Ngự Thú Đại Sử Kí

Chương 47: Dụ địch

Âm thanh vỗ tay vang lên làm cho Tần Dạ Huyền không kịp phản ứng, ngồi yên sừng người.

Qua đi mấy giây Tần Dạ Huyền giựt mình tỉnh lại, hắn đưa ánh mắt nhìn về phía phát ra thanh âm.

Thế nhưng thân thế hắn vẫn ngồi yên ở nơi gốc cây, cũng không phải hắn không muốn đứng dậy. Mà là đã không còn sức lực đứng lên.

Từ trong bóng tối, bóng người từ từ hiện rõ. Khoảng cách giữa hai bên dần dần được thu hẹp.

Đến khi chỉ còn cách Tần Dạ Huyền hơn mười mét, đối phương mới dừng lại thân hình.

Từ lúc đối phương càng ngày càng đến gần, Tần Dạ Huyền cũng đã bắt đầu thấy rõ dung mạo của kẻ đến.

Thấy được diện mạo đối phương, sắc mặt hắn liền tái đi. Khuôn mặt hoảng sợ như gặp được gì đó rất đáng sợ.

“ Không...không thể nào...tại sao lại là người...” Tần Dạ Huyền run giọng hỏi.

Người đến đúng chính là Bạch Du, mục tiêu săn gϊếŧ lần này. Tuy Tần Dạ Huyền chưa bao giờ gặp qua đối phương, nhưng hắn đã được Tần Minh cho xem chân dung để tiện truy đuổi.

Bây giờ trong lòng Tần Dạ Huyền vô cùng hoảng sợ. Đối phương rõ ràng là một tiểu tử vắt mũi chưa sạch, thế nhưng từng bước từng bước dồn đoàn người mình vào chỗ chết.

Thế nên theo bản năng Tần Dạ Huyền đã cho rằng Bạch Du là giả heo ăn thịt hổ. Đối phương có khả năng là nhị phẩm, thậm chí là tam phẩm Ngự thú sử.

Thế nhưng Tần Dạ Huyền không biết rằng, Bạch Du cùng không gϊếŧ bao nhiêu người của hắn, chẳng qua là đám người tự gϊếŧ lần nhau mà thôi.

“ Thế nào? Không phải các người rất mong tìm được ta sao?” Bạch Du mở miệng nói chuyện, ánh mắt đầy trào phúng.

“ Ngươi....Chỉ cần bây giờ ngươi bỏ qua cho ta thì ân oán của ngươi với dòng họ Tần sẽ được xóa bỏ, ngươi thấy thế nào?” Tần Dạ Huyền cố kìm nén sợ hãi.

Nói thật Tần Dạ Huyền vô cùng khuất nhục, tuy nói qua nhưng chuyện xảy ra theo tiềm thức làm cho hắn cảm thấy đối phương vô cùng không đơn giản.

Nhưng như thế cũng không là gì, nếu không phải bây giờ bản thân không phải bị thương nặng Tần Dạ Huyền cũng sẽ không làm thỏa hiệp như thế.

“ Ồ! Đề nghị của ngươi nghe có vẻ thú vị. Nhưng nếu như ta không đồng ý đâu này?” Bạch Du nở nụ cười, sắc mặt trêu tức nhìn Tần Dạ Huyền.

“ Hừ. Nếu ngươi không đồng ý, sẽ gặp dòng họ Tần vô tận truy sát. Đến lúc đó ngươi sẽ biết cái gì gọi là hối hận” Tần Dạ Huyền sắc mặt thâm trầm nói.

Thấy thái độ nói chuyện của đối phương, Tần Dạ Huyền biết bản thân đang bị đùa nghịch.

Sắc mặt cũng đã trầm xuống, hắn biết đối phương đã không có ý định thỏa hiệp. Thế nên thay vì dụ dỗ, hắn chuyển thành đe dọa.

“ Câu này nghe khá quen? Hình như cũng mới đây ta có gϊếŧ một tên công tử của gia đình nào đó, hắn cũng nói y như ngươi vậy. Không phải là người của ngươi đi?” Bạch Du nói chuyện cợt nhả.

Âm thanh vừa rơi xuống, ý cười trên mặt Bạch Du cũng thu lại. Ánh mắt nồng nặc sắt khí, nhìn trằn trọc vào Tần Dạ Huyền.

“ Tần Minh...không thể nào? Ngươi đã làm gì hắn...” Tần Dạ Huyền rống lên.

“ Không có gì. Ta chỉ đưa hắn đi một nơi thôi, bây giờ ta cũng đưa ngươi đến nơi đó không mất công hắn đợi lâu” Bạch Du nhàn nhạt nói.

Trên tay Bạch Du xuất hiện một thanh đoản kiếm, đây là của chiến lợi phẩm của hắn. Bây giờ hắn muốn lấy đồ của đối phương, lại gϊếŧ chết đối phương bằng chính thứ đó.

==========

Hơn mười phút trước.

Bạch Du lao nhanh về phía trước, bỏ qua cảnh vật xung quanh. Đằng sau vẫn có hai cái bóng đuổi theo sát không bỏ.

Bỗng nhiên Bạch Du dừng lại thân hình, quay đầu lại đối mặt với đối phương. Hai người một thú, thấy hắn dừng lại cũng vội dừng thân hình không dám mạnh động.

“ Thật kiên trì nha, đuổi lâu vậy vẫn không bỏ sao?” Bạch Du mở miệng trào phúng.

“ Bạch Du, ngươi muốn chết” Tần Minh gằn từng chữ.

Sắc mặt hắn âm trầm như sắp chảy ra nước, lúc xuất phát có đến mười hai người. Nhưng đến khi gặp được mục tiêu lại chỉ còn có hai người, làm sao Tần Minh không nổi nóng cho được.

Nhị phẩm Ngự thú sử cũng không phải rau cải trắng, muốn bồi dưỡng được đám người này dòng họ Tần đã phải bỏ ra cái giá không nhỏ.

Giờ đây lại hầu như chết hết, lần này về nhà hắn không bị cha hắn phạt nặng mới lạ.

“ Không phải ngươi muốn tìm ta sao, giờ tìm được rồi sao lại không vui?” Bạch Du nhếch miệng cười hỏi.

“ A Tam, lên” Tần Minh nói.

Hắn cũng không muốn nhiều lời, chỉ muốn nhanh chóng gϊếŧ chết đối phương. Tránh cho đêm dài lắm mộng, dễ xảy ra biến số.

A Tam thấy thiếu gia mở miệng cũng không dám chậm trễ, nhanh chóng truyền mệnh lệnh cho Tử Minh Tê.

“ Ngươi cũng lên” lúc này Tần Minh tiếp tục nói.

“ Nhưng an toàn của....” A Tam sắc mặt khó khăn.

“ Nhanh” Tần Minh hét lên.

Đến lúc này A Tam cũng không còn dám do dự, lấy ra một thanh đoản kiếm. Phi thân về phía Bạch Du, sẵn sàng cho đối phương một đòn chí mạng.

Tử Minh Tê chân đạp mặt đất tiền, mặt đất rung động dữ dội. Ánh mắt Bạch Du nhìn về mặt đất, sắc mặt lo lắng.

Không dám trần trừ quá lâu, từ trong nhẫn trữ vật Bạch Du lấy ra mắt tấm khiên nhỏ. Giữ tấm khiên cũng đã xuất hiện vết rạn, đây cũng là dấu hiệu mà lần trước giao thủ với Tử Minh Tê của A Thất để lại.

Ngay khi sừng Tử Minh Tê tiếp cận, Bạch Du cũng giơ tấm khiên lên phía trước.

Thế nhưng Bạch Du cũng biết tấm khiên không thể nào chặn được đòn đánh. Ngay khi sừng Tử Minh Tê với tấm chắn chạm vào nhau, Bạch Du đã tụ lực sắn, thân thể nhảy lên đạp mạnh vạo tấm chắn một lần nừa lấy lực nhảy ra đằng sau đối phương.

Đúng lúc này kiếm ảnh của A Tam sát thân mà đến, Bạch Du vội vàng lăn sang một bên né tránh.

A Tam chưa từ bỏ ý đồ, cầm kiếm truy đến. Trong khí đó Tử Minh Tê cũng định xoay người đuổi theo Bạch Du.

Nhưng do thân thể cồng kềnh, tốc độ chậm chạp không gian xung quanh lại hạn chế. Làm cho Tử Minh Tê chưa thể ngay lấp tức đổi đến.

A Tam huy kiếm chếm tới, Bạch Du lại vặn mình né tránh. Đến đến đi đi cũng tạm thời không làm gì được nhau, mà Tần Minh đã bị thương nặng cũng không làm lên trò trống gì.

Thế nhưng A Tam cũng là sát thủ chuyên nghiệp, Bạch Du lại chỉ là dân nghiệp dư. Cách biệt kinh nghiệm chiến đấu quá lớn, làm cho tình thế của hắn càng ngày càng nguy hiểm.

Đúng lúc này một đạo thân ảnh từ trong bóng tối phóng ra, đánh thẳng về phía A Tam.