Thời điểm Phương Dịch lôi Đường Văn Minh ra khỏi quán bar hắn còn có chút mơ hồ, tới khi bị Phương Dịch kéo đến con hẻm tối phía sau quán, phát hiện quần đang bị cởi, rốt cuộc hắn mới nhận ra người này là ai.
Đường Văn Minh đè lại bàn tay trên thắt lưng mình, mặt bình tĩnh hỏi: “Anh đang làm gì vậy?”
“Làm cậu.”
Phương Dịch nghiêng đầu ngậm lấy bờ môi Đường Văn Minh, đầu lưỡi không hề cố kỵ cạy miệng hắn, vói vào quấn lấy lưỡi hắn, lướt qua hàm trên, đầu lưỡi cơ hồ muốn thăm dò cả cổ họng.
Đường Văn Minh túm cổ đối phương bấm một cái, Phương Dịch lùi lại, thuận đà kéo theo một sợi chỉ bạc, hắn thầm mắng một tiếng, chùi miệng, tức giận nói: “Làm cái gì vậy?”
Phương Dịch liếʍ liếʍ môi, bàn tay luồn vào bụng Đường Văn Minh sờ sờ, cười đáp: “Vừa rồi không phải cậu còn mạnh mẽ lôi kéo người ta đi thuê phòng sao? Tại sao cùng tôi lại không được, chẳng lẽ tên đeo kính kia tốt hơn tôi?”
“Cái cơ thể nhỏ bé kia có thể thỏa mãn cậu không? Đừng quên, tối qua chính tôi là người làm cậu đến bắn, cậu thích đến nỗi kêu như sói tru nữa mà, sáng nay cư nhiên không một tiếng chào hỏi đã chạy rồi, cậu không biết làm như thế tôi sẽ rất thương tâm sao?”
Phương Dịch ngậm vành tai Đường Văn Minh, giọng nói khàn khàn phả vào tai hắn: “Đường Văn Minh.”
Đường Văn Minh cả kinh, dùng lực đẩy cái kẻ đang ve vãn mình ra, nhíu mày hỏi: “Tại sao anh biết tên tôi?”
“Trong giới này cậu cũng không phải hạng vô danh, có rất nhiều tiểu thụ biết cậu, xem ra cậu đêm qua đúng là lần đầu nhỉ, thật vinh hạnh. Tôi đã rất ôn nhu, rất kiên nhẫn hầu hạ cậu, không hề để cậu bị thương, kết quả là một câu cám ơn cũng không có, thật sự là khiến người ta thương tâm.”
Phương Dịch tới gần định hôn hắn, Đường Văn Minh lấy tay chống đỡ trước ngực anh, chăm chú nhìn không nói lời nào. Phương Dịch thoải mái để hắn nhìn, chỉ cười đầy ý vị thâm tường.
Cái người này… hôm qua đã bỏ qua cho anh, thế mà hôm nay lại tự đưa tới cửa, hừ, là tự anh chui đầu vào chỗ chết, đừng trách tôi nhé, cho anh là người đầu tiên bị tôi bẻ gãy dưa chuột luôn!
“Không phải anh mới lên giường với tôi một lần liền thích tôi đấy chứ?” Đường Văn Minh cười khinh miệt.
Phương Dịch dừng một chút, biểu tình trở nên nghiêm túc, nhìn vào mắt hắn nói: “Cứ cho là vậy đi.”
Đường Văn Minh sửng sốt, nhất thời cười trừ, thò tay ôm lấy cổ anh: “Vậy còn chờ gì nữa? Nhanh lên thôi!”
Ta đây cho nhà mi biết thế nào gọi là đau đớn cả thể xác lẫn tâm hồn!
Phương Dịch từ trong túi áo khoác lấy ra một chai màu xanh cỡ bằng bàn tay, phe phẩy trước mặt hắn cười nói: “Gel bôi trơn hãng AA, mùi bạc hà, dùng rất tốt.”
Đường Văn Minh vốn định bĩu môi, chợt nghĩ đến chuyện mình sắp hái dưa người ta, nhất định phải tháo dỡ phòng bị của đối phương trước đã, vì thế hắn cố gắng nặn ra một nụ cười, tuy nhìn không được tự nhiên cho lắm nhưng tốt xấu gì cũng là bày tỏ một chút thiện ý.
“Anh đúng là chu đáo.”
“Đương nhiên.” Phương Dịch hôn hắn, một tay mò vào sau lưng vuốt ve, một tay cởϊ qυầи hắn.
Shit, người này kỹ thuật hôn đúng là không tồi, ông đây nhất quyết không chịu thua.
Đường Văn Minh chủ động quấn lấy đầu lưỡi Phương Dịch khiến anh đáp lại càng nhiệt tình, tối qua hắn còn kháng cự không cho Phương Dịch hôn môi, nhưng sau khi hôn vài lần hắn đã dần quen, cảm giác so ra kém hơn lúc hôn tiểu thụ rất nhiều, nhưng vẫn rất sảng khoái.
Nói đàn ông là động vật suy nghĩ bằng nửa người dưới chẳng hề ngoa, Đường Văn Minh bị Phương Dịch trêu chọc rất nhanh đã có phản ứng, điều này tạo cho hắn một loại ý nghĩ cam chịu.
Phương Dịch hôn từ cổ hôn xuống, cách lớp áo sơ mi cắn lên làn da trước ngực hắn, một đường hôn thẳng đến bụng. Anh ngồi xổm, móc tính khí của Đường Văn Minh ra há miệng ngậm lấy.
“A!”
Đường Văn Minh sợ hãi kêu lên, túm tóc đối phương dùng sức kéo ra, Phương Dịch ăn đau vội nhả tính khí hắn ra, ngửa đầu kì quái nhìn hắn, lại có người không thích khẩu giao?
“Sao vậy?”
Được khoang miệng ướŧ áŧ bao quanh thật là thoải mái, nhưng song song với nó là đau đớn ập tới làm Đường Văn Minh trong lòng dâng lên một hồi sợ hãi. Hắn cảm thấy nếu cứ như vậy nữa, không chỉ là liệt dương về diện tâm lý, ngay cả mặt sinh lý chắc cũng liệt luôn.
“Không được sờ ‘qua qua’ của tôi.”
Những lời này được Đường Văn Minh nặn ra từ trong kẽ răng, ánh mắt mang theo hận ý khiến Phương Dịch không khỏi chấn động.
Đừng nói là trước kia hắn gặp phải chuyện gì không tốt nên mới tỏ ra chán ghét khi bị đυ.ng vào cậu bé đấy nhé, cũng không thấy tiểu thụ nào từng phát sinh quan hệ với hắn nói hắn mắc bệnh thầm kín gì, trừ phi sự việc mới xảy ra gần đây.
Chẳng lẽ có liên quan đến chuyện đột nhiên hắn không làm 1? Phương Dịch lo lắng thay cho Đường Văn Minh, anh đứng thẳng người, sờ sờ khuôn mặt hắn dịu dàng an ủi: “Được, tôi không chạm vào, cậu đừng tức giận.”
Đường Văn Minh bị anh dùng ngữ điệu dỗ dành con nít làm cho sửng sốt, bao nhiêu oán khí tích tụ trong lòng đều tiêu tan.
Phương Dịch hôn lên khóe miệng hắn, ôm hắn, ngón tay nhẹ nhàng mát xa gáy hắn, khi cảm nhận được thân thể đối phương dần bình tĩnh mới kéo gần khoảng cách giữa hai người lại.
Đường Văn Minh trầm mặc một lát, bỗng nhiên mở miệng nói: “Anh cương.”
“Ừ.” Phương Dịch tựa đầu lên vai hắn khẽ nói: “Cậu còn muốn làm không?”
“Anh muốn thỏa mãn tôi sao?”
“Đương nhiên.”
“Vậy tôi muốn tư thế cưỡi ngựa.”
Phương Dịch cúi đầu cười, tiếng cười làm lỗ tai Đường Văn Minh ngưa ngứa, hắn tức giận nói: “Rốt cuộc anh có muốn làm không? Không làm tôi đi tìm người khác.”
Phương Dịch sắc mặt trầm xuống, chẳng qua đang ôm nên Đường Văn Minh không thấy, nếu thấy đảm bảo hắn phải dùng mấy lời ngọt ngào để dụ dỗ mục tiêu tối nay.
Phương Dịch cắn cổ hắn một cái, sau khi bóp một ít gel bôi trơn ra tay xong liền kéo quần Đường Văn Minh xuống, ngón tay tẩm gel đưa ra phía sau dò xét, thuận thế đâm vào cửa động.
Đường Văn Minh sợ tới mức co rúm lại, hắn còn tưởng Phương Dịch muốn tiếp tục công tác tiền hí, nào ngờ cái người này trực tiếp muốn làm, hắn cả kinh vội vàng đẩy vai Phương Dịch ra.
“Làm gì vậy, còn đang bên ngoài mà!”
Phương Dịch một bên đút ngón tay vào trong, một bên liếʍ cổ hắn, nhân lúc hắn không để ý liền túm tay hắn cố định sau lưng, dùng bả vai đè nửa người trên không cho hắn giãy dụa, giọng nói mơ hồ từ bên tai Đường Văn Minh truyền đến.
“Muốn chơi cưỡi ngựa trước hết phải thỏa mãn tôi đã, tối qua vì chiếu cố cậu mà tôi không được làm tận hứng, đừng nói là cậu không hề biết tôi có bắn hay không nha?”
Ai thèm quan tâm chứ? Đường Văn Minh trợn trắng mắt.
Biết ngay thằng nhãi này vô tâm vô phế chỉ biết sướиɠ một mình mà, tâm lý trả thù của Phương Dịch càng mãnh liệt. Anh vốn chỉ định trêu chọc hắn một chút, cũng không muốn đánh dã chiến ở chỗ này, nhưng bây giờ Phương Dịch đã thay đổi quyết định.
Đâm vào hai ngón tay, anh có chút vội vã bắt đầu khuếch trương, Phương Dịch cười ác ý: “Tối hôm qua vừa làm, chỗ này của cậu vẫn còn rất mềm mại, so với lần đầu sẽ dễ dàng hơn.”
Đường Văn Minh cảm thấy đằng sau vừa ngứa vừa tê, không biết nên coi đó là thích hay khó chịu, thế nhưng nếu như muốn dã chiến thì tuyệt đối là khó chịu. Đường Văn Minh nhiều năm phá thân thiên hạ như vậy vẫn chưa từng dã chiến lần nào, xét về phương diện này hắn thực sự không phải là người thú vị, may mà hắn không có đối tượng cố định chứ không nhất định sẽ bị tình nhân ghét bỏ.
“Mình về đi, ít ra… ư ! Ít ra cũng phải tìm khách sạn!”
Trong lúc nói chuyện Phương Dịch đã cắm vào ngón tay thư ba chậm rãi đưa đẩy, Đường Văn Minh hơi thở trở nên nặng nhọc, nhân lúc đầu óc còn thanh tỉnh, hắn giãy dụa.
Phương Dịch dùng toàn bộ sức lực áp chế, suy cho cùng thì thể lực hai người có một sự chênh lệch không hề nhẹ, huống chi Phương Dịch còn là người tập võ, Đường Văn Minh phản kháng thế nào cũng không hiệu quả.
Phương Dịch cắn môi Đường Văn Minh cùng hắn trao đổi nước bọt, thừa dịp Đường Văn Minh trên dưới bị tấn công không thể phản kháng, anh liền kéo khoá quần xuống chỉ để lộ ra tính khí, rút ngón tay ra, ôm đùi Đường Văn Minh nhấc hắn lên.
Đường Văn Minh chấn động, theo bản năng ôm cổ Phương Dịch, cảm giác có thứ gì đó cưng cứng chọc vào mông mình, hắn phát hoảng, nhất thời kêu lên: “Anh không phải là muốn …A!”
Lời nói bị động tác đâm bất ngờ của Phương Dịch ngắt quãng. So với tối qua, lần này Phương Dịch vội vàng hơn rất nhiều, không cẩn thận tỉ mỉ khuếch trương giống như lần trước, hậu phương đột nhiên bị “phá” nên có chút chó chịu cùng đau đớn. Không cho hắn thời gian thích ứng, Phương Dịch lập tức động đậy, động tác thong thả mà kiên định, hoàn toàn không để ý đến kháng cự của hắn.
Cả cơ thể bị treo lơ lửng, chỉ có sau lưng là dựa vào vách tường, điều này làm cho Đường Văn Minh không tự chủ được ôm chặt thân thể ấm áp phía trước. Tháng mười trời đã bắt đầu se lạnh, hắn cảm thấy cặp mông trần trụi của mình bị gió thổi sưu sưu, nhưng mà tính khí nóng rực của Phương Dịch lại không ngừng đâm dồn dập vào hậu môn vừa tê vừa nóng, chính là cảm giác của nóng lạnh đan xen!
Đường Văn Minh lúc này chẳng còn hơi sức đâu mà để ý tới việc hắn đã thực sự cùng người ta dã chiến, cảm giác đau đớn ở mặt sau biến mất, thay vào đó là kɧoáı ©ảʍ trùng điệp, đầu óc hắn giờ phút này đã bị du͙© vọиɠ ăn mòn.
So sánh với hiện tại hắn mới biết tối hôm qua Phương Dịch ôn nhu cỡ nào, anh chỉ rút tính khí ra một nửa, sau dó dùng lực đâm mạnh, mỗi một lần như thế đều khiến thân thể Đường Văn Minh ưỡn lên, phía sau hắn run run, Đường Văn Minh cảm giác áo khoác của mình sắp bị tường cọ hỏng rồi.
“Mẹ nó, anh không nhẹ nhàng một chút được à!”
Phương Dịch đáp lại bằng một cú va chạm mãnh liệt, Đường Văn Minh thậm chí có thể nghe thấy tiếng hai viên bi người này va vào cánh mông mình giòn vang, đứng trong hẻm nhỏ nghe có vẻ đặc biệt lớn. Quá là xấu hổ! Đường Văn Minh cảm giác mặt mình đang nóng lên.
Thể lực anh ta tốt thật, dùng tư thế này mà cũng chơi mạnh được đến thế, Đường Văn Minh tự nhận bản thân không thể làm được, chỉ riêng lực tay thôi hắn cũng thua rồi, thật không biết anh ta lớn lên ăn cái gì, Jinkela* sao?
(* chắc là thuốc tăng cơ tăng trọng gì đấy…)
Đường Văn Minh hơi buồn cười, đột nhiên trong đầu chợt lóe, hắn tức giận mắng: “Mẹ nó, anh cư nhiên không mang áo mưa!”
Phương Dịch từ đầu đến cuối chỉ vùi đầu làm, nghe vậy mới nguyện ý trả lời, hôn hôn hắn một cái: “Áo mưa ở trên xe.”
“Áo mưa không lấy, thế mà gel bôi trơn lại nhớ rõ mang theo.” Đường Văn Minh hừ lạnh một tiếng.
Nghe ra khẩu khí châm chọc của hắn, Phương Dịch chỉ cười cười, thay đổi góc độ tấn công đâm thẳng vào nơi sâu nhất trong cơ thể hắn, làm hắn há mồm thở hổn hển. Đâm chọc hơn chục cái anh lại thay đổi vị trí, trái phải ma xát vách ruột.
“Phắc!”
Nhận ra Phương Dịch cố ý làm vậy, Đường Văn Minh thầm mắng một tiếng, thử co lại cửa sau không cho đối phương cử động, đáng tiếc hắn đã đánh giá quá cao cúc hoa của mình, cũng quá xem nhẹ dưa chuột của Phương Dịch.
Phương Dịch cảm nhận được lực cản, ngược lại càng hưng phấn, tính khí trướng thêm một vòng, chọc Đường Văn Minh kêu la sợ hãi liên tục.
“Má ơi! Lại còn có thể như vậy, dưa chuột của anh dùng thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ tăng trưởng sao?!”
Phương Dịch động tác dừng một chút, ngực kịch liệt phập phồng, tựa đầu lên ngực Đường Văn Minh, bả vai run lên.
Đường Văn Minh không biết anh muốn làm gì, mặt sau đang đà sảng khoái thế mà anh ta lại mặc kệ không động, hắn co rút cửa sau, cả người vặn vẹo tự vận động, khi động còn không quên mắng Phương Dịch.
“Dừng lại làm gì? Chưa héo thì lại dùng sức cho tôi!”
Phương Dịch thở một hơi thật dài, ngẩng đầu nhìn Đường Văn Minh, thấy hắn vẻ mặt bất mãn thì không khỏi bật cười.
Người này cũng thật là mẹ nó khôi hài.
Phương dịch tìm điểm tựa, sau đó dùng lực va chạm vào nơi nhạy cảm kia, Đường Văn Minh hai mắt bắt đầu mê ly. Biết hắn sắp đến cao trào, anh càng ra sức xỏ xuyên, không bao lâu sau Đường Văn Minh ngửa cổ, há miệng kêu to.
“Oh shit shit shit shittttt ! ! !”
Đường Văn Minh bắn bẩn hết áo Phương Dịch, “qua qua” không được ai chăm sóc vẫn bắn tinh như thường, Phương Dịch đối với vấn đề này càng thêm tò mò.
“Ha, a, a, …”
Đường Văn Minh tựa vào người Phương Dịch thở hổn hển. Phương Dịch rút ra khỏi cơ thể hắn, thả người xuống đất. Đường Văn Minh chân mềm oặt, chẳng hề khách khí dồn toàn bộ sức nặng cơ thể lên người đối phương.
Phương Dịch hôn lỗ tai đồng thời lật người hắn lại, để hắn chống tay vịn vào tường. Đường Văn Minh vẫn còn mơ màng, cho nên bị anh tùy ý đùa nghịch cũng không nghi ngờ hay thắc mắc gì.
Phương Dịch đỡ lấy Đường Văn Minh cả người vô lực, dùng tính khí đang dựng đứng cọ cọ vào kẽ mông hắn, sau đó một cái đẩy người trực tiếp lại cắm vào.
Đường Văn Minh thét lớn một tiếng, có chút phục hồi tinh thần, lúc này mới phát hiện cư nhiên lúc nãy Phương Dịch chưa bắn, chẳng lẽ anh ta không lêи đỉиɦ?
“Sao thế này?”
“Tôi còn chưa tận hứng đâu.”
Phương Dịch một bên trả lời một bên động đậy, so sánh với động tác cường liệt vừa rồi thì bây giờ ôn hòa hơn nhiều, nhẹ nhàng rút ra chậm rãi tiến vào, so với giao hợp thì bây giờ càng giống ve vãn tán tỉnh.
Loại hành động dịu dàng này tựa như đang cầu yêu**, Phương Dịch sẽ không tùy tiện làm như vậy, bởi vì người có thể khiến anh làm như vậy quá ít.
(** cầu yêu tương tự như cụm từ cầu hoan, cầu hôn v..v ..)
Đường Văn Minh vừa mới cao trào, mặc dù thân thể mẫn cảm, tâm lý uể oải, nhưng trong đầu lại tương đối thanh tỉnh, vì thế liền có thời gian nghĩ ngợi một số vấn đề loạn thất bát tao.
Hắn nói với Phương Dịch: “Lâu bắn hình như là bệnh, anh đã đi khám bác sĩ chưa?”
Phương dịch dừng lại động tác, cúi đầu cắn lên gáy hắn, thoáng dùng lực làm Đường Văn Minh kinh hô vì đau, anh liếʍ lên dấu răng mình tạo ra, giống như đang xác nhận lại ấn ký của mình.
“Cậu đang mời tôi bắn vào bên trong sao? Vô cùng vinh hạnh.”
Đường Văn Minh bỗng nhiên cảm giác bản thân cứ như đang đâm đầu vào chỗ chết.