Vô Song

Quyển 1 - Chương 29

Phượng Tiêu sau khi nghe xong, cong khóe mắt lên,

cười như không cười.

“Thật là không khéo, phó sứ Tả Nguyệt ta vừa vặn đều gặp, một nam một nữ, ngươi cũng đừng nói ngươi chính là một trong số đó nhé.”

Giọng đầy vẻ “Ngươi tiếp tục bịa đi, xem ngươi bịa thế nào.”

Thôi Bất Khứ: “Sao ngươi biết được Trưởng Tôn Bồ Đề mà ngươi gặp là Trưởng Tôn Bồ Đề thật?”

Phượng Tiêu: “Ồ?”

Thôi Bất Khứ mặt không đổi sắc, thuận miệng bịa chuyện: “Thỏ khôn có ba hang, huống chi là Tả Nguyệt cục, bọn ta làm việc vì triều đình, thường xuyên cần hành tung thân phận bí mật, dùng một hai thế thân cũng rất bình thường, dẫu sao ta cũng phải dựa vào đầu óc lăn lộn kiếm miếng cơm ăn, không có võ công cao cường giống chủ phủ, có thể tùy ý làm bậy.”

Phượng Tiêu nghi ngờ hắn đang muốn châm chọc mình đầu óc ngu si tứ chi phát triển, nhưng giọng của Thôi Bất Khứ lại rất bình thản tầm thường, làm người ta thấy được ý xấu nào.

“Như vậy, chính sứ Tả Nguyệt cục các ngươi là người phương nào, tên họ là gì?”

“Ta cũng chưa từng thấy, người này không để lộ mặt trước mọi người bao giờ, mỗi lần đều ở sau bình phong trong phòng nhỏ u ám nói chuyện cùng chúng ta, giọng nói có chút già nua, hẳn là lớn tuổi rồi.” Thôi Bất Khứ há mồm, nói cứ như thật.

Phượng Tiêu cau mày trầm ngâm, lòng nói chẳng lẽ là vị Trịnh nội thị rất được tín nhiệm bên cạnh hoàng hậu kia?

“Giọng nói có mềm mại không?”

Thôi Bất Khứ: “Trừ già nua ra, không quá mức đặc biệt.”

Phượng Tiêu thở dài nói: “Thôi đạo trưởng tuấn tú lịch sự, mưu trí vô song, đáng tiếc vẫn còn có người bên trên đàn áp, đại trượng phu không thể một ngày không có quyền, ở chỗ này chỗ bị người cản tay, không bằng chính mình làm chủ mới thống khoái chứ!”

Hai người thân ở hoàn cảnh như vậy, vẫn không quên oán hận lẫn nhau.

Thôi Bất Khứ: “Không sao cả, cũng giống Phượng lang quân thôi, bên trên cũng có một Hình bộ thượng thư mà.”

Phượng Tiêu cười nói: “Hình bộ thượng thư thùng rỗng kêu to, nói cho cùng, Giải Kiếm phủ của ta, khác với Tả Nguyệt cục, hoàng hậu tất nhiên cùng xưng thành Nhị Thánh với Thiên tử, nhưng nói cho cùng, thiên hạ này là của một người, ngươi làm thuộc hạ của người đó, hay là thuộc hạ của vợ người đó, chung quy vẫn có sự khác biệt. Theo ta thấy, chức phó sứ của ngươi, không lo cũng được, không bằng đến Giải Kiếm phủ, ta phần ngươi chức tứ phủ chủ, lại hứa cho ngươi quyền sinh sát trong tay, phàm là thứ Tả Nguyệt Cục có thể cho ngươi, Giải Kiếm Phủ cũng có thể cho ngươi, Tả Nguyệt Cục không cho ngươi được, Giải Kiếm Phủ cũng có thể cho ngươi.”

Thôi Bất Khứ ngạc nhiên nói: “Ta là Tả Nguyệt phó sứ, ở Giải Kiếm phủ cũng phải ở dưới ngươi, thứ ngươi có thể cho ta, có khác gì Tả Nguyệt cục đâu?”

Phượng Tiêu: “Tất nhiên là khác rồi, bên kia là lão già nát ở trước mặt ngươi, sao có thể có phong tư trác tuyệt kỳ tài ngút trời cảnh đẹp ý vui như ta?”

Thôi Bất Khứ: …

Phượng Tiêu: “Ngươi nhìn ta mỗi ngày, tâm tình sẽ biến đổi, tâm tình tốt, thân thể tự nhiên không thuốc mà khỏi, chẳng lẽ không phải có chỗ tốt rất to sao?”

Thôi Bất Khứ yên lặng chốc lát, bỗng nhiên nói: “Phượng Nhị phủ chủ, ngươi thật sự là người ta thấy đẹp mắt nhất.”

Phượng Tiêu nhướng mày: “Đó là đương nhiên, hôm nay ngươi mới biết sao?”

Thôi Bất Khứ thành khẩn nói: “Nhưng ngươi cũng là tên mặt dày vô sỉ nhất mà ta biết.”

Phượng Tiêu cười ha ha một tiếng: “Người có thể làm nên việc lớn trong thiên hạ, cần gì cái mặt mỏng như tờ giấy? Cái gọi là mặt mũi, chỉ biết tự trói mình, khiến mình nửa bước khó đi, cứ nhìn Phật Nhĩ kia đi, rõ ràng không đánh lại ta, còn nói do ta không chuyên tâm, tự mình cho mình một nấc thang, có thể thấy kẻ này quá yêu danh tiếng, bất kể là theo đuổi võ đạo hay quyền lực giàu sang, cũng khó mà đạt được đến cùng. Nếu dưới trướng Sa Bát Lược chỉ có mấy người như vậy, chỉ sợ khó mà làm nên việc lớn.”

Thôi Bất Khứ nói: “Theo ta biết, Phật Nhĩ mặc dù được gọi là đệ nhất cao thủ Đột Quyết, nhưng mấy năm gần đây, cao thủ Đột Quyết lớp lớp xuất hiện, Hồ Lộc Cổ đã qua đời tạm thời không nhắc đến, phía đông Đột Quyết chỗ La Hầu không có cao thủ xuất thế, còn có dưới A Ba Khả Hãn, cũng có một người tên là Gia Lâu Hòa, vẻ ngoài như nữ tử, nhưng võ công tàn nhẫn vô cùng, con đường không giống bình thường, những người này đều là kẻ địch không thể khinh thường…”

Phượng Tiêu đang nghe nghiêm túc, chữ địch còn chưa nói xong, đối phương đã ho khan.

Mặc dù Thôi Bất Khứ che miệng, nhưng tiếng ho vẫn lọt ra theo kẽ tay, rất nhanh không nén được, càng ho càng kịch liệt, nếu như không phải hai người của Vân Hải Thập Tam Lâu đã bị Phượng Tiêu đánh ngã, bây giờ khẳng định đã sớm bị bọn chúng phát hiện hành tung.

Đi cùng với tiếng ho, đau đớn bắt đầu cắn phá từ một chỗ nào đó trong cơ thể, rất nhanh đã lan đến toàn thân, từ đầu ngón tay đến lục phủ ngũ tạng, thậm chí huyệt thái dương cũng bắt đầu đau, đây là triệu chứng lúc Nại Hà hương phát tác, mà bản thân cơ thể hắn đã yếu ớt, còn phải tăng thêm chuyện này, mỗi lần độc phát đều chịu đau đớn hơn gấp mấy lần người thường.

Nhưng cho dù là như vậy, Thôi Bất Khứ cũng không có phát ra tiếng kêu đau hay rêи ɾỉ trong lúc ho.

Giải Kiếm phủ không phải là chưa từng dùng Nại Hà hương với kẻ khác, Phượng Tiêu đã từng tận mắt thấy một cao thủ võ công bị Nại Hà hương hành hạ đến khóc lóc, hỏi gì đáp nấy, ý trí hoàn toàn tan vỡ, cho dù cuối cùng được giải độc, tâm trí cũng đã tổn thương hơn nửa, thân thể từ từ cũng sụp đổ theo, không phải phế nhân, cũng tựa như phế nhân.

Nhưng Thôi Bất Khứ không có nửa điểm võ công, độc thương trong người, vẫn còn có thể theo y chạy hơn nửa Lục Công thành, nhẫn nhịn đến lúc này mới vừa phát tác.

Nói cho cùng, đối phương là người Tả Nguyệt cục, không phải kẻ địch không đội trời chung, dùng Nại Hà hương đi đối phó hắn, có phải có chút quá đáng hay không?

Lần đầu trong đời, Phượng nhị phủ chủ lại có lúc tự mình hối lỗi như vậy.

Nhưng rất nhanh y đã gạt loại ưu tư vô dụng này đi, hơn nữa còn cho rằng trúng độc bị thương như mình, mới có thể đồng bệnh tương liên.

“Trên người ta còn có Nại Hà hương.” Y nói với Thôi Bất Khứ.

(*)Ý anh là cho Thôi ca hít như ma túy vậy á, móa anh =((((

“…Không cần.” Thôi Bất Khứ co người lại, làm giảm cái lạnh, lấy tư thế này để có được ấm áp nhiều hơn.

Nại Hà hương không có giải dược, giải dược duy nhất chính là tự mình chịu đựng thống khổ vô tận, để cho độc tính tự biến mất, tống ra bên ngoài cơ thể, người luyện võ có thể dùng nội lực tạm thời kiểm soát độc tính, một biện pháp khác là lấy độc trị độc, những người trúng độc thường hay uống rượu độc giải khát, đều thà có được yên lòng trước mắt, làm như không thấy hậu quả sau này.

Phượng Tiêu không cho là đúng: “Trong động lạnh lẽo ẩm ướt, ngươi vốn cũng đã mệt mỏi không chịu nổi, phát tác sẽ càng mạnh hơn bình thường, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, lần sau độc phát ngươi nhớ ở nơi noãn ngọc ôn hương, sẽ thoải mái hơn bây giờ nhiều.”

Thôi Bất Khứ chỉ cảm thấy trán càng ngày càng nóng, ý thức bắt đầu rơi vào hỗn loạn, cho đến giọng nói đối phương, cũng giống như cách một tầng, không hiểu rõ lắm.

“Chỉ cần bước ra bước đầu tiên, sẽ có bước thứ hai, muốn giải quyết hoàn toàn, biện pháp tốt nhất chính là ngay cả bước đầu tiên cũng không muốn bước ra.” Hai mắt hắn nhắm nghiền, chau mày, không ngừng chống lại đau đớn, tự giễu cười một tiếng. “So với sự thống khổ mà ta đã từng nhận được, cái này… chẳng thấm vào đâu.”

Phượng Tiêu nhíu chân mày, đang muốn hỏi kỹ, lại nghe thấy bên ngoài vù vù vang dội, tiếng gió đã nhỏ đi chợt mạnh lên, mưa kèm gió tuyết thổi vào từ ngoài động, thoáng chốc kéo theo một trận lạnh thấu xương, há miệng liền nuốt phải một ngụm gió lạnh, lập tức động đến bả vai đang bị độc thương, y cũng ho theo.

Lúc mới ho, giống như càng ngày càng không nhịn được, đêm còn dài, hai người mỗi người chiếm một nơi, tiếng ho thi nhau vang lên, ngược lại giống như một xướng một họa.

Hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, chỉ kém tiếng sói tru bên ngoài thôi.

Suy nghĩ này vừa nổi lên, tựa như đáp lại y, Phượng Tiêu thật đúng là nghe thấy tiếng sói tru mơ hồ truyền đến từ trên vách đá ngoài gió tuyết.

Y nhếch mép một cái, nhìn về phía Thôi Bất Khứ gần trong gang tấc.

Phượng Tiêu: “Ê.”

Thôi Bất Khứ gần như dùng thanh tỉnh toàn thân để kéo cưa với độc tính, căn bản không đếm xỉa tới y.

Phượng Tiêu ho khan hai tiếng: “Ta cũng bị thương, hay là ngươi tới đây một chút, chúng ta kề sát vào nhau một tí, còn có thể sưởi ấm.”

Thôi Bất Khứ vừa mở mắt, cau mày suy nghĩ một chút, mới chậm chạp hấp thụ lời nói của y vào não.

“Lăn lại đây.” Hắn nói.

Phượng Tiêu:???

Y thấy Thôi Bất Khứ không nhúc nhích, suy nghĩ một chút, đoán rằng chắc hẳn đối phương cũng không còn sức lực gì, không thể làm gì khác hơn là vòng vèo lê lết thân thể quý giá, ôm đối phương vào lòng, trong lòng bi phẫn thầm nói: Bổn tọa con mẹ nó rốt cuộc làm sao lại lưu lạc đến loại tình cảnh này?”

Nói một ngàn nói một vạn, tất cả đều là tại một người.

Bùi, Kinh, Chập.



Bùi Kinh Chập đứng ở cổng Lư trạch, hắt xì liên tiếp ba cái.

Hắn cũng chẳng còn kịp suy nghĩ xem có phải mình lạnh quá nhiễm phong hàn rồi không, bởi vì hắn cũng gặp phải một chuyện bất ngờ.