Âm thanh bên kia vẫn vang lên, Kỳ Vô Quá lại vô tình cúp điện thoại.
Mọi chuyện đã phát triển tới giai đoạn này, đây rõ ràng là cốt truyện cuối cùng của trò chơi trốn thoát.
Chủ đề chính là bạn tin tưởng ai nhất.
Nửa hư nửa thực Đoạn Lệ gặp tai nạn máy bay, nửa hư nửa thực Trịnh Hoa cùng Ngô Uy gặp nạn trong tai nạn xe liên hoàn.
Ba người bạn cùng phòng đều muốn trở về bên cạnh bạn, rốt cuộc bạn phải tin tưởng ai đây?
Kỳ Vô Quá đứng dậy, rũ rượi quay về ghế ngồi của mình. Ai cậu cũng đều không muốn, cậu chỉ muốn một mình.
Hiện tại Trịnh Hoa và Ngô Uy xác nhận là đã chết, đồng ý cho bọn họ trở về, kết quả có thể đoán được là muốn kéo Kỳ Vô Quá đi chết chung.
Trước mắt tựa hồ chỉ còn lại một lựa chọn duy nhất, tin tưởng Đoạn Lệ, chấp nhận hắn.
Kỳ Vô Quá quay đầu lại nhìn bàn học của Đoạn Lệ, vẫn cảm thấy có gì đó không đúng.
Tin tức cậu nhận được là từ máy tính của Đoạn Lệ, lại trùng hợp đến vô lý, cậu chỉ cần tùy tiện nhấp một cái đã có thể thấy được bức ảnh Trịnh Hoa và Ngô Uy. Hơn nữa tiếng nước quỷ dị đêm qua cùng với vôi trên góc áo Đoạn Lệ khiến cậu vẫn không thể tin tưởng đối phương như cũ.
Đây hoàn toàn chính là một cái bẫy chết, chẳng trách lúc đó tay già đời kia lại dùng ánh mắt nhìn cậu như nhìn một người chết.
Kỳ Vô Quá đang tự ngẫm xem gần đây có phải cậu bị ai nguyền rủa hay không, bằng không với vận khí trước nay luôn không tệ của cậu thì làm sao lại đột nhiên tiến vào trò chơi chạy trốn, còn rớt vào màn tân thủ có độ khó cao như vậy.
“Haizz, trời muốn diệt mình đây mà.”
Kỳ Vô Quá nhìn lên trần nhà, thở dài một tiếng.
“Cậu sao vậy?”
Âm thanh của Đoạn Lệ vang lên ngoài cửa, suýt chút nữa khiến Kỳ Vô Quá sợ tới lật ngửa ghế ra đất.
Cậu chật vật đứng dậy, thấy Đoạn Lệ đang đứng trước cửa, trên người mang theo khí tức thanh lãnh, quần áo sạch sẽ, mặt mũi đẹp trai.
Nếu xem hắn là quỷ thì cũng đẹp mắt hơn so với đám Trịnh Hoa máu thịt bầy nhầy nhiều, trong lòng Kỳ Vô Quá nảy ra ý nghĩ như vậy.
“Cậu đột nhiên đờ ra vậy làm gì.”
Đoạn Lệ lại mở miệng hỏi, Kỳ Vô Quá hồi thần lại, trong lòng cậu đột nhiên dâng lên một suy nghĩ, không có lý do, chỉ là trực giác.
Vẽ cho Đoạn Lệ một bức tranh, trong thời khắc mấu chốt có lẽ sẽ lưu lại chút hy vọng lớn.
Kỳ Vô Quá lựa chọn làm theo trực giác, nói: “Tớ sẽ vẽ cho cậu một bức tranh.”
Đoạn Lệ sững sờ, hoàn toàn không nghĩ tới Kỳ Vô Quá sẽ nói một câu như vậy.
Môi hắn hơi nhếch lên, tựa như nở ra một nụ cười rất nhạt: “Luyện tập xong rồi à?”
Kỳ Vô Quá chỉ chỉ ban công ngoài kia, nói: “Vừa lúc đang nắng đẹp, gió nhẹ không lớn, cảnh đẹp như thế đương nhiên phải lưu lại rồi.”
Đoạn Lệ lại nói: “Vậy cậu đến bên hồ vẽ là được rồi.”
Kỳ Vô Quá trả lời: “Loại thời tiết giữa hè này đương nhiên là phải có một khối băng mới đúng. Có cậu trong bức tranh mới có thể dung hòa đi cái nóng hầm hập này.”
Đoạn Lệ cũng không giận, trực tiếp đi tới, hỏi: “Vẽ ở đâu? Muốn ra ngoài không?”
Kỳ Vô Quá lắc đầu: “Sẽ không tốn quá nhiều thời gian của cậu đâu, cứ ngồi ở chỗ kia đi, tớ phác thảo chút, khung cảnh bên ngoài sẽ bổ sung sau.”
Thói quen vẽ tranh của Kỳ Vô Quá rất kỳ quái, cậu luôn kết hợp hiện thực vào suy nghĩ.
Trên Internet ở thế giới thực, cậu là một họa sĩ vẽ tranh minh họa có hơn triệu fans trên Weibo, trong đó nổi tiếng nhất là series tranh “Hoa địa ngục”.
Trong cuộc sống hiện thực người ta có thể tùy tiện nhìn thấy, lại xuất hiện khung cảnh của địa ngục, loại vẻ đẹp xung đột đầy quỷ dị kia khiến ai nhìn qua cũng đều có ấn tượng sâu sắc.
Động tác của Kỳ Vô Quá rất nhanh, chỉ gần mười phút đã phác xong đường viền, vẽ ra hình dáng cơ bản của Đoạn Lệ.
Cậu cẩn thận gấp bản ký họa lại, nói: “Được rồi.”
Toàn bộ quá trình Đoạn Lệ đều rất yên tĩnh, không mảy may nhúc nhích chút nào, phảng phất như một pho tượng đá.
Nghe được âm thanh của Kỳ Vô Quá, hắn mới xoay xoay cái cổ, nói: “Vẽ xong rồi? Cho tớ xem được không?”
Kỳ Vô Quá cười cười: “Đây vẫn chưa phải thành phẩm, chờ sau khi vẽ xong sẽ cho cậu xem.”
Đoạn Lệ đứng dậy, đi tới phía cậu.
Cơ thể Kỳ Vô Quá hơi cứng lại, cho rằng đối phương muốn ra tay cướp bản vẽ. Cậu so sánh sự chênh lệch thể hình của hai bên một chút, cảm thấy nếu hắn muốn cứng rắn đoạt lấy thì cậu chắc chắn không có phần thắng.
Có điều trên vở của cậu cũng không vẽ thứ gì lộn xộn mà thật sự chỉ có đường viền cơ thể mà thôi, nếu Đoạn Lệ khăng khăng muốn nhìn thì cứ nhìn đi.
Lúc Kỳ Vô Quá đang chuẩn bị thỏa hiệp giao vở ra, lại nghe Đoạn Lệ mở miệng.
“Câu trả lời của cậu là?”
“Hả?”
Kỳ Vô Quá chớp chớp mắt, cậu vẫn chưa thể bắt kịp suy nghĩ của Đoạn Lệ.
“Tớ nguyện ý bên cậu cả đời.”
Lúc Kỳ Vô Quá nghe thấy chữ “bên cậu” này, quả thực rất muốn bày tỏ thái độ bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Đêm qua trên tờ giấy điên cuồng kia viết đầy chữ “Hãy ở bên tớ”, lại thêm vừa nãy Trịnh Hoa trên điện thoại không ngừng lảm nhảm “Trở về bên cậu”, bây giờ thì đến Đoạn Lệ “Bên cậu cả đời”.
Kỳ Vô Quá cảm thấy mấy chữ này cứ như bùa đòi mạng, mỗi một lần nghe đều chứng tỏ con dao thép trên cổ cậu cứa sâu thêm một khấc.
“Tớ, tớ còn chưa nghĩ xong.”
Kỳ Vô Quá lần thứ hai chỉ có thể trả lời qua loa.
Đoạn Lệ lại tiến gần thêm, khoảng cách giữa hai người chỉ còn chưa tới nửa bước chân.
Hắn hơi hạ thấp cơ thể, đè sát vào cậu nói: “Thật ra tớ không phải là người có kiên nhẫn.”
Kỳ Vô Quá rũ mắt, vừa vặn lại nhìn thấy bản ký họa đang cầm trong tay, nhanh trí trả lời: “Chờ sau khi vẽ xong, tớ sẽ cho cậu đáp án.”
Đoạn Lệ dường như có được câu trả lời thỏa mãn hắn, lúc này mới lùi lại một bước, nói: “Được.”
Kỳ Vô Quá như được ân xá, hít một hơi quay trở về chỗ ngồi của mình. Cậu vừa đặt bản ký họa xuống, điện thoại di động lại reo lên.
Đó là một tin Wechat đến từ Trịnh Hoa.
“Bọn tớ đang trên đường về, rất nhanh sẽ tới chỗ cậu.”
“…”
Kỳ Vô Quá thật muốn post một tấm anh da đen chấm hỏi(1), người anh em này, tôi đã đáp ứng cậu lúc nào vậy, cậu đừng có tự quyết được không thế.
Kỳ Vô Quá không trả lời, tin nhắn Wechat tiếp theo lập tức được gửi đến.
“Tám tiếng.”
Tin này là của Ngô Uy, cụt lủn không đầu không kết.
Kỳ Vô Quá lại thừa hiểu ý hắn, đây chính là thời gian đếm ngược tới lúc chết.
Tám tiếng sau, thứ đến gõ cửa ký túc xá chỉ sợ không phải bạn cùng phòng, mà là hai con lệ quỷ chết thảm trong xe.
Quả nhiên sau khoảng thời gian này, Wechat cứ cách một giờ sẽ gửi đến một tin nhắn.
“Bảy tiếng.”
“Sáu tiếng.”
“…”
“Một tiếng.”
Thời điểm nhận được tin nhắn này, trời đã càng lúc càng tối.
Kỳ Vô Quá vẫn chưa ngủ, cậu ngồi xếp bằng trên giường, dùng di động chiếu sáng, tay vẫn không ngừng vẽ tranh.
Tình huống trước mắt đã trở thành ngàn cân treo sợi tóc, trước đây cậu nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy chuyện duy nhất có thể chuyển hung thành cát đang nằm trên người Đoạn Lệ.
Từ khí thế bình tĩnh của Đoạn Lệ, cậu liền nghĩ mặc kệ đối phương là người hay quỷ, thì đều là người duy nhất có thể đối phó với Trịnh Hoa và Ngô Uy.
Chỉ là sau khi đối phó với hai bọn hắn xong, thì làm sao để sống sót qua tay Đoạn Lệ, lại là một chuyện khác.
Kỳ Vô Quá đem chi tiết hai ngày nay sắp xếp lại, cảm thấy lần duy nhất Đoạn Lệ lộ ra biểu tình không phù hợp chính là lúc đề cập đến bức vẽ.
Trực giác lại nhắc nhở cậu, mặc kệ tình hình thế nào thì cứ phải hoàn thành bức tranh trước đã rồi mới nói sau.
Nhưng chuyện vẽ vời này lại cần đến linh cảm.
Kỳ Vô Quá đưa tay vò tóc, xém chút thì vò thành cái ổ gà.
Sự tình trước mắt rất nguy cấp, không phải do tin nhắn đếm ngược đòi mạng của Ngô Uy, mà là do cậu không có linh cảm.
Kỳ Vô Quá biết rằng bức họa này liên quan mật thiết tới an toàn của cậu, loại cảm giác thận trọng này ngược lại khiến cậu không thể có được chút manh mối nào.
Bầu trời tối đen yên ắng không có người, lại không thể ngủ được.
Kỳ Vô Quá muốn đi vệ sinh, đây là chuyện rất bình thường.
Cậu ngồi xếp bằng trên giường, liếc mắt nhìn điện thoại di động.
Vẫn còn một tiếng nữa hai người bạn cùng phòng đã chết mới tới, đi wc một chút chắc vẫn kịp.
Nghĩ tới đây, Kỳ Vô Quá cũng không chần chừ nữa, trực tiếp vén màn lên nhảy xuống giường.
Cậu không bật đèn, chỉ nương theo ánh đèn di động lần mò đi tới phòng rửa tay.
Một đường thuận lợi, không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Từ sau ngày xảy ra ký ức vụn vặt bên hồ, ký túc xá nữ vốn quỷ dị này liền biến thành một nơi vô cùng bình thường, hoàn toàn không còn một cảm giác âm u nào nữa.
Biểu hiện rõ ràng nhất là hiệu quả của điều hòa đã biến mất, phòng ngủ như cái l*иg hấp nóng hầm hập, cho dù là buổi tối thì nhiệt độ cũng không giảm xuống được bao nhiêu.
Kỳ Vô Quá vừa đi liêu xiêu vô định, trong lòng rối thành một nùi, vừa đi về phía giường của mình.
Nói ra thì không biết Đoạn Lệ là loại thể chất gì, trời nóng như vậy cũng không ra bao nhiêu mồ hôi.
Kỳ Vô Quá có chút ghen tỵ, nghĩ rằng do trời nóng quá mà bao nhiêu linh cảm đều theo mồ hôi trong cơ thể trôi tuột ra, Đoạn Lệ phía bên kia lại ngủ rất an tĩnh.
Cậu xoay người nhìn về phía Đoạn Lệ, cách một cái màn màu trắng, lại thêm ánh đèn chiếu mịt mù nên không thể thấy rõ bên trong.
Kỳ Vô Quá cũng không lại gần đó, miễn cho đánh thức đối phương. Cậu tạm thời chưa muốn quay về cái l*иg hấp của cậu, lại càng miễn cho linh cảm của cậu lên chầu trời.
Nghĩ tới nghĩ lui, Kỳ Vô Quá lựa chọn xách ghế ra ban công ngồi.
Cậu cầm điện thoại lên bật đèn chiếu, chân đạp vào giữa ban công được chạm trổ cẩn thận, bản ký họa bày ra trên đùi, trên tay cầm sẵn bút, trong đầu lại trống rỗng.
Ánh trăng treo lơ lửng cuối chân trời rất đẹp, trên bầu trời màu lam tối đen như mực khảm đầy những chòm sao lấp lánh.
Ở thế giới hiện thực, loại cảnh sắc này chỉ có thể thấy ở nông thôn thưa thớt.
Kỳ Vô Quá đã thấy qua rất nhiều, từ sau khi cậu tốt nghiệp rất ít khi ở cố định tại thành phố. Tuy rằng bản thân là một người thích hưởng thụ, nhưng sẽ vì những sự vật hoàn mỹ mà tốn không ít thời gian ở bên ngoài để sưu tầm dân ca.
Vừa nghĩ tới dưới bầu trời đầy sao này chỉ có mỗi một cái trường học, phong cảnh có đẹp đẽ tới đâu cũng sẽ trở nên ngu độn mà nhạt nhẽo.
Kỳ Vô Quá đứng dậy, nằm nhoài trên lan can nhìn phạm vi diện tích của ngôi trường.
Nhưng ở nơi không thấy điểm kết, dưới ánh đèn đường mờ nhạt, một chiếc xe từ từ xuất hiện ở cuối con đường.
Đó là một chiếc xe thương vụ màu trắng, tốc độ rất chậm.
Kỳ thực mà nói, thứ kia chỉ có thể coi là một đống sắt vụn mà thôi. Nếu không phải Kỳ Vô Quá từng thấy nó cách đây mấy tiếng, cậu sẽ không thể nào miêu tả nó thành một chiếc xe thương vụ màu trắng được.
Đầu xe thương vụ đã bị ép dẹp lép, đèn xe vẫn kiên cường chiếu sáng, từ phía mui xe lan ra một màu xanh lục vô cùng lộng lẫy.
Theo chiếc xe càng lúc càng tới gần, Kỳ Vô Quá mới có thể miễn cưỡng nhìn thấy tình hình trong xe.
Bên trong có người, cả ở ghế lái lẫn ghế phụ đều có, chỉ là ánh sáng không được tốt, từ trên ban công vẫn không thể thấy rõ tướng mạo hai người kia.
Kỳ Vô Quá cũng không muốn nhìn rõ, cậu nhớ lại cảnh tượng trong tấm ảnh kia, cảm thấy nếu lúc này mà nhìn cho rõ thì linh cảm vốn đã không nhiều sẽ lập tức bay vυ't lên chín tầng mây.
Cậu xoay người, liếc mắt nhìn điện thoại di động.
Thời gian mà Ngô Uy đếm ngược chỉ còn lại vỏn vẹn bốn mươi phút.
Hai người trong xe, hay chính xác hơn là hai con quỷ kia rất có quan niệm về thời gian.
Xe thương vụ màu trắng tiến về phía dưới lầu ký túc xá, liền dừng lại, sau đó không còn động tĩnh gì nữa.
Đèn xe tắt đi, thân xe bị ép lại còn chưa đến một mét, từ trên nhìn xuống thật vuông vắn, trông y như một cỗ quan tài.
Kỳ Vô Quá thấy cảnh này, vẫn lựa chọn quay trở về ký túc xá.
Nguyên nhân rất đơn giản, nếu là một cái quan tài đẹp thì còn có thể cho ra mấy phần linh cảm, chứ như cái trước mắt này thì chắc thôi, cậu xin kiếu.
*********