Mễ Lạc Tranh sửng sốt,đang định mở miệng can ngăn nhưng sực nhớ tới nam nhân ngồi dưới kia nên lại thôi,dù sao nếu Hoàng Đế muốn ban hôn chắc chắn sẽ dò hỏi qua ý mình trước,việc này ấy à! không nên vội vàng a.
Bên miệng chậm rãi gợi lên tươi cười không thấy rõ,thuận tay từ trên dĩa nhỏ lấy ra qủa nho đưa lên miệng nhai.
Nhân vật chính thong dong bình tĩnh đến lạ, nhưng ba mẫu tử Tần thị lại sôi hết ruột gan, tiểu công chúa thế nhưng lại trực tiếp ưng thuận tên tiện nhận này làm hoàng tẩu của mình? Thái tử đứng đầu đông cung trí dũng song toàn,là người thừa kế ngai vàng sau này.
Hàn Nhạc Y gia thế cân xứng,dung mạo lại đẹp cộng thêm bốn biểu ca tài năng hơn người,gả cho thái tử há chẳng phải chính thê hay sao? Rồi tương lai tên tiện tì này ngồi lên phượng vị bọn họ còn có đường sống sao? ghây thù chuốc oán nhiều năm cũng chỉ sợ hận bọn họ thấu xương đi.
Tần thị nắm chặt khăn tay cố ra vẻ bình tĩnh nhưng sắc mặt trắng bệch,cả người không ngừng run nhẹ đã bán đứng bà ta.Hàn Mẫn Nguyệt lại ngu ngốc nhịn không được mà trừng mắt chòng chọc vào Mễ Lạc Tranh,nếu ánh mắt có thể hoá dao thì cậu không biết đã chết bao nhiêu lần.
Mộ Dung Hoa thấy phụ hoàng vẫn đang ra vẻ trầm ngâm nên nàng không vội làm phiền,buông cánh tay lon ton chạy qua chỗ Mễ Lạc Tranh, hai khủy tay chống lên bàn nâng mặt nhìn cậu vui vẻ hỏi "Nhạc Y caca vẫn chưa định chung thân đúng không? vậy ca xem thử vị hoàng huynh này của ta,liệu có đủ tiêu chuẩn làm tướng công của huynh không?"
Mộ Dung Hoa cười tủm tỉm,dáng điệu ngây thơ đáng yêu vô cùng.
Cậu không trả lời chỉ là mi mắt khẽ rung,mím môi giả vờ lơ đểnh nhìn xuống phía dưới ,ánh mắt như có như không khẽ lướt qua Nhϊếp Chính Minh Vương.
Không nghĩ tới Mộ Dung Hoa sẽ vì thế mà bỏ cuộc,nàng nhăn mày cao giọng hỏi" Hoàng huynh của ta với Nhạc Y caca hai người rất giống nhau đó,qủa thực có tướng phu thê nha. Hay là duyên nợ kiếp tr__" nàng còn chưa kịp dứt câu thì một tiếng động to lớn vang lên,phá tan bầu không khí náo nhiệt này.
Nhϊếp Chính Minh Vương tay không bóp nát bình rượu ngọc,khiến nước văng tung toé bắn cả lên mặt đầu tóc và y phục ,bàn tay thế nhưng lại bình an vô sự không có vết trầy sước hay tổn hại gì.
Nhận khăn tay từ cận vệ cẩn thận tỉ mỹ lau chùi từng ngón tay,giống như đang cọ rửa một món bảo vật trân qúy,rất nhanh liền vất nó xuống sàn mắt phượng khẽ híp liếc về phía trên đài cao ngữ điệu lạnh nhạt hỏi"Thiếu tôn ti trật tự,mất gia giáo lễ nghi,coi thường quy tắc nội cung,đây là chuẩn mực mới của công chúa hoàng tộc hiện nay sao? là do ta nhớ lầm hay là còn lí do nào khác? Hoàng Huynh nói thử xem?"
Nhũ mẫu và Hoàng qúy phi nghe y nói song liền bị doạ đến chết khϊếp,nhũ mẫu tự cho là thông minh hiểu ý vội vàng chạy về phía chủ vị,qùy xuống dưới chân y hoảng sợ nói "Thực xin lỗi vương gia! thất công chúa không phải cố ý... nàng chỉ là...chỉ là..."
Toàn bộ dân chúng của vương triều Đại Duyệt, ai ai cũng biết Nhϊếp Chính Minh Vương hỉ nộ thất thường,hơn nữa lúc ra trận gϊếŧ người ánh mắt đặc biệt hung ác.Sát khí trùng trùng, nếu thất công chúa chẳng may chọc giận người này thì hậu qủa thật không tưởng nổi!! Với thân phận hoàng thúc có lẽ y sẽ không trừng phạt nàng .Nhưng gặp họa là cung nữ hầu hạ bên cạnh thất công chúa! Nghĩ đến đây, nhũ mẫu sợ run cả người.
Giống như có chuyện bực bội trong lòng,Mộ Dung Huyền lười biếng tựa vào lưng ghế,ánh mắt nhìn chằm chằm vào Mộ Dung Hoa đang đu trên người Mễ Lạc Tranh,cố tỏ ra vẻ trầm tĩnh nhưng không thành!!chân mày nhíu chặt, đặt ly rượu xuốn bàn một cách bạo lực .
Không hiểu sao kể từ khi chứng kiến cảnh tượng kia thì trong lòng y chợt sinh ra cảm giác bực bội không rõ,hiện tại nhìn đứa cháu gái lần đầu gặp mặt kia....lại càng ngứa mắt hơn.
Mộ Dung Hoa cũng bị y doạ cho sợ,hãi hùng nép sang một bên ôm chặt cánh tay phụ hoàng mình,hoàng đế cũng biết con gái hôm nay qúa phận nhưng vẫn nhịn không được mà vỗ về an ủi, vì dù sao cũng là bảo bối nhỏ của ông mà.
Y nào có kiên nhẫn trò chuyện với nhũ mẫu,ánh mắt tùy ý lướt qua phất tay nói "lui xuống"
“Nhưng…” Nhũ mẫu lén lút ngẩng đầu, nhìn thoáng qua sắc mặt Mộ Dung Huyền, có chút do dự nói.
Nàng lúc này đang nghĩ, tốt nhất là nhanh chóng mang thất công chúa rời khỏi người vị hoàng thúc tàn bạo này, miễn cho lát nữa lại gây ra tai vạ gì hạ nhân bọn họ ghánh không nổi a,họ còn gia đình ngoài cung phải nuôi nữa,họ không muốn chết có được hay không?
Mộ Dung Huyền quay đầu, nhìn chằm chằm vào hai mắt đang nhìn lén mình của nhũ mẫu, ánh mắt sắc bén như dao mang theo lệ khí làm người ta sợ hãi. Y lại lên tiếng lập lại lần nữa “Ta nói lui xuống.”
Ngữ khí khi nói còn mang theo chút bực tức không cam lòng,giao động cảm xúc đan sen lại khiến nhũ mẫu cảm thấy kinh sợ ,đặc biệt là ánh mắt y, sắc bén như vậy làm cho người ta cảm thấy một áp lực âm u khó thở vô hình, nhũ mẫu chỉ khẽ nhìn một cái mồ hôi lạnh toàn thân đã chảy ròng ròng. Vì thế nàng không dám nói thêm gì nữa, vội vàng đứng dậy lui xuống.
Y cũng không muốn làm lớn thêm nữa,đoán chừng hoàng huynh sẽ không tiếp tục chuyện ban nãy nên đứng dậy,hành lễ cáo biệt song liền rời đi.Vừa mất dạng thì bầu không khí lại vui vẻ náo nhiệt trở lại,vũ công tiếp tục múa,mọi người haha cười nói vui vẻ.
Chỉ có hai huynh muội Mộ Dung Hạn vẫn còn đang sợ hãi,nhưng Mộ Dung Hạn thân là thái tử đông cung nào dám tỏ ra yếu thế,tận lực khống chế vẻ mặt chỉ là số lần nâng ly rượu nhiều hơn mà thôi.Trái ngược với caca là Mộ Dung Hoa, nàng sợ hãi mà khiến mồ hôi chảy ròng ròng.
Khi nãy hoàng thúc mới chỉ liếc nàng một cái!!!
Mộ Dung Hoa lại ngẫng đầu nhìn sang người bên cạnh,lại phát hiện tầm mắt cậu đang dõi ra ngoài sân,khuôn mặt không có chút gì gọi là sợ hãi trái ngược với tất cả mọi người tại đây,như nhận ra điều gì nàng cúi đầu mím môi im lặng.
Mễ Lạc Tranh ăn song miếng bánh quế cuối cùng trong chén lại hớp thêm ly rượu hoa,cảm thấy không sai biệt lắm liền hành lễ cáo từ với Hoàng Đế song liền khoan thai rời đi.
Vừa bước khỏi khu vực tổ chức yến tiệc thì một thái giám trung niên mặc trang phục nước biển vỗ vách nhị phẩm dẫn hai tiểu thái giám cười đón đầu "Hàn công tử qua ngày hôm nay nhất định mỹ danh lan xa,người mến không ngớt"
"Công công qúa khen rồi" Mễ Lạc Tranh dịu dàng cười,cậu nhận ra vị này chính là thái giám thân cận ban nãy luôn túc trực phía sau Nhϊếp Chính Minh Vương.
"Hàn công tử chớ khiếm tốn làm chi,với dung nhan bậc này suốt mấy chục năm qua...nô tài thực sự thấy không ai có thể hơn người" công công già cười tủm tỉm đáp,sau đó lại tiếp lời "Nhϊếp Chính Minh Vương rất ái mộ tài năng của người,muốn cùng công tử đây uống trà đàm đạo,người lại đang rảnh hẳn sẽ không khước từ chứ?"
Mễ Lạc Tranh nghe hiểu ý vị công công này,tuy nói ái là ái mộ tài năng nhưng cậu đã biễu diễn cái gì đâu? vậy thì ái mộ đằng trời à? khéo khi lại là y lệnh đi mời nên kiếm cớ nói đi.
Lễ phép đáp"Nhϊếp Chính Minh Vương chiến thần vương triều ta đã có lời mời,thật sự vinh hạnh vô cùng nào lại có lí khước từ!"
"Mời!” Từ công công hài lòng cười, đi trước dẫn đường cách họ một khoảng.
Tiểu mai không biết chuyện phát sinh ở ngự hoa viên,có chút lo lắng nói "Công tử người..."
Mễ Lạc Trang vỗ vỗ tay nàng ta trấn an, thản nhiên đáp “Dù sao cũng rảnh rỗi, để gã sai vặt chờ ngoài cung về phủ thông báo một tiếng là được.”
Bọn họ tới trước một chiếc xe ngựa tinh sảo ngay đại môn hoàng cung,đang định cùng nhau bước lên thì một binh lính mặc hộ giáp đen bất ngờ xuất hiện,giơ tay ngăn cản lạnh nhạt nói
"Vương gia có lệnh chỉ mời Hàn công tử,kẻ không phận sự miễn vào"
Tiểu mai cũng là một kẻ thông minh,nàng nhớ vị này chính là ân công cứu chủ tớ họ khỏi ngựa điên,khẽ đưa mắt nhìn qua Mễ Lạc Tranh,thấy cậu gật đầu mới dám hành lễ rời đi.
Mễ Lạc Tranh một mình ngồi trên xe ngựa bài trí đơn giản,nhưng từ chất liệu gỗ liền biết cỗ xe này nhất định không phải vật trong ao.Nằm sấp xuống ghế dựa,một tay chống cằm tay còn lại vươn tới bàn lấy bánh điểm tâm ăn liên hồi,nào còn dáng vẻ công tử ca lúc ban trưa nữa!!
Xe ngựa qua hai khắc liền dừng lại,một nha đầu khuôn mặt tầm thường dáng vẻ lanh lợi đứng đợi sẵn,đưa tay đỡ cậu xuống xe.
Qủa không hổ danh huynh đệ hoà thuận,Phủ đệ của Nhϊếp Chính Minh Vương không thể nói là cực kì xa hoa,thậm chí là hơi đơn điệu nhưng chỉ cần là người có mắt nhìn ,và chút thông minh thì biết nó chắc chắn không đơn giản như vậy.Rường cột không nạm vàng bạc châu báu nhưng chạm khắc tinh sảo vô cùng,trong sân nhất loạt trồng một loại hoa hồng,đó là nhung đỏ...cũng chính là loại hoa yêu thích của cậu.
Khi Mễ Lạc Tranh vừa bước vào trong,nha hoàn liền đóng cửa thư phòng,chẳng những vậy mà tất cả người hầu bên ngoài đều nhất loạt rời đi, có vẻ là suy tính từ trước chăng? có hay không thì cậu cũng chẳng sợ,nếu là ca nhi nhà khác sợ đã hoảng hốt tông cửa la hét rồi.
Thản nhiên bước tới bộ bàn ghế ngay giữa thư phòng ngồi xuống,không gian nơi này rất lớn nhưng cực kì trống trãi,ngoại trừ một kệ sách to hai bình hoa sứ xanh,một bộ bàn ghế cộng thêm giấy bút nghiên mực mà thôi,ngoài ra nơi này không dùng đèn cầy mà thay thế bằng khoả cầu sáng hay còn gọi là dạ minh châu.
Tầm mắt di chuyển xung quanh nhưng chẳng thấy có gì mới mẻ,lười biếng nằm ngã đầu ra bàn ,tay nhỏ rảnh rổi cầm thanh mực khắc hoa lan mài tới mài lui mãi đến khi nghiên mực đầy ắp mới chịu dừng.Tưởng rằng sắp ngủ gật đến nơi thì một giọng nói trầm thấp,mang chút hơi khàn từ phía sâu căn phòng truyền ra.
Mễ Lạc Tranh giật mình nhìn về bức bình phong thêu hình đằng xà khổng lồ kia,người nọ mới tới sao? hay đã ở đó từ lâu rồi? cậu mặc kệ,tới thì tới xem ai sợ ai chứ? nếu dám ngược cậu đợi đến khi công lược tới tay còn sợ thiếu cơ hội đáp lại hay sao? nghĩ tới đây liền định thần lại, vừa hưng phấn vừa căng thẳng bước ra phía sau bình phong.
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ nhưng khi nhìn thấy đối phương, Mễ Lạc Tranh vẫn không kìm được mà có chút ngẩn ngơ.
Nam nhân lười biếng ngồi trên ghế qúy phi,hai chân bắt chéo ,một tay dang ra để trên thành ghế tay còn lại hơi chống cằm,ngón trỏ tựa lên sóng mũi theo nhịp gõ.Nữa thân dưới mặc chiếc quần yết kiến ban trưa,còn nữa thân trên hoàn toàn để trần,lộ ra làn da bánh mật khoẻ mạnh,cơ bắp rắn chắn,từng đường nét đều vô cùng hữu lực rõ ràng,sáu múi hiện rõ,mái tóc đen dài buông lơi ra sau lưng...cặp mắt phượng đằng đằng sát khí khiến người ta không dám nhìn thẳng đang khép lại,thu bớt vẻ âm u mưa máu thường ngày càng để lộ ra vẻ đẹp tựa như đoá u lan nơi địa ngục tăm tối...
Khắp người ngâm trong biển máu,mặc dù biết đáng sợ gai góc đến nhường nào nhưng vẫn cố chấp lao vào ôm chầm lấy nó.
"Hàn công tử không ngồi sao?"Mộ Dung Huyền bỗng nhàn nhạt mở miệng
Mễ Lạc Tranh lập tức thu hồi suy nghĩ ,giống như nhà mình lại vô cùng tự nhiên ngồi xuống bốc bánh ăn.
Mộ Dung Huyền hé mắt câm nín nói không nên lời,thiếu niên ưu nhã lười nhác chống cằm lên bàn,từng ngón tay thon dài như trắng sáng như bạch ngọc cầm miếng bánh mật hoa hồng đưa lên miệng cắn từng ngụm nhỏ,ăn song vài cái thì thấy vụn và dầu bánh vẫn còn sót lại nơi đầu ngón tay liền vươn lưỡi ra l*iếm,chiếc lưỡi nhỏ đỏ ướŧ áŧ như có như không lướt qua từng đầu ngón tay,làm song còn cho vào miệng ngậm m*út đến nổi phát ra tiếng kêu.
Tiếng nước bọt va chạm nổi bật trong thư phòng kín kẽ tối tăm,hoàn cảnh xung quanh như phụ trợ cho hành động sơ ý lả lơi này,khiến thanh âm vốn đã dụ hoặc lại càng thêm mê lực câu nhân .
Mễ Lạc Tranh thấy ánh mắt y dần tối lại thì rất hài lòng,cho chừa cái tật thích giả vờ trang bức này,lão tử còn không hiểu được tâm tư sắc lang của huynh chắc?
Muốn dụ dỗ con sói già thành tinh này vốn liếng phải thật nhiều nha.