng nhạc rung động lòng người chậm rãi lướt ngang qua bọn họ.
“Má ! Tại sao chỗ nào cũng bật cái bài này, quá là nhàm chán !” Đường Văn Minh cả giận nói: “Làm người ta mất hết tập trung? !”
“A a a…”
Phương Dịch dùng trán cụng lên trán hắn, khẽ cười, cười đến mức lỗ tai Đường Văn Minh có chút nóng lên, vì thế hắn ngẩng đầu lại cắn lên môi Phương Dịch.
Phương Dịch ôm chặt eo hắn, hôn càng sâu hơn