Ngự Thú Đại Sử Kí

Chương 4: Ngư ông đắc lợi

Đây là một con bọ ngựa to cỡ bàn tay người tưởng thành, toàn thân đỏ chót, cánh mỏng như cánh ve, gần như trong suốt.

Đôi liêm đao sắc bén phản chiếu ánh mặt trời, như những thanh kiếm bén nhọn tràn đầy sát khí của người thợ săn sẵn sàng chém đôi con mồi của mình.

Bạch Du cũng không dám tưởng tượng bản thân để cho thanh liêm đao chém trúng thì sẽ thế nào.

Nhìn tuy nhỏ nhưng nó lại là một con Nhị phẩm Linh thú hàng thật giá thật, Hồng Nhật Đường Lang. Với một kẻ chưa tu luyện, lại không có Linh thú như hắn chỉ cần một đường chém nhẹ nhàng cũng đủ đưa hắn đi gặp ông nội của mình rồi.

Trong lúc mải mê thu thập tài nguyên trên đường đi, Bạch Du lúc vô tình đã xâm nhập gần tổ của nó. Nếu không phải hắn phát hiện sớm, cũng như lúc đó Hồng Nhật Đường Lang đang bận săn mồi, thì có lẽ giờ Bạch Du đã không thể ngồi ở đây được rồi.

Nhưng số trời đưa đẩy tổ của Hồng Nhật Đường Lang lại ở gần đây, để bây giờ nó lại trở thành một quân cờ mấu chốt trong kế hoạch của Bạch Du.

Mới hiện thân Hồng Nhật Đường Lang đã lao ngay về chỗ Dụ trùng thủy, thế là đủ biết sự dụ hoặc của Dụ trùng thủy đối với Linh thú tộc côn trùng. Nhưng nó vẫn chưa kịp tới gần mục tiêu thì một đạo hào quang màu đen bắn nhanh đến, hướng thẳng đến đầu Hồng Nhật Đường Lang.

Hắc quang nhanh đến thế nào thì Bạch Du không biết, bởi vì hắn còn chưa kịp phản ứng thì đạo hắc quang này đã rơi xuống đất.

Đúng, chính là rơi xuống đất. Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc Hồng Nhật Đường Lang đã tỉnh táo phản ứng lại, nó đảo thân sang bên cạnh hiểm hiểm tránh được một kiếp.

Nên nền đất nơi bị hào quang màu đen bắn trúng, bốc lên khói xanh. Bị hủ thực một mảng lớn.

“ Thật đáng sợ, may mà ta không tham lam mà mất khôn. Nếu không chỉ cần thứ đó quét qua là đủ đi đời nhà ma rồi” Bạch Du lau mồ hôi lạnh trên trán, lẩm bẩm.

Rít ~ rít ~

Nghe thấy tiếng rít Bạch Du kịp định thần, nhìn về phía Hồng Nhật Đường Lang, nó lúc này đã quay đầu sang bên phải, phía đạo hắc quang vừa nãy xuất hiện. Rít lên cảnh cáo, cũng có thể là thị uy, Bạch Du vội vàng đưa đầu nhìn theo.

Chẳng biết lúc nào ở đó lại có một con bướm màu đen, cánh đập nhịp nhàng lơ lửng trên không trung. Nó chỉ to bằng lòng bàn bay, đôi cánh hầu như chiếm phần lớn thân ảnh.

Màu sắc chủ đạo là màu đen, lại có hoa văn màu đỏ tím chạy dọc cơ thể. Hợp thành đồ án hình đầu lâu, toàn thân khói đen bay múa chập chùng, nhìn hết sức quỷ dị.

“ Hít...cái này, cũng không khỏi quá ghê tởm đi à nha” Bạch Du rùng mình hít một hơi khí lạnh.

Bởi vì hắn thấy được rõ ràng, mới vừa nãy một chiếc lá rơi khỏi tán cây, bay lượn ngang qua con bướm màu đen kia. Chỉ vô tình lây nhiễm một chút khói đen mà trong chớp mắt đã trở thành một bãi chất lỏng màu đen sền sệt rơi xuống đất.

“ Hoa văn đầu lâu, toàn thân đen nhánh, hắc khí lượn lờ,...chẳng lẽ nó chính là Thực Cốt Điệp hay sao” Bạch Du thầm nhủ.

Nhìn kẻ đánh lén bản thân, Hồng Nhật Đường Lang lòng tràn đầy phẫn nộ. Không chờ Thực Cốt Điệp kịp ra đòn tiếp theo, Hồng Nhật Đường Lang giơ lấy chân trước nhảy về phía kẻ địch.

Liêm đao vừa ra khí thế lăng liệt, ẩn ẩn nghe có tiếng xé gió. Thực Cốt Điệp vội vàng giang cánh né tránh bay đi, tư thế linh hoạt không có một tia gò bó.

Nếu không phải khói độc lượn lờ, đồ án đầu lâu chập chờn trong gió lại còn phát tán ra khí tức nguy hiểm. Thì Bạch Du đã cho nó là một con bướm vô hại đến đỗi đãi rồi.

Hồng Nhật Đường Lang làm sao chịu từ bỏ giang cánh đuổi theo, đao ảnh ngày càng ác liệt. Thực Cốt Điệp cũng không phải chịu đánh không, trong quá trình bay múa hắc quang ẩn hiện.

Hồng Nhật Đường Lang hiểm hiểm né tránh, nhìn có vẻ như bình an vô sự. Nhưng nếu chú ý kĩ sẽ thấy được một cái chân sau đã mất, nêu không phải nó dứt khoát chặt đứt chân khi vừa bị dính hắc khí thì lẽ không chỉ mất một cái chân sau đơn giản như vậy.

Thực Cốt Điệp trập trùng trên không trung né tránh, đao của Hồng Nhật Đường Lang như hình với bóng đuổi tận không bỏ. Thấy chủ ý của mình thành công Bạch Du lặng lẽ đến chỗ Phi phong cô, hái xuống bỏ vào ba lô.

Đồ đã vào tay, Bạch Du xoạy người dời đi. Nhưng mới đi được mấy bước hắn đứng khựng người lại, hắn trầm ngâm như có điều suy nghĩ. Khuôn mặt lúc thì nhíu lại, lúc giãn ra, cuối cùng giống như có quyết định, hắn trở về chỗ ẩn nấp.

“ Thức ăn của Thực Cốt Điệp là độc vật, nên nếu nó gϊếŧ chết Hồng Nhật Đường Lang thì chắc chắn không đυ.ng chạm thi thể, chờ nó rời đi thi thể chả phải là của ta rồi sao,có tiện nghi ngu sao lại không nhặt. Cho dù rơi vào tình huống xấu Hồng Nhật Đường Lang gϊếŧ chết Thực Cốt Điệp, lấy đó làm thức ăn thì cùng lắm lúc đó ta lại đi cũng không muộn” Bạch Du thở ra một hơi, theo dõi kì biến.

Cũng không trách được Bạch Du, với hoàn cảnh của hắn giá trị của một bộ phận trên cơ thể nhị phẩm Linh thú đã có giá trên trời, chứ nói chi đến cả bộ thi thể.

Chiến đấu cũng đã bước vào giai đoạn cao trào, đao ảnh của Hồng Nhật Đường Lang như hình với bóng vẫn luôn đuổi sát đối thủ. Thực Cốt Điệp cũng lăng lệ đáp trả, hắc khí lượn lờ lần lượt hóa thành các đạo hắc quang bắn phá về phía Hồng Nhật Đường Lang.

Bỗng nhiên trên người Hồng Nhật Đường Lang ngọn lửa bùng nổ mà lên, đánh cho Thực Cốt Điệp trở tay không kịp. Hắc vụ bị ngọn lửa đốt cho tán loạn, chập trờn.

Hồng Nhật Đường Lang đắc thế không tha người, ngọn lửa đỏ đậm bao quanh cơ thể, trùng thiên mà lên. Một đao sắc bén mang theo ngọn lửa phụ thể chém cho Thực Cốt Điệp cánh gần như chìa lì, miệng vết thương còn mang theo khói bốc lên, ẩn ẩn có mùi cháy khét.

Nếu không phải Thực Cốt Điệp quyết đoán bộc phát hắn khí, tạo thành một bức tường vây trước thân hiểm ác tránh được một kiếp thì hậu quả khôn lường.

Nhưng cho dù như vậy, hắc khí cũng bị ngọn lửa thiêu đốt tán loạn. Mờ nhạt hơn lúc ban đầu rất nhiều, có vẻ như một kích này Thực Cốt Điệp cũng tổn thất không nhỏ.

Thực Cốt Điệp đã có dấu hiệu rút lui, nhưng Hồng Nhật Đường Lang bám sát không bỏ. Đao ảnh liên miên, không để cho Thực Cốt Điệp có thời gian chạy trốn.

Bạch Du toàn thân mồ hôi lạnh, tuy khuôn mặt vẫn giữ bình tĩnh nhưng sắc mặt đã trắng xám cực kì. Nếu không phải chấp niệm muốn trở lên mạnh mẽ của hắn vô cùng kiên định thì hắn đã quay đầu chạy đi từ lâu rồi.

Hai thân hình đang chiến đấu kia nhìn có vẻ như nhỏ bé, nhưng thanh thế chiến đấu không tầm thường chút nào. Chỉ cần bất kì một đòn, không nói đúng hơn là dư ba nếu lan được đến gần hắn cũng đủ để hắn hồn phi yên diệt.

“ Tốt nhất lên lưỡng bại câu thương, tốt nhất lên lãnh bại câu thương đi,...” Bạch Du mong mỏi cầu nguyện.

Tuy rằng Bạch Du là người vô đạo, nhưng giờ phút này hắn cũng không quan tâm nhiều như thế nữa, trái tim của hắn đã nhấc lên đến cổ họng. Nếu như chúng nó lưỡng bại câu thương hắn có thể cả hai ăn sạch.

Chỉ cần có được chỗ tài nguyên phong phú đó, đủ để hắn trong thời gian ngắn phát triển trở lên mạnh hơn.