Tiếng cười già nua khàn khàn, mang theo tang thương vô hạn, hơn nữa nói đúng tiếng Hán, cho nên Phượng Tiêu có thể nghe hiểu.
Dù sao cũng là đại vu trong bộ lạc, tuổi cao đức trọng, kiến thức rộng rãi, biết nói tiếng Hán, cũng không kỳ quái.
Dẫu sao Tây Đột Quyết còn có Kim Liên thích dùng điển đích, tiếng Hán của nàng thậm chí còn tốt hơn bá tính dốt đặc cán mai của Trung Nguyên một chút.
Thanh âm truyền tới từ bốn phương tám hướng, nhưng Phượng Tiêu không nhúc nhích.
Y nghe âm phân biệt vị trí.
Nhưng một lát sau, y phát hiện mình căn bản không nghe ra vị trí cụ thể của đối phương.
Trừ khi đối phương không chỉ có một người, hơn nữa còn đồng thời lên tiếng từ các phương hướng.
Chẳng lẽ Hắc Nguyệt đại vu còn có đồng bọn?
Mà lúc này, giống như có vật gì đó bám lên giày mình, cũng leo lên rất nhanh.
Phượng Tiêu không cúi đầu xem, y trực tiếp vận nội lực, đánh bay những thứ đó ra ngoài, nhưng những thứ đó cuồn cuộn không ngừng, kẻ trước gục ngã người sau tiến lên xông tới, nhất thời lại bám chặt lấy chân y, dính vào đất không thể động đậy.
Cùng lúc đó, chính diện và sau gáy y đồng loạt có một luồng kình phong, đầy sát ý trào tới!
“Hắc Nguyệt đại vu! Ta tới đây làm bạn không phải địch, chúng ta có thể ngồi xuống nói một chút!”
Phượng Tiêu nói, chưa hề ngừng tay, hai chân y không thể nhúc nhích, nửa người trên trực nghiêng về một bên, để cho hai luồng kình phong trước sau nhào hụt, tay y lại vỗ một chưởng lên mặt đất!
Chưởng phong đến, những con trùng không rõ kia chết ngay lập tức tại chỗ, trùng thi rối rít bay lên, còn bắn một ít lên y phục Phượng Tiêu.
Cái này làm cho kẻ thích sạch sẽ như Phượng Tiêu không nhịn được bĩu môi một cái, tính luôn sổ nợ này lên người Hắc Nguyệt đại vu.
Hắc Nguyệt đại vu vẫn không trả lời, tiếng cười cũng ngưng, nếu không phải lúc bắt đầu ông ta có nói một câu, Phượng Tiêu sẽ cho rằng ông ta là người câm.
Đây cũng nói đối phương căn bản cũng không có ý định hợp tác.
Chẳng lẽ Hắc Nguyệt đại vu đã sớm đứng ở bên A Đức vương tử, không muốn hợp tác cùng Tùy Triều?
Theo đám trùng trên đất bị diệt, hai chân cũng khôi phục tự do, nhưng Phượng Tiêu rất nhanh phát hiện, mình giống như lại đi vào một vũng bùn khác.
Bên ngoài chẳng biết lúc nào không có ánh sáng trăng sao, cho nên trong phòng cũng đưa tay không thấy được năm ngón.
Bốn phía yên tĩnh không tiếng động, giống như vừa rồi chỉ là một trận ảo ảnh.
Một chút u quang xuất hiện trong tầm mắt của y, hơi run run giữa không trung, lam xanh đan xen, giống như quỷ hỏa.
Y biết thứ kia muốn dẫn dụ y đi.
Nhưng Phượng Tiêu không có lựa chọn nào khác, gian phòng này là địa bàn của Hắc Nguyệt đại vu, ông ta có thể bày vô số cơ quan ám khí tới ám toán Phượng Tiêu.
Thà như vậy, chi bằng đi ra ngoài, có lẽ còn có thể tìm được điểm đột phá.
Từ trong nhà đến u quang, chỉ cách mười mấy bước chân, nhưng Phượng Tiêu đi ước chừng nửa nén hương.
U quang như cũ không xa không gần.
Mà xung quanh y cũng xuất hiện một tầng sương mù dày đặc, không thấy rõ là ở trong phòng, hay ở ngoài nhà.
Phượng Tiêu biết, từ lúc y vừa leo lên sườn núi, bắt đầu nhìn thấy nhà đá, chỉ sợ cũng đã đi vào bên trong trận pháp của đối phương.
Trận pháp này uyên thâm, hành binh bày trận ở sa trường, ngăn địch ngàn dặm, lợi dụng thiên địa vạn vật, làm địch nhân mê muội, khiến người loạn tâm, lớn thì dùng trời trăng sao sông núi, nhỏ thì một cây một hoa một lá một cỏ thậm chí còn mấy tảng đá, đều có thể cho người tinh thông bày trận sử dụng.
Có vài người sẽ dùng âm thanh mùi vị để tăng cường hiệu quả, đúng như đối với phương nói chuyện lúc đầu, vì cố ý để cho Phượng Tiêu chú ý đến việc đi tìm vị trí của mình, từ đó đạp vào trong cạm bẫy.
Phượng Tiêu ổn định như thường, thậm chí còn cười một tiếng.
“Xem ra Hắc Nguyệt đại vu đã sớm oán được
tối nay ta sẽ tới, đặc biệt chuẩn bị thịnh yến này vì ta, chỉ không biết bọn chúng rốt cuộc trả giá cho ngươi bao nhiêu con ngựa, lại khiến ngươi không thèm nghe xem ta có thể mang đến gì cho ngươi, đã không kịp đợi dồn ta vào chỗ chết?”
Không có bất kỳ âm thanh trả lời nào.
U quang lắc lư trong sương mù, e lệ ngượng ngùng mà dụ hoặc người ta đi về phía ánh sáng, nhưng nếu như đi qua, chờ đợi tám chín phần mười là nguy cơ tử vong.
Mặt đất soạt một tiếng, tựa như có vật gì từ dưới đất chui lên, một khắc sau, mắt cá chân Phượng Tiêu bị nắm chặt.
Y cúi đầu nhìn một cái, mơ hồ có thể nhìn ra đó là một cái tay xương trắng.
Phượng Tiêu mặt không đổi sắc nâng cái chân còn lại lên, trực tiếp nghiền nát cái tay kia ở dưới chân.
Lại thêm một bàn tay khác chui ra từ mặt đất, giống như ác quỷ từ Hoàng tuyền về, ầm ĩ muốn kéo người sống xuống chịu tội thay, từ dưới chân kéo dài lên, ngàn vạn xương tay gầy trơ liều mạng bắt lấy, mà Phượng Tiêu đi đến, những xương trắng kia đều bị nội lực chấn vỡ ầm ầm, hóa thành tiếng quỷ khóc bi ai bất đắc dĩ.
Trong lúc bất chợt, tiếng quỷ nghẹn ngào chợt hóa thành tiếng thét chói tai thê lương, nhào tới sau lưng y!
Y xoay người bắt lấy, nhưng lại nhào hụt.
Ngay sau đó, tiếng quỷ khóc từ bốn phương tám hướng vang lên, bọn chúng phát ra tiếng kêu khiến lỗ tai con người khó mà chịu được, đồng loạt tràn vào trong tai Phượng Tiêu.
Phượng Tiêu nhíu mày, không nhịn được ngừng một chút.
Y đang do dự có nên đưa tay che lỗ tai hay không, để cho mình không phải nghe loại thanh âm hành hạ người này.
Nhưng trong nháy mắt hơi dừng lại một chút, một quỷ ảnh hiện ra trong sương mù dày đặc, từ xa đến gần, lặng yên không một tiếng động, chốc lát đã đến sau lưng Phượng Tiêu, một bàn tay bình thường mở ra giơ lên, hướng về phía tử huyệt sau lưng y!
Mà Phượng Tiêu, vẫn bị thanh âm kia gây khó khăn, cũng chưa hề chuyển động, càng không hay biết động tĩnh sau lưng.
…
Bên trong vương trướng ca múa yên bình.
Nơi này là nơi Khả Hãn bình thường triệu tập vương công đại thần cử hành hội nghị quan trọng, tiếp đãi khách bên ngoài và cử hành yến hội, cũng đều ở chỗ này, bừa bãi ban ngày đã được thu dọn sạch sẽ, chính giữa có đống lửa, một con dê béo đang được nướng trên đó, trên thịt dê có đủ các loại hương liệu, theo nhiệt độ lên cao dần tản ra mùi thơm mê người, thịt dê còn phát ra tiêng nóng cháy tí tách, giống như làm người ta tưởng tượng ra được mùi vị khi cắn xuống.
Một nữ tử mặc trang phục Quy Tư, dưới nhạc đệm đàn không và đàn tỳ bà, múa lượn quanh đống lửa, tà áo như múa, lụa mỏng tung bay, kiều diễm rạo rực, tâm trí hướng về.
Thôi Bất Khứ nhìn lướt qua, phần lớn khách đều đã đến, hoặc thưởng thức ca múa, hoặc châu đầu ghé tai, bầu không khí nồng nặc, hương rượu đã lên.
Phật Nhĩ liền ngồi đối diện Thôi Bất Khứ, bên cạnh hắn chính là Nhị vương tử A Đức, hai người trò chuyện với nhau thật vui vẻ, cũng không thèm nhìn về phía hắn.
Dưới tình cảnh thả lỏng như vậy, ngay cả Đại vương tử Y Tuần trước đây không nói một lời, cũng mở máy hát, chủ động tán gẫu cùng Thôi Bất Khứ.
“Thôi tiên sinh không không thích sứ giả của Sa Bát Lược Khả Hãn?”
Thôi Bất Khứ: “Chúng ta là sứ giả Tùy Triều, hắn muốn gϊếŧ chúng ta, lại lôi kéo Đại Hãn nhìn về phía Sa Bát Lược, Đại vương tử cảm thấy ta nên thích hắn sao?”
Đại vương tử cười khan một tiếng, cũng cảm thấy lời mở đầu mình chọn cũng không tốt, hắn lại đổi đề tài.
“Vị phó sứ kia của ngươi, sao lại không đến cùng nhau?”
Thôi Bất Khứ nói: “Thân thể y khó chịu, ở lại nghỉ ngơi.”
Hắn nói xong, quả nhiên nhìn thấy Đại vương tử lộ ra vẻ mặt mập mờ.
Đối phương nhích gần chút, thấp giọng nói: “Các ngươi, quả thật là quan hệ như vậy?”
Thôi Bất Khứ cố làm vẻ không hiểu: “Ta không quá rõ ý của ngài, hai ta hợp tính, ra khỏi nhà có thể chiếu cố lẫn nhau.
Đại vương tử hiểu rõ, mặt đầy vẻ “tốt lắm ngươi không cần nói, ta cũng hiểu” mà không nói ra được.
“Y xuất sắc như vậy, đúng là chọc người thích, nhưng mà, ta nghe Liệt Cốt nói, hình như y rất kiêu ngạo, ngươi muốn khống chế y cũng không dễ dàng, ban ngày còn suýt nữa bị y đè…”
Làm đối phương hiểu lầm có thể giúp kéo gần quan hệ lẫn nhau, Thôi Bất Khứ gãi đúng chỗ ngứa, cũng không sửa chỗ sai của hắn, chẳng qua là cười khổ một tiếng, nói: “Đa tạ sự quan tâm của ngài, chỉ là chúng ta…”
Hắn không nói thêm gì nữa, chỉ lắc đầu thở dài, giống thật mà giả, muốn nói lại thôi, cũng đủ làm Đại vương tử liên tưởng ra một đoạn quan hệ phức tạp vướng mắc.
Đại vương tử quả nhiên rất đồng tình: “Ta nhìn thân thể ngươi không được tốt, chỉ sợ không thể thỏa mãn y, chỗ ta có chút thuốc trợ hứng, sau yến hội sẽ sai Liệt Cốt mang sang cho ngươi.”
Khóe miệng Thôi Bất Khứ giật giật một cái, ho khan hai tiếng, nhịn xuống không mất công, còn phải mặt đầy vẻ cảm kích chắp tay: “Vậy ta liền cám ơn vương tử trước.”
Vị Đại vương này tử trời sinh tính nhu nhược, lại có “bệnh kín” như vậy, ở Tây Đột Quyết căn bản không có mấy người bạn tâm giao, Thôi Bất Khứ là người ngoài, nhưng cũng bởi vì vậy, ngược lại càng không cần phải lo hắn mang chuyện đi khắp nơi, gây bất lợi với mình, huống chi hai người còn có “nổi khổ” giống nhau, nhất thời Đại vương tử cảm thấy thân cận không ít với Thôi Bất Khứ.
Hai người tán gẫu mấy câu, Thôi Bất Khứ nhìn thấy vị trí Đại Hãn vẫn trống không, liền hỏi: “Đại Hãn tối nay không tới sao?”
Mặt Đại vương tử lộ vẻ lúng túng: “Hẳn sẽ tới, chỉ là chậm hơn chút. Gần đây bên cạnh Phụ Hãn có thêm một vị vương phi Quy Tư.”
Bên cạnh truyền tới một tiếng hừ lạnh, là Kim Liên ngồi xuống bên Thôi Bất Khứ, nghe được lời của Đại vương tử.
“Khó trách trước nay ta chưa từng thấy vị vũ nữ Quy Tư xinh đẹp như vậy, chắc hẳn cũng là vị phi tử mới kia mang tới?” Giọng Kim Liên bất thiện hỏi.
Đại vương tử nói: “Không lâu sau khi ngươi đi, A Đức liền tặng cho Phụ Hãn mấy vị nữ tử Quy Tư, một người trong đó, khiêu vũ còn đẹp hơn người này, liền được Phụ Hãn nhìn trúng, nạp thành tân phi, gần như đi đâu cũng đưa theo, A Đức cũng vì vậy càng được cưng chiều.”
Kim Liên cau mày: “Lúc ta trở về, tại sao không có ai nói cho ta chuyện này?”
Đại vương tử cười khổ: “Ngươi biết thì có ích lợi gì, chẳng lẽ còn đi tìm nàng gây phiền toái sao? Vị tân phi kia vẫn luôn ở trong trướng Phụ Hãn, cho đến sau khi hắn bệnh nặng một trận, mới cho vị phi tử kia đến doanh trướng khác, nhưng mà, vẫn triệu kiến hàng đêm, vô cùng sủng ái.”
Chỉ thấy người mới cười, đâu nghe người xưa khóc. Kim Liên lúc còn trẻ cũng từng xinh đẹp, mặc dù nàng bây giờ căn bản không dựa vào dáng vẻ bên ngoài để làm A Ba Khả Hãn tín nhiệm, nhưng nghe thấy chuyện như vậy, khó tránh khỏi sẽ nhớ tới mình ngày xưa, dâng lên mùi vị phức tạp khó phân biệt.
Không giống với nàng thương cảm, Thôi Bất Khứ đang suy nghĩ chuyển đề tài lên trên Hắc Nguyệt đại vu kiểu gì, hỏi thăm Đại vương tử một tí, đã thấy có người vội vã chạy vào, rỉ tai A Đức vương tử một lát, hai người vỗ án, mặt lộ vẻ tức giận.
“Có người đến chỗ Hắc Nguyệt đại vu quấy rối!”
Gã nhìn vòng quanh một lần, trầm giọng nói: “Hắc Nguyệt đại vu là trí giả tộc ta, ai dám đi quấy rối ông ta, chính là địch với Đột Quyết! Các ngươi nếu ai làm loại chuyện này, bây giờ đứng ra thừa nhận, ta còn có thể cầu tha thứ giúp các ngươi trước mặt Phụ Hãn, nếu bây giờ không nói, đến lúc đó bắt được, đừng trách ta dùng khốc hình nghiêm khắc nhất trừng trị!”
Sung sướиɠ náo nhiệt không còn sót lại chút gì, tất cả mọi người trố mắt nhìn nhau, kinh ngạc khó hiểu.
Tầm mắt của A Đức vương tử rơi vào trên người Thôi Bất Khứ.
“Sứ giả Tùy Triều, ngươi nói đi?”