Chuyển Công Thành Thủ

Chương 10

Lúc trời sẩm tối, Đường Văn Minh nhận được tin nhắn từ Phương Dịch, là ảnh chụp một bàn thức ăn, độ hấp dẫn của hai đĩa mì Ý kia có thể sánh bằng mấy món ăn trong tạp chí ẩm thực.

[ Vốn làm cho cậu, tiếc là cậu không muốn ăn tối với tôi, tôi đành ăn hết một mình vậy π__π] Lại còn làm mặt khóc, đúng là không biết xấu hổ !

Ném điện thoại lên sô pha, Đường Văn Minh không định nhắn tin trả lời Phương Dịch.

Ngày Đường Văn Minh còn ở nhà Phương Dịch từng được thưởng thức tay nghề của anh, thật lòng mà nói, Phương Dịch làm đồ ăn ngon vô cùng, người này thật sự là công chất lượng cao, vóc người đẹp, bộ dạng đẹp, kỹ thuật trên giường giỏi, lại còn biết làm cơm, khó trách được hoan nghênh như vậy.

Thế nhưng được hoan nghênh thì sao? Cuối cùng vẫn phải quỳ dưới gấu quần của mình đấy thôi.

Đường Văn Minh chống nạnh cười ha ha, Tống Kiến Quốc chờ hắn cười xong mới nói: “Cậu có ăn nữa không? Không ăn thì xẻ thịt qua đây tớ ăn cho.”

Đường Văn Minh nhìn đống đồ ăn nhanh trên bàn, chênh lệch về chất lượng khiến hắn bị đả kích tâm lý. Từ khi ba mẹ hắn đi di cư, phòng bếp nhà Đường Văn Minh chưa một lần nổi lửa, hắn cùng lắm chỉ úp được bát mì, không sai, Đường Văn Minh thuộc tầng lớp nhân sĩ hễ động đến đâu là phòng bếp banh chành đến đấy.

Đường Văn Minh có chút hối hận vì đã không nhận lời ăn tối cùng Phương Dịch, ít ra còn được thỏa mãn ham muốn ăn uống, ăn xong có thể thỏa mãn một chút nhu cầu sinh lý thì càng tốt.

Dừng dừng dừng!

Tự nhiên phát hiện mình có ham muốn lên giường với Phương Dịch, Đường Văn Minh giật mình, quả thực rất đáng sợ! Nếu đã loại anh ta khỏi danh sách bẻ dưa, tốt nhất nên dừng lại ở đây, càng gặp gỡ chỉ làm lún sâu hơn, Đường Văn Minh không muốn loại quan hệ này phát sinh.

Tống Kiến Quốc thấy Đường Văn Minh nhìn hộp đồ ăn nhanh đến ngẩn người, không hề có ý định ăn tiếp, y gắp vội một miếng sườn kho trong hộp cơm của hắn. Phát hiện hắn thế mà lại không có phản ứng, vì thế lá gan lớn hơn, gắp thêm một miếng thịt bò, đến khi Đường Văn Minh nhớ ra cần phải ăn thì trong hộp cơm của hắn chỉ còn cơm trắng với mấy cọng rau, sót lại một ít thịt vụn với gừng tỏi thái nhỏ chứng tỏ phần thức ăn nhanh này từng có thịt.

Đường Văn Minh cầm đôi đũa hung hăng quật Tống Kiến Quốc một cái, nếu như nói hắn kiên nhẫn với tiểu thụ, lạnh nhạt với tiểu công, vậy đối với trai thẳng hắn dứt khoát lạnh lùng tàn bạo, coi như một lũ cặn bã. Đặc biệt cái người đang ngồi trước mặt này là bạn bè rất thân thuộc với hắn, hơn nữa y rất hay tranh thủ cơ hội, Đường Văn Minh thật sự không có biện pháp khống chế cảm xúc thô bạo của mình.

Tống Kiến Quốc người này tuy cao hơn Đường Văn Minh, lại còn đô con hơn hắn, làn da cũng đen hơn, thế nhưng trước mặt Đường Văn Minh y hoàn toàn không chiếm được chút khí thế nào, điều này hoàn toàn do thời gian hai người quen biết quyết định.

Hai người bọn họ bắt đầu học chung lớp từ thời sơ trung, lúc ấy Tống Kiến Quốc vẫn chưa cao to đen (hôi) như bây giờ. Đường Văn Minh dậy thì sớm hơn y, vừa lên sơ nhất đã là ‘tiểu soái ca’, không bao lâu sau hắn được các nữ sinh ngấm ngầm bầu làm ‘hot boy’, thỉnh thoảng lại có nữ sinh gửi thư tình, chuyền mẩu giấy nhỏ, nhưng hắn chẳng để ý một ai, cao ngạo lạnh lùng như vậy ngược lại càng khiến các em gái điên cuồng. Vào dịp lễ Valentine trắng, trong ngăn tủ của hắn bị nhét đầy chocolate, một vài hộp còn rơi xuống đất.

(Mình không rành hệ thống giáo dục của TQ, sơ trung, cao nhất gì gì đó…)

Kết quả là Đường Văn Minh bị chủ nhiệm lớp gọi đến nói chuyện, khi hắn trở về phòng học, sắc mặt đen lại giống như vừa lăn qua than, lúc ấy ngồi cùng bàn với hắn chính là Tống Kiến Quốc.

Sau khi tan học, Đường Văn Minh đưa hết chocolate cho Tống Kiến Quốc, Tống Kiến Quốc thụ sủng nhược kinh, bởi vì hai người ngồi cùng bàn cũng được mấy tháng vậy mà số lần nói chuyện với nhau chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

“Cậu cho tớ thật à? Mấy nữ sinh kia nếu biết sẽ thương tâm.”

Đường Văn Minh lần đầu tiên nhìn thẳng Tống Kiến Quốc, ánh mắt kiên nghị khiến Tống Kiến Quốc khi ấy mới 13 tuổi thiếu chút nữa khóc thành tiếng.

“Cậu không ăn thì vứt đi.”

“Người khác muốn còn không được kìa, vứt đi rất đáng tiếc nha.”

Đường Văn Minh khi ấy còn tưởng người này tâm địa thiện lương, nhưng một câu kế tiếp của y đã khiến Đường Văn Minh phải suy nghĩ lại, trực tiếp phủ định ý nghĩ ban đầu.

“Hay là chúng ta cầm đi bán đi?”

Đường Văn Minh biểu tình dại ra một lát, sau đó dùng lực vỗ vỗ bả vai Tống Kiến Quốc, cười toe toét: “Nhóc con rất có tiền đồ!”

Dưới sự khích lệ của Đường Văn Minh, Tống Kiến Quốc yên tâm thoải mái nhận lấy thùng chocolate, vui vẻ nói với hắn: “Tiền bán được chia cậu một nửa.”

Đường Văn Minh càng thêm thưởng thức cậu bạn này, trực tiếp ôm vai y nói về sau bọn họ chính là anh em.

Nhờ có sự kiện này, Tống Kiến Quốc trở thành kẻ thù của toàn thể nữ sinh, nhắc tới y chính là ‘Kẻ cặn bã cầm tâm ý của chúng ta đi bán!’.

Tống Kiến Quốc cảm thấy tụi con gái thật sự quá khó hiểu, đó là lý do ba năm sơ trung y không thể thành công yêu sớm, y vẫn luôn cảm thấy tiếc nuối sâu sắc.

Bắt đầu từ đó, Đường Văn Minh và Tống Kiến Quốc trở thành đôi bạn thân, bởi vì thành tích học tập của Đường Văn Minh tốt hơn Tống Kiến Quốc, cho nên Tống Kiến Quốc thường xuyên chép bài của hắn, giờ kiểm tra sẽ lén lút hỏi hắn đáp án, bởi vậy mà địa vị của Đường Văn Minh bất tri bất giác cao hơn Tống Kiến Quốc một bậc, năm tháng trôi đi, Tống Kiến Quốc vẫn tỉnh tỉnh mê mê quen với phương thức hai người ở chung như vậy. Thế cho nên mười mấy năm qua y đều quên mất mình đã không còn là con gà bệnh của ngày trước, hiện tại lúc nào Tống Kiến Quốc cũng có thể đánh ngã Đường Văn Minh, nhưng thói quen lâu dài đã vùi dập đi ý nghĩ phản kháng hành vi bạo lực, trở thành thói quen tự nhiên.

Quan hệ “cậu đánh mình chịu” như vậy vô tình khiến tình bạn của bọn họ vô cùng bền vững. Sau này Đường Văn Minh come-out, Tống Kiến Quốc cũng là người đầu tiên đứng ra ủng hộ hắn, dù ai nói y với Đường Văn Minh có gian tình, y cũng không xa lánh Đường Văn Minh. Với Tống Kiến Quốc mà nói, bạn chính là bạn, liên quan gì đến tính hướng?

“Ăn không vô!”

Đường Văn Minh ném đũa, mắng Tống Kiến Quốc: “Cậu ở nhà tớ, ăn của tớ, uống cũng của tớ, vậy mà còn cướp thịt của tớ, muốn khùng quá! Lương tâm của cậu có phải để ở nhà quên mang theo không?”

Tống Kiến Quốc cười cười lấy lòng, thấy hắn tức giận lập tức bày ra biểu tình chân chó, nói: “Đường thiếu gia, hay là tiểu nhân mời ngài ra ngoài ăn đồ nướng bồi tội, được không? Không biết ngài có chịu nể chút mặt mũi không?”

Đường Văn Minh đã sớm nhìn thấu bản tính vụ lợi ích kỷ của người này, cười lạnh: “Là cậu muốn ăn thì có?”

“Tớ muốn ăn với cậu muốn ăn đều giống nhau mà.” Tống Kiến Quốc duỗi tay dựa vào thành ghế, biểu tình chân thành làm Đường Văn Minh muốn ói, y nói rất là tử tế: “Được ngài thu lưu, tiểu nhân vô cùng cảm kích, tuy không thể lấy thân báo đáp nhưng bằng chút tiền tài ít ỏi mời ngài ăn no vẫn là ok.”

“Cậu có thể đừng giả bộ nữa được không?”

“Không có biện pháp, bây giờ phụ nữ đang thích thể loại này.”

“Cũng không thấy cậu hấp dẫn được cô nào.” Đường Văn Minh khinh bỉ y: “YY quá độ cũng là bệnh, phải trị.”

Tống Kiến Quốc vẻ mặt thảm thiết nhìn hắn, trong lòng ủy khuất cực kỳ, rõ ràng điều kiện nào của mình cũng không tệ, vì sao đám con gái chẳng ai thích mình? Ngay cả Đường Văn Minh là gay mà còn được phụ nữ hoan nghênh hơn cả mình, quả là không có thiên lý!

“Đẹp trai như cậu đều làm gay hết rồi, vốn còn tưởng tỉ lệ cạnh tranh sẽ giảm đi một ít, nhưng tại sao đám con gái tình nguyện nhìn các cậu làm gay chứ nhất quyết không chịu ra ngoài hẹn hò với bọn tớ? Chẳng lẽ trai thẳng không được hoan nghênh như vậy? Tớ suy nghĩ nát óc vẫn không nghĩ ra! Bộ không có em nào muốn nói chuyện yêu đương với trai thẳng hay sao? !”

“Mấy cô muốn đàm luyến ái với trai thẳng phỏng chừng đều làm lão bà của Vương Tư Thông hết rồi, làm gì còn sót cho cậu?”

Tiếp nhận một kích, Tống Kiến Quốc tức giận lườm Đường Văn Minh, ngón tay run run rẩy rẩy chỉ hắn, lửa giận ngút trời giống như người trước mặt là kẻ y căm thù đến tận xương tuỷ vậy.

“Tại sao cậu cứ chọc ngoáy tớ như vậy! Chà đạp tớ khiến cậu vui vẻ lắm sao? Cái đồ không có tiết tháo lăng nhăng ngựa đực lãng phí tϊиɧ ŧяùиɠ!”

“Ờ, tớ là ngựa đực lãng phí tϊиɧ ŧяùиɠ, còn hơn cậu ngay cả cơ hội bắn tinh cũng không có.”

Nghĩ lại mình không thể cương lên được nữa, Đường Văn Minh nhất thời ỉu xìu.

Tống Kiến Quốc bị hắn đả kích không đứng dậy nổi, nhất thời không phát hiện ra hắn có gì khác lạ, còn ở bên cạnh hùng hùng hổ hổ chửi rủa. Đường Văn Minh một câu cũng không nghe lọt, đột nhiên nhớ tới đầu sỏ làm hắn phải chịu cái cảnh như ngày hôm nay- tiểu thụ có cúc hoa cứng như vàng.

Hắn nhớ mình từng thề phải tìm ra tiểu thụ này, kết quả là phát sinh chuyện dập trứng ngoài ý muốn làm hắn suýt thì quên mất, không ngờ bị Tống Kiến Quốc quấy rối lại tình cờ nhớ ra.

Nhìn thời gian vẫn còn sớm, Đường Văn Minh quyết định đêm nay sẽ đến quán bar hắn lần đầu gặp tiểu thụ kia xem sao, nếu vận khí tốt có khi còn gặp được cậu ta.

“Không phải cậu vẫn nói muốn đến gay bar mở mang kiến thức một phen sao? Đêm nay tớ đưa cậu đến đó chơi.”

“Hả?” Tống Kiến Quốc còn đắm chìm trong cảm xúc bi thương vì không em nào thèm, bị Đường Văn Minh ngắt lời, nửa ngày vẫn không có phản ứng.

Đường Văn Minh đứng dậy sửa sang lại quần áo, nói: “Cậu có đi hay không.”

Đến khi Đường Văn Minh xoay người vào phòng, Tống Kiến Quốc mới hiểu được điều hắn nói, nhất thời hưng phấn nhảy dựng lên. Y tò mò về thế giới gay đã lâu, Đường Văn Minh người này thật sự không giống với hình tượng của mấy tên gay trong phim, cho nên thỉnh thoảng y cũng quên mất tính hướng của ông bạn mình. Mặc kệ Tống Kiến Quốc nhõng nhẽo nài nỉ bao nhiêu lần, Đường Văn Minh vẫn không chịu dẫn y đi thăm thú thế giới của gay bao giờ, lần này rốt cuộc cũng được như ý nguyện, y vẫn còn cảm thấy hồi hộp đây này.

Thế giới trong truyền thuyết, ta đến đây!