Lựa chọn của Kỳ Vô Quá không cần nói cũng biết, vấn đề ở chỗ từ chối như thế nào để không khiến NPC tức giận.
Kỳ Vô Quá rất hận đi làm mà bị biến thành người làm tự do, nhưng thật ra lại có nhiều kinh nghiệm, cậu hỏi thẳng một câu đánh vào tim đen.
“Có phí tăng ca không?”
“…”
Phía bên kia bộ đàm chợt im lặng, có lẽ NPC chưa bao giờ gặp phải vấn đề này, cũng không ngờ lại có người chơi nào đòi phí tăng ca hợp lý tới như vậy.
“Chuyện này liên quan tới việc thực tập của cậu.”
Kỳ Vô Quá nói: “Sao lại nói vậy được, kiểm tra thực tập là kiểm tra thực tập, tăng ca là tăng ca, tăng ca vào ngày nghỉ phải gấp đôi lương được luật pháp quy định, thực tập sinh cũng phải được luật lao động bảo vệ…”
“Không có tiền tăng ca!” Bác sĩ Lý hung dữ ngắt lời Kỳ Vô Quá.
“Tôi từ chối tăng ca, hơn nữa cái này không nằm trong phạm vi thực tập của tôi.”
Bác sĩ Lý bên kia ngắt bộ đàm, không biết là bị Kỳ Vô Quá chọc tức quá hay thế nào.
Hoàng Mỹ Linh chứng kiến toàn bộ cuộc trò chuyện chợt há hốc mồm, mãi tới khi Kỳ Vô Quá trong bộ đàm dò hỏi thì cô mới bình tĩnh lại.
“Còn, còn làm được vậy nữa hả?”
Kỳ Vô Quá cười cười, nói: “Đây là lợi dụng quy tắc một cách hợp lý, không gian quỷ vực này trừ thiết lập trò chơi ra, còn lại phần lớn đều thực hiện theo quy tắc của thế giới thực, đây là chỗ dễ lợi dụng nhất.”
Kỳ Vô Quá ngắt bộ đàm đi, sau đó đối diện với đôi mắt Đoạn Lệ.
Cậu vẫn luôn cảm thấy trong mắt đối phương có cái gọi là một lời khó nói hết, bèn hỏi: “Sao thế?”
Đoạn Lệ nói: “Tôi có cảm giác cậu không phải đang lợi dụng quy tắc, mà là hận tăng ca thật.”
Kỳ Vô Quá quẹt mũi, hơi xấu hổ: “Bị phát hiện rồi, cũng không biết vì sao tôi rất ác cảm với chuyện này. Trước đây khi vừa mới tốt nghiệp, những bạn khác đều rất mong chờ chuyện sẽ dốc sức làm ra được điều gì đó to lớn lắm.”
“Chỉ có tôi là còn chưa đi làm đã muốn về hưu, bạn cùng phòng đã từng chọc tôi, bảo không chừng đời trước tôi lao lực mà chết, đời này mới có thể lười tới như vậy.”
Kỳ Vô Quá nói tới đây lại chuyển đề tài: “Nhưng mà chúng ta vẫn phải đến phòng giải phẫu kia xem, tốt nhất là khuyên được Hồ Tử Khiêm bỏ cuộc.”
Tuy rằng Đoạn Lệ không thèm để ý sống chết của người mới kia, nhưng Kỳ Vô Quá muốn đi, vậy thì đi thôi.
Bộ đàm của Hồ Tử Khiêm hẳn là được đặt trong văn phòng, muốn khuyên cậu ta thì chỉ có thể tìm tới tận cửa.
Hai người bước nhanh về phía phòng giải phẫu, đi được nửa đường lại bị một cánh cửa sắt dày nặng chặn lại. Xem ra người không phận sự không được bước vào phòng giải phẫu.
Đoạn Lệ nhìn Kỳ Vô Quá, hỏi: “Tiếp theo phải làm sao?”
Hắn vốn tưởng rằng Kỳ Vô Quá sẽ nghĩ cách đi vào khu giải phẫu, dù sao cũng là đối phương đề nghị ngăn cản Hồ Tử Khiêm tham gia buổi phẫu thuật.
Không ngờ Kỳ Vô Quá lại nhún vai, nói: “Số đã hết, nghe theo ý trời thôi. Vốn là Hồ Tử Khiêm tự lựa chọn, bây giờ đã rõ phòng giải phẫu là điểm chính của cốt truyện, chắc chắn không xông vào được.”
Đoạn Lệ nói: “Bác sĩ Lý ở bên kia.”
Kỳ Vô Quá vỗ vai Đoạn Lệ, nói: “Không phải anh cho rằng tôi thánh mẫu đến mức vì cứu người mà lôi cả hai chúng ta vào ư.”
Đoạn Lệ nói: “Cậu thật là mâu thuẫn.”
Kỳ Vô Quá lại vỗ vai hắn, xoay người quay về.
“Cũng không tính là mâu thuẫn, những người tham gia chơi đều là những người phải chết, cứu được thì cứu, không cứu được cũng không thể cưỡng cầu, sống chết có số.”
“Vậy cậu thì sao?”
Kỳ Vô Quá nói: “Tôi à? Cũng thế thôi, cái chết đối với mọi người đều là bình đẳng, sống được thì cố gắng sống, đừng để ý tới cái chết quá, đơn giản đó là một bắt đầu khác mà thôi.”
Chỉ có những người đã quen với cái chết mới cho rằng như vậy, trong mắt Kỳ Vô Quá, sống hay chết cũng giống nhau, cậu không vì sống mà vui, cũng không vì chết mà buồn.
Đoạn Lệ ngày càng hiểu rõ, người như Kỳ Vô Quá đã từng có mối liên hệ rất sâu với địa phủ, chỉ không biết đó là gì. Người sống trên dương thế có liên quan tới địa phủ cũng không phải chuyện gì tốt.
Sau khi quay về phòng điều khiển, camera bên phòng giải phẫu đã bị tắt đi, có lẽ là liên quan đến nghiên cứu bí mật, cũng có thể là liên quan tới chủ tuyến trò chơi.
Tóm lại, bọn họ không tài nào biết được chuyện xảy ra trong phòng giải phẫu.
Cho dù là ngày hôm sau, khi đám người chơi lại tập trung đến nhà ăn ăn cơm, Hồ Tử Khiêm vẫn kín miệng như bưng.
Trong suốt bữa cơm, mặt Hồ Tử Khiêm đều trắng như tờ giấy, thoạt trông như tối qua phải chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ không nhỏ.
Hoàng Mỹ Linh dịu giọng hỏi: “Có phải tối qua xảy ra chuyện gì không?”
Tay Hồ Tử Khiêm run lên, chiếc đũa rớt thẳng xuống đất. Cậu ta lắc đầu: “Không, không có gì, tôi chỉ là phụ tá đứng xem thôi, chưa làm gì cả.”
Nói xong, Hồ Tử Khiêm cúi người nhặt đũa, Kỳ Vô Quá nhìn qua, đôi mắt hơi híp lại.
Cậu ngồi đối diện Hồ Tử Khiêm, lúc đối phương cúi người nhặt đũa, áo blouse trắng và áo sơ mi bên trong đều vì động tác đó mà thõng xuống.
Kỳ Vô Quá nhìn thấy một vết màu đỏ trong xương quai xanh của Hồ Tử Khiêm, dấu vừa nhỏ vừa thẳng hàng, trông như vết đè lên gì đó lúc ngủ vậy.
Kỳ Vô Quá hỏi: “Hồ Tử Khiêm, cổ cậu đeo gì à?”
Hồ Tử Khiêm sửng sốt, vô thức sờ lên cổ: “Không, tôi chưa bao giờ đeo vòng cổ, anh hỏi chuyện này làm gì?”
Kỳ Vô Quá chỉ vào nơi bị quần áo che lại của cậu ta, nói: “Ở chỗ này của cậu có vết.”
Hồ Tử Khiêm nghe xong, cuống quít cởϊ áσ sơ mi ra: “Ở đâu? Có thật không? Không phải anh nhìn nhầm chứ.”
Hoàng Mỹ Linh đang ngồi cạnh cậu ta, cũng là người thấy rõ nhất, cô che miệng lại hô nhỏ một tiếng: “Có thật kìa.”
Ở vị trí của Kỳ Vô Quá lại càng nhìn thấy rõ toàn bộ dấu màu đỏ.
Từ vai trái đến vai phải có hình như đường cung hình chữ T thường dùng trong giải phẫu.
Hồ Tử Khiêm thấy sắc mặt mọi người không ổn lắm, dứt khoát cởi toàn bộ cúc đi. Cậu ta vừa cúi đầu là thấy ngay vết màu đỏ trên bụng mình.
Vị trí kia giống vị trí cậu ta giải phẫu như đúc, trên trán Hồ Tử Khiêm lập tức rỉ ra mồ hôi lớn như hạt đậu, cậu ta nhớ tới ngày hôm qua, bác sĩ Tống nhìn chằm chằm vào mắt mình.
Sau khi hạ dao, bác sĩ Tống vẫn còn sống, bà ta cứ nhìn chằm chặp vào Hồ Tử Khiêm, sau đó nói một câu.
“Chúng ta đều giống nhau.”
Hồ Tử Khiêm luống cuống kể chuyện tối qua ra: “Làm sao đây, làm sao đây, chắc chắn là bác sĩ Tống sẽ trả thù, tôi sẽ bị phanh bụng moi sạch nội tạng giống bà ta, chắc chắn sẽ như vậy.”
Kỳ Vô Quá hỏi: “Đêm nay cậu còn muốn làm tiếp không?”
Hồ Tử Khiêm run lên bần bật, nghĩ tới vấn đề mấu chốt.
Cuộc giải phẫu hôm qua chỉ tiền hành tới giai đoạn lấy nội tạng ra, giáo viên hướng dẫn của cậu ta nói hôm sau phải tách rời tay chân ra, cưa đầu lấy xương mới tính là hoàn thành.
Hồ Tử Khiêm càng nghĩ càng thấy sợ, ngày hôm qua chỉ hạ một dao, trên người đã xuất hiện vết đỏ. Thế nếu rạch đầu lấy hộp sọ, phân tách tay chân, có phải cậu ta cũng rơi vào kết cục như thế không.
Cậu ta không rảnh lo chuyện khác, vọt thẳng tới trước bàn vài vị NPC bác sĩ gần đó.
“Thầy, thầy ơi, đêm nay tôi không muốn làm nữa, được không? Tôi, tôi không quan tâm tới kiểm tra thực tập nữa.”
Bác sĩ ngẩng đầu nhìn cậu ta, trên mặt nở nụ cười hòa ái: “Đương nhiên là không rồi, thanh niên không thể làm việc mà bỏ dở giữa chừng được.”
Hồ Tử Khiêm nói: “Tôi, tôi không đi đâu, tôi tuyệt đối sẽ không đi!”
Bác sĩ vẫn cười, cũng không tức giận vì sự hỗn láo của Hồ Tử Khiêm.
Ông ta giải thích: “Đây là đạo đức nghề nghiệp của bác sĩ chúng ta, chỉ cần cậu vẫn còn mang thân phận này, thì buổi giải phẫu vẫn phải tiếp tục.”
Kỳ Vô Quá nghe bác sĩ nói tới đây, nhíu mày nói: “Nghe như NPC đang dụ Hồ Tử Khiêm mở hộp vậy, dù sao lần trước chúng ta mở hộp thì đã thay đổi thân phận.”
Hoàng Mỹ Linh nói: “Buổi tối hộp mới xuất hiện ở phòng bệnh, từ thời gian có thể thấy Hồ Tử Khiêm không thể nào mở hộp được?”
Mọi người nghi hoặc, trong thời gian nghỉ ngơi ban ngày phải tìm ra đáp án.
Bởi vì nhóm người chơi đều đi làm 24/7, cho nên mấy giáo viên hướng dẫn rất nhân đạo mà cho sắp xếp thời gian đi làm cho bọn họ.
Thời gian đi làm của thực sinh biến từ ban ngày thành ban đêm, sau khi ăn bữa sáng xong, mọi người quay về khu phòng bệnh phổ thông nghỉ ngơi.
Lúc đi vào trong phòng, Kỳ Vô Quá dù buồn ngủ díu mắt nhưng không đi ngủ ngay, mà nhìn chằm chằm giữa phòng chờ tới mười hai giờ trưa.
Mười hai giờ đêm khuya là khoảng thời gian hộp xuất hiện, bây giờ thời gian nghỉ ngơi của bọn họ bị đảo lộn, nói không chừng thời gian xuất hiện của hộp cũng sẽ thay đổi.
Mãi cho tới mười hai giờ, mặt đất vẫn rỗng tuếch, lúc này Kỳ Vô Quá mới yên tâm đi ngủ.
Chỉ là chưa ngủ được bao lâu, bên tai cậu lại có giọng nói vang lên.
“Tôi… thấy… rồi…”
Nội dung giống với buổi tối xuất hiện giọng nói trước đó như đúc, khác ở chỗ lúc này là giọng của hai người.
Kỳ Vô Quá vốn không muốn quan tâm tới giọng nói này, sau khi trở mình đột nhiên lại nhớ ra một chuyện.
Ngày đầu tiên, Hứa Kiến Thiết đã từng nói ông ta nhìn thấy hộp nằm trong khe.
Hỏng rồi.
Kỳ Vô Quá xoay người bật dậy, cậu vừa ngồi lên, Đoạn Lệ nằm bên cạnh cũng mở mắt theo.
“Sao thế?”
“Không được để Hồ Tử Khiêm làm chuyện bậy bạ.” Kỳ Vô Quá vớ lấy quần áo mặc vào, lập tức chạy ra khỏi phòng với Đoạn Lệ.
Quả nhiên phòng Hồ Tử Khiêm rỗng tuếch, không thấy bóng dáng đâu.