Danh Môn Nhất Phẩm Quý Nữ

Quyển 1 - Chương 23: Ngạc nhiên

"Về rồi sao?" Thấy Túy Đồng trở về, Dung Hoa vô cùng cao hứng, có điều nàng không lập tức hỏi chuyện mà nói với Thạch ma ma, "Để đồ đặt lại chỗ cũ, hôm nay vất vả rồi, tháng này tăng nửa tháng lương cho mọi người."

Mệt mỏi cả ngày, Thạch ma ma không có nửa điểm cao hứng, ngược lại được thở phào nhẹ nhõm, nếu còn nháo lớn, người bị hại khẳng định là tiểu thư nhà mình.

Dung Hoa thay xiêm y, dùng cơm chiều xong rồi cho mọi người lui xuống, chỉ giữ một mình Túy Đồng.

"Giao đồ cho Liễu công tử chưa?" Gió đêm từ cửa sổ thổi vào, Dung Hoa thoải mái tựa vào đầu giường, hỏi.

Túy Đồng vừa châm trà cho nàng, vừa đáp: "Vâng, đồ đã giao cho công tử, công tử đã tìm được nơi tốt. Đúng rồi, công tử kêu nô tỳ đưa cái này cho tiểu thư."

Túy Đồng đặt ấm trà lên bàn, sau đó lấy đồ của Liễu Hành đưa cho Dung Hoa.

Dung Hoa nhận lấy, cúi đầu nhìn, là một khế ước.

Khế ước ghi rất rõ trách nhiệm và nguy hiểm của hai người. Liễu Hành đã lăn dấu tay và ký tên, nét chữ cứng cáp lộ rõ đại khí hào hùng.

Dung Hoa kêu Túy Đồng cầm bút và con dấu tới, ký tên của mình, ấn dấu tay, sau đó đưa một bản cho Túy Đồng: "Ngày mai ngươi đi thêm một chuyến."

Túy Đồng gật đầu, cất đồ vào ống tay áo: "Đúng rồi, chỗ công tử tìm nằm trên đường Chu Tước, công tử nói nếu tiểu thư rảnh rỗi thì có thể đến xem."

Đường Chu Tước? Dung Hoa không khỏi nhíu mày, theo ký ức của chính chủ, Chu Tước là đoạn đường phồn hoa nhất kinh thành, tấc đất tấc vàng, hơn nữa mặt tiền ở đây không phải có tiền là mua được!

Liễu Hành này...

So với tưởng tượng, y càng không đơn giản như thế.

Nếu Liễu Hành đã không muốn người ngoài biết, vậy khẳng định có nguyên nhân bên trong. Dung Hoa không hỏi Túy Đồng, chỉ gật đầu: "Khi nào có cơ hội rồi nói."

Đang ở hậu trách, nàng muốn ra ngoài cũng không dễ dàng như vậy, huống hồ hiện tại nàng còn bị phạt chép nữ tắc.

Dung Hoa nghĩ nghĩ, mới nói: "Hai ngày nay ta sẽ chuẩn bị ít tư liệu để ngươi đưa qua." Động tác của Liễu Hành nhanh như vậy, mới đây đã tìm được mặt tiền ở đường Chu Tước, tương lai bọn họ chắc chắn sẽ tiếp đón rất nhiều khách quý, về phần trang hoàng, nhân viên đều vô cùng quan trọng.

"Được." Túy Đồng trả lời, đột nhiên nhớ tới lời Thạch ma ma vừa nói, nàng liền hỏi, "Tiểu thư, người thật sự muốn dọn ra ngoài sao?"

"Ừ." Dung Hoa gật đầu, duỗi tay bưng ly trà, nhàn nhã uống một ngụm. Nàng thật sự muốn như vậy, có điều không dễ thực hiện như thế, vì thanh danh của Diệp gia, mấy vị trưởng bối kia sẽ không đồng ý. Hôm nay cũng không thể vì Diệp Di Châu ồn ào mà ủng hộ nàng.

.....................

Về Tễ Huy viện không được bao lâu, Trần ma ma đưa Diệp Di Châu đi Phật đường cũng trở về.

Kỷ thị hỏi: "Châu Nhi thế nào? Có khóc nháo nữa không?"

"Phu nhân yên tâm, nô tỳ đã để lại mấy người ở lại cẩn thận chiếu cố, sẽ không ủy khuất tiểu thư đâu." Trần ma ma vội đáp.

Nghĩ đến bản thân vừa tát nữ nhi một cái, Kỷ thị hận không thể ăn tươi nuốt sống Dung Hoa ngay lập tức, dữ tợn mắng: "Tiện nhân!"

"Phu nhân bớt giận, người không thể vì một nha đầu điên mà ảnh hưởng tới sức khỏe của mình, tiểu thư sẽ hiểu rõ nổi khổ của người." Trần ma ma thấp giọng.

"Nuôi nàng ta mười năm, cuối cùng lại biến thành kẻ trở mặt! Tiện nhân vô tình, đúng là đứa không có phụ mẫu nuôi dưỡng!" Kỷ thị nghiến răng nghiến lợi, một lần hai lần bị nha đầu hơn mười tuổi ép phải nhường bước, thật là tức điên mà.

"Là phu nhân thiện tâm, Ngũ tiểu thư không niệm tình ơn dưỡng dục bao năm nay, còn hùng hổ dọa người." Trần ma ma hùa theo, "Có điều Ngũ tiểu thư chỉ là nha đầu hơn mười tuổi, muốn đối đầu với phu nhân, còn xa lắm, người muốn thu phục nàng ta còn không phải chuyện dễ dàng sao?"

Nghe Trần ma ma nói, Kỷ thị càng thêm uất ức: "Nó không phải dựa vào hôn sự với Lâm gia sao? Mấy năm nay, Quốc Công phu nhân cũng không để mắt tới nó... Muốn vào cửa Lâm gia? Mơ tưởng! Hiện tại đường lui gần mất, ta xem nó muốn nhảy nhót thế nào đây?"

"Phu nhân nói rất đúng." Trần ma ma nịnh nọt, lại nói, "Phu nhân định khi nào cho tiểu thư về, cũng may thời tiết hiện tại nóng bức, nếu không Phật đường lạnh lẽo, tiểu thư khẳng định không chịu nổi đâu."

"Ngươi dặn dò phòng bếp chuẩn bị mấy món chay ngon miệng đưa tới Phật đường." Kỷ thị nhíu này, "Tính tình nó quá nóng nảy nên mới..."

Hai năm trước, bà đã bắt đầu chọn con rễ cho nữ nhi, nhưng hôn sự châu ngọc của nha đầu chết tiệt còn ở phía trước, Châu Nhi không thể thua kém... Nhưng, bản thân có tâm, người khác vô tình, cho nên hôn sự của nữ nhi tới nay vẫn chưa định đoạt.

"Vâng, phu nhân." Trần ma ma quá rõ tâm tư của Kỷ thị, chỉ đành khuyên nhủ, "Dung mạo và nhân phẩm của tiểu thư đều là ngàn dặm mới chọn được một, cứ từ từ chọn."

Kỷ thị thở dài: "Để nó ở Phật đường yên lặng một chút, qua mấy hôm nữa đã tới kỳ thi mùa thu, kết quả của Cần Nhi và Bạc Nhi sẽ có, lúc này trong nhà không thể xảy ra sơ sót gì."

Đại nhi tử Diệp Cẩm Hoằng đã trúng cử nhân trong kỳ thi ba năm trước, có điều tuổi tác khi đó còn nhỏ, lão gia vì đè áp nhuệ khí mà không cho nó tham gia kỳ thi mùa xuân.

Hiện tại khổ đọc ba năm là có thể chờ tới kỳ thi năm sau.

Nếu năm nay con vợ lẽ và tiểu nhi tử đều có tên trên bảng, vậy kỳ thi mùa xuân sang năm ba huynh đệ bọn họ sẽ cùng tham gia.

............................

Diệp lão phu nhân phạt Diệp Dung Hoa chép nữ giới lại không nói thời gian giao nộp, cho nên nàng không để tâm mà một lòng lo cho Lâu Ngoại Lâu đang ở bên ngoài.

Sau đó, Túy Đồng mang về kiến nghị sửa chữa của Liễu Hành.

Bận rộn một tháng cuối cùng cũng chuẩn bị xong, chỉ cần chờ tới Trung thu là có thể khai trương.

Mấy ngày nay, Diệp phủ cũng giăng đèn kết hoa, không khí vô cùng náo nhiệt, còn một tin mừng nữa, đó là Diệp Thế Lâm sẽ về nhà.

Trước Trung thu một ngày, Kỷ thị đang bận rộn xử lý việc vặt thì nghe nha hoàn tới báo, nói Thành Quốc Công phái người đưa lễ tới.

Kỷ thị ngạc nhiên... Thành Quốc Công phủ này rốt cuộc muốn làm gì?