Tâm Ma

Chương 40: Sự giúp đỡ của tâm ma

Trong không gian một màu u u ám ám, đứng trước cánh cửa đen nóng bỏng là một Quyên đang sững sờ nhìn chằm chằm vào một Quyên khác đứng đối diện. Quyên này mang một vẻ mặt u tối, nụ cười nhếch mép nhẹ khiến Quyên đối diện phải rùng mình.

"Tôi không tin."

"Haha, cô tin hay không cũng chẳng sao cả. Sự thật vẫn luôn luôn là sự thật mà thôi. Sự thật đó chính là sự tồn tại của ta, và sự thật chính là cô và ta tuy hai mà như một!"

"Cô... Từ khi nào cô đã tồn tại trong con người của tôi vậy?"

"Đến tận bây giờ cô vẫn không biết gì sao? Vì sao lòng căm thù của cô lại lớn đến vậy? Vì sao cô có thể nhìn thấy ma? Và vì sao cô lại có duyên với những vụ án ma quỷ... Tất cả là vì ta đó, ngạc nhiên chưa! Ta sinh ra sau khi cô được cứu sống khỏi căn nhà đó. Ta được sinh ra từ sự nhớ nhung, từ sự tuyệt vọng, căm phẫn, vô cảm, vô vọng, cô độc, và tất cả những cảm xúc tiêu cực khác của cô sau thảm họa đó. Ta thật sự phải cảm ơn cô rất nhiều. Nhờ có cô mà ta được sinh ra, được biết đến thế giới xinh đẹp này, và quan trọng hơn chính là có một diện mạo xinh đẹp như thế này!"

Cô ta vừa nói, vừa hài lòng nhìn thân thể của mình, điệu cười toát lên vẻ đáng sợ vô cùng. Mọi lời nói trào đến cổ Quyên lại bị nuốt vào trong, tất cả đều không thể thoát ra. Có phải Quyên đang sợ hãi hay không? Sợ hãi kẻ giống hệt mình đang đứng trước mặt, hay là sợ hãi chính bản thân mình, sợ hãi chính những cảm xúc tiêu cực trong con người mình?

"Nói một cách gọn gàng nhất thì, ta chính là tâm ma của cô, là một phần quan trọng không thể thiếu trong con người cô!"

Tâm ma sao?

Tâm ma... là phần đen tối nhất của một con người. Tâm ma của Quyên hóa ra lại có một loại hình dáng như vậy. Một chiếc váy đen nhỏ máu, một nụ cười đáng sợ và ánh mắt lạnh lùng...

"Tại sao không nói gì?"

"..."

"Thực ra, ta có cách giúp cô thoát khỏi bàn tay độc ác của hai con quỷ đó đấy. Cô có thể tự cứu mình, nhưng với một điều kiện. Chỉ cần cô đồng ý, ta sẽ giúp cô."

Cô ta nói sẽ giúp cô sao? Nhưng cô không thể tin tưởng tâm ma của chính mình. Thỏa hiệp với bóng tối đồng nghĩa với việc đánh mất chính bản thân mình. Giống như hai gã đàn ông đó, chúng đã biến thành ác quỷ tự lúc nào không hay rồi.

"... Không thể thỏa hiệp."

"Cô sẽ chết không nhắm mắt đấy."

"Nếu tôi chết, cô cũng sẽ không thể tồn tại được nữa."

Lần đầu tiên tâm ma im lặng sau một cuộc hội thoại dài. Cô ta đắn đo suy nghĩ, và sau đó lại mở nụ cười đáng sợ.

"Thật không thể phủ nhận một điều, cô rất thông minh. Không thỏa hiệp với bóng tối, chẳng nhẽ cô đã đoán ra được điều kiện của ta rồi sao?"

"..."

"Điều kiện của ta đơn giản thôi. Đó là linh hồn thuần khiết của cô hãy lùi lại một bước và sống trong bóng tối này đi, và ta sẽ tiếp quản cơ thể đáng yêu này!"

Quả nhiên, điều kiện của bóng tối ma quỷ thì luôn luôn khó nhằn và cái giá phải trả chính là sự tồn tại.

"Việc đó là không bao giờ!"

"Được thôi. Lần này cô thắng. Nếu cô chết, ta cũng sẽ không tồn tại. Ta sẽ nhường cô lần này. Nhưng trong tương lai, chắc chắn cô sẽ phải đồng ý với điều kiện của ta... Hahaha..."

Cô ta lùi dần vào trong bóng tối, sau một khoảnh khắc Quyên chẳng thấy bóng dáng cô ta đâu nữa. Ngoảnh mặt lại nhìn cánh cửa đen sì, Quyên tò mò không biết đây là cái gì và bên trong nó chứa đựng cái gì... Có vẻ như bản thân cô cũng là một bí mật, một bí mật mà cho đến giờ cô mới nhận ra. Có lẽ cô chưa từng thực sự hi

ểu con người của mình.

Cần thoát ra khỏi không gian này đã.

Quyên nhắm mắt lại rồi mở mắt ra lần nữa thì đã quay trở về thân thể đang bị trói cứng. Cựa quậy vài lần không được, Quyên lại thở dài. Có vẻ như cô rất cứng đầu. Rõ ràng là vẫn muốn sống tiếp, nhưng lại không thể thỏa hiệp với bóng tối. Dù sao, nếu chết đi cô cũng có thể thanh thản đi đoàn tụ với gia đình rồi...

"Tôi sẽ giúp cô."

Một giọng nói nữa lại vang lên, nhưng lần này không phải là giọng của Quyên kia. Quyên cảnh giác cao độ nhìn ngó xung quanh. Chẳng nhẽ lại một "tâm ma" nữa nhảy ra sao?

"Đừng lo lắng như vậy. Tôi là Mộng."

Mộng là ai...? Một con ma nữ ư? Một con ma nữ sống ở gần đây vì thấy Quyên đáng thương nên ra tay tương trợ? Nhưng nếu ra tay tương trợ, con ma nữ này sẽ ra điều kiện gì đấy với Quyên ư? Ví dụ như... nhường thân thể này chẳng hạn đi? Như vậy thì giống như Quyên kia rồi, không thể thỏa hiệp được! Khi sống, thân thể này của Quyên thì khi chết, thân thể này cũng phải là của Quyên! Chết phải chết trọn vẹn như thế. Chứ nếu như thỏa hiệp thì sống cũng đâu khác gì chết? Cái cuối cùng Quyên cứu được sau khi thỏa hiệp chính là một cái xác vô chủ! Chưa kể đến nếu như linh hồn mới có ý đồ đen tối, làm hại bà Vân, làm hại Minh thì càng không thể được!

"Tôi sẽ không thỏa hiệp với bất cứ một điều kiện nào cô đưa ra đâu. Không bao giờ!"

"Thỏa hiệp? Hahaha! Đừng nghĩ tôi như vậy! Tôi không phải cái bóng đen trong tâm hồn của cô!"

"Vậy tại sao cô lại giúp một kẻ sắp chết như tôi?"

Im lặng một lúc lâu, cho đến khi Quyên tưởng con ma nữ đó đi rồi thì tiếng nói lại vang lên.

"Tôi... là mẹ của Hoa."

Mẹ của Hoa... Mẹ Hoa ư? Không phải cô ấy đã mất tích sao... Mất tích, tức là chết không rõ tung tích. Thì ra là như vậy. Có lẽ xác cô bị giấu ở đây, trong căn nhà này... Và có lẽ, người gϊếŧ cô chính là hai con ác quỷ kia.

"Bên dưới vùng đất cô đang nằm có chôn xác của tôi đó."

Quyên chợt cảm thấy lạnh sống lưng. Ngay bên dưới nơi cô đang nằm chính là một cái xác chết đã bị phân hủy. Chỉ nghĩ đến thôi cũng đã thấy rùng mình rồi. Không chỉ thế, Quyên còn đang trực tiếp nói chuyện với chủ nhân của cái xác đó... Người ta thường bảo người trước khi chết có thể nghe thấy và nói chuyện được với hồn ma người chết. Vậy thì chắc cô sắp chết thật rồi, mà con ma nữ kia chắc là giúp đưa linh hồn cô lên thiên đàng hay gì... Nằm trên phần xác chết của cô ấy, liệu cô ấy có giận dữ không nhỉ?

"Đừng sợ, tôi nói giúp cô là sẽ giúp cô mà. Tôi biết cô chơi thân với con gái của tôi, và vì tôi nên cô mới rơi vào hoàn cảnh này."

Hóa ra người phụ nữ này cũng biết chút lý lẽ.

"Cô không để ý đó thôi, tôi đã theo cô từ căn phòng hoang trong rừng đến tận đây. Chính tôi đã dẫn cô vào tiệm vàng đó, và chính tôi đã dẫn cô vào trong căn nhà này. Tôi biết cô có thể giúp tôi, và tôi sẽ giúp cô."

Từng lời nói cứ đều đều vang lên, khiến Quyên đi từ bất ngờ này sang bất ngờ khác. Cô bé không hề đi một mình mà luôn có bạn đồng hành.

Đúng rồi, chính là chiếc nhẫn vàng! Manh mối chính là ở chiếc nhẫn đó, nhưng nó có gì đặc biệt ư?

"Chiếc nhẫn vàng... Cô trú ngụ ở trong đó đúng chứ?"

"Cô thật thông minh. Đúng vậy. Đó là vật dùng để chứng minh lời thề tình yêu son sắt của chúng tôi. Hai con ác quỷ kia tất nhiên không thể nào biết được, cái nhẫn ấy thực sự đã bị nguyền rủa! Và lời nguyền rủa đó chính là của tôi trước khi chết. Tôi đã nguyền rủa một phần ba tâm hồn của mình phải trú ngụ trong chiếc nhẫn..."

Tiếng cửa lạch cạch khiến Quyên giật thót mình. Bên tai cô vẫn vang lên giọng nói đều đều của con ma nữ.

"... Một phần ba linh hồn nữa của tôi bị bọn chúng nhốt vào trong một người vô cùng thân thiết... Cứ đêm xuống khi người kia đi ngủ, nửa linh hồn đó sẽ trỗi dậy và chiếm lấy cơ thể của người đó, và hoành hành... Phần linh hồn ấy đã bị sai khiến... Và một phần ba linh hồn còn lại..."

Tiếng cửa mở ra, hai người đàn ông bước vào cũng là lúc tiếng nói không còn nữa.

Chúng đem theo rất nhiều thứ vào trong. Gió từ bên ngoài thổi vào căn phòng này khiến cho mọi thứ trở nên lạnh cóng, những ánh nến bị lay động nhẹ rồi lại đứng im.

"Mày chờ lâu rồi đúng không nhãi ranh? Thế nào? Cảm giác tuyệt vọng và cô độc trong khoảng thời gian cuối cùng này đủ để khiến mày hài lòng và thỏa mãn rồi chứ? Không lâu đâu, bọn tao sẽ giúp mày cắt đứt những thứ cảm giác đó, hahaha..."

Trên tay người em trai là chiếc máy cưa khổ lớn, còn người anh thì cẩm hai con dao sắc lẻm. Có vẻ để tìm được những thứ đó, bọn chúng phải đi khá xa và bằng cách nào đó giấu chúng trên đường trở về nhà. Chúng sẽ làm gì cô đây? Cưa người, hay mổ xẻ bụng cô, hay rạch mặt... Quyên lại rùng mình lần nữa. Cô không dám nghĩ tiếp bất cứ một loại khả năng nào nữa. Dù sao, nếu số đã tận, thì thôi.

"Hãy nghe tôi nói đây."

Giọng của con ma nữ lại lởn vởn bên tai.

"Một phần ba linh hồn nữa của tôi... Đang nằm ở trên bàn thờ. Bọn chúng không thể ngờ đến được linh hồn của tôi lại tách làm ba mảnh chứ không phải là hai mảnh, một mảnh trên bản thờ, một mảnh trong chiếc nhẫn và một mảnh ẩn náu trong người thân nào đó mà đến giờ tôi vẫn tìm không ra..."

Quyên chợt nhớ đến trong một lần xem phim ma với chị gái, chị đã nói đùa.

"Em có biết linh hồn của con người có bao nhiêu mảnh không?"

"Bao nhiêu mảnh hả chị?"

"Người ta bảo con người có ba hồn bảy phách, tức là ba mảnh linh hồn và bảy phách đó!"

"Em không tin, chị nói dối!"

"Thì người ta bảo thế chứ chị cũng có biết là thật hay không đâu..."

Hóa ra chuyện ba hồn là có thật, còn bảy phách...

"Chỉ cần cô cho tôi mượn thân thể một lúc thôi, tôi sẽ triệu hồi phần hồn kia và

tôi sẽ có cách riêng của mình. Hai người đó có những bí mật và điểm yếu nào, sao tôi lại không rõ được cơ chứ? Tôi đã ở bên bọn họ nhiều năm rồi. Chỉ cần con người có điểm yếu, tôi sẽ có cách cứu cô. Nhưng bù lại..."

"Bù lại?"

Quyên thì thầm.

"Sau khi cô được cứu, hãy trở về và tìm phần hồn còn sót lại của tôi. Và cô đừng bao giờ tò mò về việc tôi sẽ làm sau khi tôi mượn thân thể của cô. Chuyện này có quá nhiều bí mật, một cô nhóc không nên biết quá nhiều."

"Được thôi. Chỉ cần tôi còn sống và có thể tiếp tục tìm kiếm hung thủ gϊếŧ người thân... Chuyện của cô tôi sẽ không can dự vào nữa. Tôi không chắc nếu can dự thêm lần nữa, cáu mạng này có còn không..."

Từ đầu đến cuối, hóa ra là Quyên bị lợi dụng. Cô bị von ma nữ này dẫn dắt hết từ việc nọ đến việc kia, mục đích cuối cùng chính là mượn thân xác của cô để giải quyết triệt để vấn đề với hai con quỷ kia. Quyên nhắm mắt lại, mở mắt ra một lần nữa thì là đang nằm trước cánh cửa màu đen. Cô vẫn tự hỏi con ma nữ ấy đang làm gì những con quỷ kia? Sự trả thù hoàn hảo đến từ linh hồn ác quỷ... Phải rồi, chắc hẳn cô ta đã tồn tại hàng chục năm và biến thành ác quỷ máu lạnh rồi cũng nên... Nếu như phần linh hồn còn lại ở đây thì cô ta còn máu lạnh và tàn ác như thế nào nữa... Quyên tự cảm thán một câu. Bản thân đúng thật là rất thông minh nha, vậy mà có thể tường tận việc mình bị lợi dụng như thế nào...

"Sao nào, cô đã thấy sự giúp đỡ của ta rồi chứ?"

Bất tri bất giác, Quyên mặc váy đen đã đứng trước mặt cô khiến cô không khỏi giật mình.

"Có phải cô nên cảm ơn ta một tiếng không nhỉ?"

"Mơ đi!"

Jim: Hí anh em, Jim đã trở lại rồi đây hihi~

Corona: Anh đang chờ em nè ~

Quyên: Ông cút nhanh ra khỏi Việt Nam của bọn tôi đê.

Corona: Ứ ~~~