Chương 119: Buông ra
Tần Ý Nùng quay người rời đi, bước chân nhanh hơn bình thường rất nhiều.
Đường Nhược Dao nhìn bóng lưng thẳng tắp của Tần Ý Nùng bật cười, đặt chai nước khoáng xuống đuổi theo.
Không phải cô muốn nhìn Tần Ý Nùng thẹn quá hóa giận, là bởi vì cảnh quay sau cũng có cô.
Sau khi Hàn Tử Phi nghe được tin tức Hứa Thế Minh sắp về nhà, ăn cơm xong liền đặt bát đũa xuống, lòng nóng như lửa đốt chạy tới nhà hàng xóm tìm Thẩm Mộ Thanh, hỏi Thẩm Mộ Thanh có biết chuyện này hay không.
Thẩm Mộ Thanh đang đọc truyện trước khi ngủ cho con trai Hứa Địch, Hứa Địch đã ngái ngủ. Cô ấy đang chỉnh góc chăn cho Hứa Địch, Hàn Tử Phi cộc cằn xông tới, trực tiếp làm Hứa Địch đang nửa tỉnh nửa mê giật mình tỉnh giấc.
Thẩm Mộ Thanh bất đắc dĩ lắc lắc đầu, mặt mày Hàn Tử Phi lộ ra vẻ lúng túng.
Thẩm Mộ Thanh tiếp tục ru Hứa Địch đi ngủ, hai người tới phòng sách, đóng chặt cửa nói chuyện.
Hai ngón tay của Hàn Ngọc Bình kẹp lấy điếu thuốc, khói thuốc mù mịt tỏa quanh nửa mét.
Tần Ý Nùng đi tới, khẽ nhíu mày lại, giơ tay xua đi.
Hàn Ngọc Bình làm tư thế chờ chút với cô ấy, đi về một bên dập thuốc, nhanh chân quay lại.
Tần Ý Nùng nói: "Hút ít thôi, lần sau cháu sẽ tố cáo với thím."
Hàn Ngọc Bình: "Biết rồi, chẳng phải đang nghĩ chút việc sao."
Tần Ý Nùng nhìn kịch bản đầy kí hiệu xanh đỏ trên bàn của ông ấy: "Nghĩ gì ạ?"
Đầu ngón tay của Hàn Ngọc bình chỉ vào đoạn của Hàn Tử Phi: "Chỗ này, có cần thêm chút cảm xúc khác không."
"Gì ạ?"
"Lo lắng, căng thẳng, cùng chút không tín nhiệm. Cháu cũng vừa biết tin tức Hứa Thế Minh quay về không bao lâu, bản thân tiêu hóa cả một ngày, vốn muốn lấy động lực từ chỗ Hàn Tử Phi, nhưng phát hiện đối phương còn căng thẳng hơn cháu."
Tần Ý Nùng ồ một tiếng.
Theo cách diễn này, tình cảm của hai người Thẩm Hàn đã xác định sẽ không lâu dài từ đầu. Nhìn như rất kiên định, thật ra mưa to gió giật, một cơn sóng gió tùy tiện cũng có thể tan nát.
"Không thêm thì tốt hơn ạ." Đường Nhược Dao không biết đứng sau Tần Ý Nùng từ lúc nào.
Tần Ý Nùng quay đầu, Đường Nhược Dao cười cười với cô ấy.
Hàn Ngọc Bình nghiêm túc hỏi: "Tại sao?"
Điện ảnh tuy là nghệ thuật của đạo diễn, nhưng trước giờ không phải là sự độc đoán của đạo diễn, diễn viên càng ưu tú, cách lí giải về vai diễn càng sâu sắc, đạo diễn tốt sẽ cùng học tập với diễn viên, cùng nhau tiến bộ, xảy ra phản ứng hóa học tốt đẹp.
Đường Nhược Dao: "Tình cảm giữa họ không yếu ớt như thế, đối với Hàn Tử Phi mà nói, cô ấy vô cùng kiên định, sẽ không vì Hứa Thế Minh mà hoảng loạn không biết làm sao, cô ấy rất hiểu bản thân sắm vai trò gì, cô ấy cho Thẩm Mộ Thanh sức mạnh. Thẩm Mộ Thanh cũng không phải ngay từ đầu đã không tin tưởng Hàn Tử Phi, có lẽ là nói từ đầu tới cuối đều chưa từng tin tưởng đối phương, từ đầu tới cuối cô ấy yêu và được yêu, chỉ là tình thế ép buộc, cô ấy không có cách nào khác, đành phải từ bỏ đối phương. Đúng không ạ cô Tần?"
Khóe miệng của Tần Ý Nùng khẽ cong lên: "Đúng." Đầu ngón tay của cô ấy đặt lên nơi ban nãy Hàn Ngọc Bình dừng lại, nghiêm túc nói, "Không chỉ như vậy, cháu cảm thấy còn phải sửa lại đoạn Hứa Địch bị hành động xông tới của Hàn Tử Phi làm giật mình thức dậy, đổi thành Hàn Tử Phi nhìn thấy cô ấy đang dỗ dành con trong phòng ngủ, liền dừng ngoài cửa chờ đợi, sau đó cùng nhau tới phòng sách."
Đường Nhược Dao tiếp lời: "Đúng ạ, cháu cũng cho rằng nên thế."
Kịch bản hoàn thành từ lâu, nhưng diễn viên không phải cái máy, máy móc làm theo sắp xếp, hiệu quả sản sinh thực tế và dự đoán là hoàn toàn khác nhau, cùng một bộ phim đổi thành diễn viên khác lại có cảm nhận hoàn toàn khác biệt. Diễn viên trong quá trình biểu diễn sẽ tiến hành sáng tạo thêm lần nữa, mà diễn viên càng xuất chúng, phong cách cũng càng tươi mới. Hai người đã quay hơn nửa bộ phim này, sớm đã dung hòa nhân vật vào trong xương cốt của bản thân, đối với bọn họ mà nói hai người Thẩm Hàn là người sống, mà không phải là những con chữ đen trên giấy trắng lạnh lẽo trong kịch bản.
Hàn Ngọc Bình bị thuyết phục, trầm tư nói: "Tôi gọi biên kịch hiện trường tới, hai đứa cùng xem nên sửa thế nào."
Tần Ý Nùng và Đường Nhược Dao đồng loạt hướng mắt sang đối phương, nhìn nhau cười lên.
Tần Ý Nùng: "Cô Đường cao kiến."
Đường Nhược Dao: "Cô Tần dạy tốt ạ."
Tần Ý Nùng ngẩn ra, vừa muốn hỏi chị dạy em lúc nào. Nhưng suy nghĩ tới, không phải cô ấy đã dạy Đường Nhược Dao mấy năm nay, không những tận tay chỉ dạy diễn xuất, còn dùng miệng lẫn thể lực.
Đứng đắn hay không đứng đắn đều học không tệ.
Suy nghĩ của Tần Ý Nùng đột nhiên có chút không thuần khiết, cầm cuốn kịch bản trên bàn lên, gạt đi những tưởng tượng của bản thân.
Hàn Ngọc Bình dẫn biên kịch hiện trường cùng quay lại, thương lượng phương pháp chỉnh cửa cụ thể cảnh quay này. Bốn người đồng lòng hợp sức, không tốn bao nhiêu thời gian liền thuận lợi sửa xong. Biên kịch hiện trường nói: "Dựa theo cách lí giải nhân vật của hai vị, kịch bản phía sau có một số chỗ cũng phải sửa lại rồi."
Hàn Ngọc Bình: "Tới lúc đó vừa quay vừa thảo luận tiếp, hiện tại chỉnh sửa trước không chắc thích hợp với tình huống hiện trường khi đó."
Biên kịch hiện trường chà một tiếng, nói: "Được."
Hai người Tần Đường đồng thanh: "Cô Vương vất vả rồi ạ."
Biên kịch Vương cười híp mắt: "Không cần cảm ơn, mọi người cũng vất vả rồi." Không biết tại sao, ban nãy hai người cùng nghe bà nói chuyện, rõ ràng là hai khuôn mặt khác nhau, nhưng cho bà một cảm giác vô cùng giống nhau.
"Bản Sắc, phân đoạn 35, cảnh 2, lần 1, diễn!"
Thẩm Mộ Thanh buông quyển sách truyện xuống, đặt ngay ngắn trên tủ đầu giường, khom lưng đắp chăn cho Hứa Địch xong liền đứng dậy, vừa đưa tay xoa gáy đau nhức, vừa đi ra ngoài. Đến cửa, Hàn Tử Phi lấy tay cô ấy, nắm vào trong tay, một tay còn lại đóng cửa phòng ngủ lại.
Trong phòng sách, ánh đèn yếu ớt.
Hàn Tử Phi ấn Thẩm Mộ Thanh xuống ghế trước bàn làm việc, hai tay đặt trên vai cô ấy, dịu dàng mát xa, làm dịu cơ đau nhức trên vai và cổ.
"Hứa Thế Minh sắp chuyển về rồi ạ?"
Thẩm Mộ Thanh khẽ ừ một tiếng, tay vô thức đặt lên mu bàn tay đang đặt trên vai của cô ấy, nắm chặt.
Hàn Tử Phi dừng động tác mát xa lại, nắm lấy tay Thẩm Mộ Thanh, cô vòng tới trước mặt cô ấy, nhìn vào mắt cô ấy, dịu dàng nói: "Đừng sợ, em sẽ luôn ở bên chị."
"Tôi không sợ."
Thẩm Mộ Thanh chầm chậm kê trán lên mu bàn tay của cô.
"Tôi muốn ở bên em mãi mãi."
...
Hàn Ngọc Bình: "Cắt." Ông làm động tác tay "OK" sau ống kính máy quay, không ngẩng đầu lên, "Đạt rồi, kết thúc công việc."
Phim trường vốn chỉ có âm thanh máy móc chuyển động đột nhiên ngập tràn tiếng ồn ào từ con người, âm thanh tiếng giày dép chuyển động, âm thanh đi qua đi lại di chuyển đạo cụ.
Hai người Tần Đường ai về phòng nấy tẩy trang, ra ngoài gặp nhau. Đường Nhược Dao nói: "Cô Tần, đoàn làm phim sắp xếp cho em rồi, không cần tiếp tục ngồi nhờ xe của cô nữa."
Tần Ý Nùng gật đầu, nói: "Ừ, vậy cùng ra ngoài thôi."
Trong điện thoại cô ấy vẫn còn tin nhắn Đường Nhược Dao gửi tới lúc đang tẩy trang, giải thích với cô ấy để tránh cho bên ngoài hiểu lầm, không có nguyên nhân khác, bảo cô ấy đừng nghĩ nhiều.
Vừa đúng ý Tần Ý Nùng.
Đường Nhược Dao còn nói, nếu ở trên xe chuyên dụng cô ấy rảnh rỗi nhàm chán có thể nhắn tin nói chuyện với cô, Tần Ý Nùng không phát biểu ý kiến với việc này. Cô ấy có thể tưởng tượng được nụ cười trên mặt Đường Nhược Dao lúc gửi tin nhắn này.
Hai người tách ra lên xe, nụ cười nhạt trên miệng Đường Nhược Dao lập tức biến mất, tìm điện thoại gõ chữ nói: [Chị Mục, em kết thúc công việc rồi]
Mấy phút sau, Mục Thanh ngô trả lời: [Đã gửi]
Lòng bàn tay của Đường Nhược Dao đổ mồ hôi, lau lên áo khoác, không đợi về khách sạn, liền đăng nhập email xem hộp thư, Mục Thanh Ngô gửi cho cô một tệp nén, điện thoại không cài đặt phần mềm giải nén, không mở được.
Đường Nhược Dao chỉ đành thôi, quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn những cảnh vật nhanh chóng lùi về phía sau.
Đến sau cùng, cô không biết bản thân muốn về cho sớm, hay là hi vọng đoạn đường này có thể dài một chút, vĩnh viễn không có điểm cuối.
Lại chạm mặt Tần Ý Nùng ở cửa thang máy.
Tần Ý Nùng trước giờ đều về sớm hơn cô, có thể gặp nhau chứng tỏ đối phương cố ý đợi cô một lúc. Đường Nhược Dao điều chỉnh tâm trạng, cong khóe môi lên, nặn ra một nụ cười, đi về phía trước: "Cô Tần."
"Ừm." Tần Ý Nùng đánh giá cô một cái, quan tâm hỏi, "Sắc mặt em không quá tốt."
Quan Hạm ấn thang máy.
Bốn người lần lượt vào trong.
Đường Nhược Dao nói: "Vừa rồi lúc ngồi xe mở cửa sổ, có lẽ bị gió thổi ạ."
Trên mặt Tần Ý Nùng lướt qua một tia không tán thành: "Bất cẩn như thế, cẩn thận bị phóng viên chụp được."
Đường Nhược Dao ngoan ngoãn trả lời: "Lần sau sẽ chú ý ạ."
Ngón tay đang thõng bên người của Tần Ý Nùng động đậy, nhìn camera trong thang máy, đè xuống kích động đưa tay sờ mặt cô.
"Ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Tạm biệt trước cửa, Đường Nhược Dao đóng cửa lại.
Tần Ý Nùng khẽ sửng sốt nhướng mày.
Bình thường Đường Nhược Dao đều nhìn cô ấy đóng cửa xong mới đóng cửa, sao hôm nay lại vội như thế? Giống như vội vã làm gì đó.
Đường Nhược Dao dựa lưng vào cửa thở một hơi, nhanh chân bước đến trước bàn, lấy máy tính xách tay trong cặp xách màu đen ra, không dùng mạng công cộng của khách sạn, mà liên kết với điểm truy cập từ điện thoại của mình, mở email ra, nhấp vào để giải nén thư mục.
Trong phòng yên tĩnh đến nỗi chỉ có tiếng hít thở của cô, nặng nề, từng tiếng lại từng tiếng.
Mục Thanh Ngô gửi bốn video tới, đổi tên, một đoạn tên là Tần Hồng Tiêm, ba đoạn còn lại lần lượt là Tần Ý Nùng 1 2 3, Đường Nhược Dao đeo tai nghe lên, nhấp vào video của Tần Hồng Tiêm.
Giống với dự đoán khi cô nhìn thấy tên thư mục, Mục Thanh Ngô gửi cho cô đoạn video phỏng vấn năm đó của Tần Hồng Tiêm, chính là đoạn đặt điều Tần Ý Nùng mà Hàn Ngọc Bình nhắc tới.
Địa điểm phỏng vấn là ở một khu nhà nhỏ, trong ống kính có thể nhìn ra không ít những khu nhà tập thể kiểu cũ. Tần Ý Nùng xinh đẹp, phần nhiều được thừa hưởng gen di truyền từ bố mẹ cô ấy. Đường Nhược Dao chưa từng gặp bố cô ấy, nhưng quả thật khuôn mặt Tần Hồng Tiêm rất tuấn tú, mày rậm mắt sáng, cạo sạch râu lại càng thêm phần điển trai, lời nói cũng tăng thêm độ tin cậy.
Nếu Đường Nhược Dao chỉ là người bàng quan, chỉ xem đoạn video này cũng sẽ tin tưởng.
Vẻ ngoài của con người là thứ có thể dối gạt con người, đẹp trai hay không chẳng hề có chút liên quan nào tới người tốt hay người xấu.
Hai tay Tần Hồng Tiêm mạnh mẽ nắm lấy micro, trước mặt có rất nhiều khán giả vây quanh, kín một vòng micro, tiếng đèn flash vang lên không ngừng, ông ta không ngừng thay đổi nụ cười với ống kính.
"Đối với việc con gái ngài Tần Ý Nùng đột nhiên nổi tiếng, ngài có gì muốn nói không?"
"Tôi rất tự hào, cũng hi vọng con bé tiếp tục cố gắng, đừng phụ sự mong đợi của mọi người."
"Gần đây có truyền thông tung tin tình yêu bí mật của Tần Ý Nùng và Hạ Chi Dương, là thật hay giả?"
Tần Hồng Tiêm nghiêng đầu, cười nói vui vẻ: "Hạ Chi Dương? Tôi không biết có phải vị nam minh tinh đó hay không, nhưng quả thật con bé đang yêu đương cùng một nam diễn viên, lần trước gọi điện về nhà còn nói sẽ dẫn cậu ấy về nhà gặp phụ huynh nữa."
Giống như một giọt nước bắn vào chảo dầu nóng hổi, tai nghe truyền tới những tiếng sôi sùng sục của phóng viên hiện trường, như đám sói trên đồng hoang đói bụng lâu ngày, nhìn thấy con mồi béo mập, thi nhau đuổi theo, mồm năm miệng mười gạn hỏi.
"Con gái ngài còn chưa thành niên, ngài không phản đối sao?"
"Không phản đối, tôi có gì phải phản đối, cho dù nó yêu một người, hay là hai người, ba người, tôi cũng không có ý kiến gì."
Phóng viên mẫn cảm như thế, không có đề tài cũng có thể sáng tạo đề tài, huống hồ hiện tại Tần Hồng Tiêm đang tung ra một tin tức động trời, Đường Nhược Dao nghe được phóng viên nêu câu hỏi kích động tới muốn vỡ giọng: "Ngài đang nói cô ấy yêu đương một lúc cùng mấy người sao?"
Tần Hồng Tiêm tươi cười: "Tôi không rõ, con bé chỉ nói với tôi một người thôi."
Ánh đèn flash lập tức liền vang lên càng dày đặc hơn.
Phóng viên: "Ý của ông là những mấy người? Thậm chí là mười mấy người?"
Tần Hồng Tiêm: "Ồ, có khả năng."
Đường Nhược Dao tức đến nỗi tay cũng run lên.
Miệng lưỡi dối gian! Nói nhăng nói cuội!
Trong video, Tần Hồng Tiêm vẫn đang nói chuyện thoải mái: "Từ nhỏ Ý Nùng đã có duyên với người khác giới, đặc biệt được nam sinh chào đón, lúc học tiểu học ngày nào cũng có bạn nam đưa con bé về nhà, còn tặng hoa cho con bé. Lên cấp hai thì càng quá đáng, nam sinh theo đuổi nó có thể xếp hàng từ cửa nhà tới trạm xe, cho dù mỗi ngày con bé có hẹn với một người, cũng hẹn không hết đâu."
Micro của phóng viên đưa đến bên miệng Tần Hồng Tiêm, hưng phấn nói: "Hẹn hò mỗi ngày?"
Tần Hồng Tiêm nhớ lại một lúc, cười híp mắt nói: "Không thường xuyên như thế, hai ba ngày một lần thôi, mỗi lần đều là nam sinh khác nhau, có mấy lần còn dẫn vào nhà chơi, hơn nữa, thằng nhóc đó còn rất đẹp trai, có nhãn quang."
Video còn một nửa, l*иg ngực của Đường Nhược Dao trập trùng không khống chế được, ấn tạm dừng, làm dịu cơn giận trong người, cô chỉ hận bản thân không sinh sớm mười năm, đến hiện trường xé rách miệng Tần Hồng Tiêm ra!
Nửa đoạn còn lại Đường Nhược Dao không cảm xúc xem hết, chỉ coi như màn biểu diễn của thằng hề.
Cô nhấp vào video tiếp theo, nhưng lại nghe thấy điện thoại ù ù rung lên.
Mục Thanh ngô: [Ba đoạn kí hiệu lần lượt 1 2 3 tương ứng với hai giai đoạn, đoạn 1 là vai diễn Đát Kỷ của Tần Ý Nùng một đêm nổi tiếng, là video phỏng vấn sau hội trường trong một hoạt động nào đó khi tin đồn bịa đặt về cuộc sống hỗn loạn của cô ấy vừa truyền ra, đoạn 2 và 3 là tình huống sau khi đoạn video phỏng vấn của Tần Hồng Tiêm được tung ra, cô ấy bị đám phóng viên chặn lại]
Đường Nhược Dao: [Cảm ơn]
Mục Thanh Ngô thở dài một tiếng.
Đường Nhược Dao tháo tai nghe xuống lại đeo lên, mở ra đoạn thứ nhất, "Phong Thần" quay hơn hai tháng, đến khi phát sóng cũng chỉ có nửa năm, Tần Ý Nùng lại nổi tiếng giống như ngồi tên lửa, còn hai tháng nữa mới tới sinh nhật mười tám tuổi của cô ấy.
Tần Ý Nùng năm mười bảy tuổi đối mặt với những chất vấn của đám truyền thông phóng viên cũng không hề nhút nhát, có lẽ cô ấy bị những lời dối trá trong miệng phóng viên làm tức giận. Đèn flash nháy lên khuôn mặt của cô ấy, khóe môi cong lên nụ cười lạnh: "Tôi nói rồi, tôi chưa từng làm chính là chưa từng làm, các người tiếp tục viết lung tung cũng không thay đổi được sự thật."
"Các người làm phóng viên không có giới hạn sao? Không bằng không chứng ba hoa vô trách nhiệm, các người có thể chịu trách nhiệm cho tất cả những lời các người đã nói không? Tôi là người trong cuộc còn không biết nhiều bằng mấy người."
Một lúc sau, cô ấy nhún vai: "Tôi chỉ là một người bình thường, không phải diễn Tô Đát Kỷ sẽ là Tô Đát Kỷ, tai họa thiên nhiên liên quan tới tôi, tai nạn con người cũng liên quan tới tôi? Đã là thời đại nào đừng tuyên truyền mê tín phong kiến, dùng chiêu hồng nhan họa thủy? Nếu tôi có bản lĩnh như thế tôi làm diễn viên làm gì? Tôi mạnh dạn đi mở sạp làm thầy bói, cũng dễ thở hơn diễn viên nhiều."
Phóng viên gào thét inh ỏi vì thái độ cứng rắn của cô, không thiếu kẻ mở miệng mỉa mai, ngôn từ chát chúa hỏi dồn. Tần Ý Nùng tức giận nói: "Lời tôi nói còn chưa đủ rõ sao? Là giả, tôi ngoài ở đoàn làm phim quay phim, chưa từng làm những chuyện khác, các người có thời gian quan tâm đến những tin tức đời tư không có thật của tôi, sao không đi quan tâm tới quốc gia đại sự có phải tốt hơn không?"
Cô đưa tay ra gạt đi micro trước mặt, không quay đầu lại đi thẳng.
Đường Nhược Dao cắn môi cười lên.
Tần Ý Nùng non nớt thuần khiết, Tần Ý Nùng dí dỏm hài hước, Tần Ý Nùng có góc có cạnh.
Đầu ngón tay của cô chạm lên màn hình, vuốt ve khuôn mặt có phần phúng phính so với Tần Ý Nùng hiện tại, ý cười dần dần nhạt đi, cũng là... Tần Ý Nùng mười hai năm trước.
Video kết thúc với bóng lưng hất áo rời đi của Tần Ý Nùng.
Đường Nhược Dao đan hai tay vào nhau, ngồi rất lâu, nhìn video tiếp theo chậm chạp không có nhấp vào.
Cuối cùng nhấp đúp vào video tiếp theo.
Chất lượng hình ảnh của video này không bằng hai video trước, hình ảnh có chút nhiễu, nhìn vào trong đều là người, dày đặc, súng ngắn súng dài, giống như màu đen khủng bố lan tràn, chặn lấy một người ở giữa, khó mà nhấc chân.
Cho dù người đó cúi đầu, đội mũ lưỡi trai, khó khăn di chuyển trong dòng người, Đường Nhược Dao vừa nhìn vẫn có thể nhận ra, đối phương chính là Tần Ý Nùng.
Bên cạnh cô ấy không có vệ sĩ, chỉ có một người trợ lí, thân hình của người trợ lí nhỏ bé, níu lấy cánh tay cô ấy, ra sức giơ tay ngăn lại ống kính trực tiếp chĩa thẳng vào mặt cô ấy.
"Hiện tại không nhận phỏng vấn, mọi người đừng chụp nữa!" Âm thanh của trợ lí vô cùng bất lực trong đám người ồn ào dày đặc, một tiếng vừa cất lên đã bị dìm lại trong từng lời chất vấn sắc bén như thấy người gặp họa mà vui của phóng viên truyền thông.
"Mấy hôm trước bố cô nhận phỏng vấn, đã chứng thực sự thật cô và rất nhiều người đàn ông có quan hệ với nhau, cô thấy thế nào?"
"Chứng cứ xác thực, cô còn muốn giảo biện sao?"
"Bản thân nói dối bị bố đẻ chính miệng vạch trần, hình tượng thanh khiết ngọc nữ sụp đổ, cô có muốn nói điều gì với những người hâm mộ vẫn luôn ủng hộ cô không?"
"Phải chăng cô nên chân thành xin lỗi trước mặt khán giả? Ít nhất cũng nên quỳ xuống đi."
"Ban đầu khi cô nói dối có từng nghĩ có một ngày bản thân sẽ bị vạch trần không?"
Im lặng giống như hồ nước chết, bao trùm xung quanh Tần Ý Nùng, không nổi lên một gợn sóng. Cô ấy chỉ cúi đầu bước đi, không nói một lời, cho dù bước chân rất gian nan.
Màn hình đột nhiên nhòa đi.
Đường Nhược Dao không nhìn rõ thứ gì, Tần Ý Nùng trong video nghiêng đầu, trên chiếc mũ lưỡi trai màu đen xuất hiện thứ gì ẩm ướt như bùn vàng, lòng trắng trộn lẫn lòng vàng, dính bết chảy xuống theo viền mũ lưỡi trai, dính lên tóc dài bên tai cô ấy, làm ướt phần áo trên lưng.
Một quả, lại một quả, tóc dài ươn ướt dính lên cổ.
"Con điếm! Đi chết đi!"
Một âm thanh vang lên giữa đám người.
"Đừng lên tiếng, cô thích bị mấy người làm cô? Giả vờ băng thanh ngọc khiết cái gì, chẳng phải là đôi giày rách sao, cái thứ lẳиɠ ɭơ buổi tối ba cái lỗ đều mở ra cho trăm nghìn người cưỡi lên!"
Sau đó một chiếc nắp chai không biết từ góc nào bay tới, giống như dùng súng cao su bắn ra, không ngừng đập lên, Tần Ý Nùng kịp thời tránh đi, chiếc nắp chai sượt qua khóe mắt cô ấy, lập tức xanh một mảng, trào ra máu tươi.
Một con mắt của cô ấy trào máu ra ngoài, một bên mặt chảy ngập trong máu, nhìn vô cùng kinh khủng.
Trợ lí đi theo bên cạnh cô ấy bị dọa trực tiếp khóc lên.
Tần Ý Nùng đưa tay ra bảo vệ cô nàng trong ngực.
Thế giới yên tĩnh hai giây.
Đám phóng viên nhìn sang nhau, ống kính điên cuồng chụp lên vết thương ứa máu trên mặt cô ấy, càng chen lên trước chất vấn sắc bén khó nghe.
Đèn flash dày đặc trước giờ chưa từng thấy vang lên.
Cơ thể Tần Ý Nùng cứng ngắc, đột nhiên tan vỡ khóc to trước ống kính, giống như đứa trẻ bị cả thế giới cô lập.
"Tôi nói rồi, tôi không làm, tại sao các người không chịu tin tôi... "
Đau thương và nỗi buồn của cô ấy, chính là niềm vui điên cuồng mà truyền thông chờ đợi đã lâu.
Phóng viên chen lấn xô đẩy, tôi cướp anh đoạt, muốn chụp rõ ràng từng giọt nước mắt của cô ấy, bắt được mỗi câu khóc lóc của cô ấy, đem máu và nước mắt của cô ấy biến thành con chữ, trở thành tin tức trang đầu cho ngày mai.
"Các người muốn tôi xin lỗi không phải sao? Được, tôi xin lỗi." Tần Ý Nùng rơi lệ đầy mặt: "Tôi sai rồi, tôi không nên nói dối, cầu xin... cầu xin mọi người buông tha cho tôi."
Phóng viên quang minh chính đại nói: "Không phải xin lỗi chúng tôi, mà là xin lỗi khán giả và người hâm mộ, những người kì vọng và yêu thích cô." Tên phóng viên lên tiếng hướng chuẩn ống kính vào cô ấy, "Nào, nói vào đây."
"Tôi xin lỗi." Tần Ý Nùng đối diện ống kính, khóc không thành tiếng, "Tôi sai rồi, xin lỗi mọi người."
Phóng viên không có thiện ý cười ngang ngược nói: "Quỳ xuống trước mặt mọi người, biểu thị sự chân thành."
Hai đầu gối của Tần Ý Nùng chạm đất, quỳ xuống.
Trước mặt tất cả ống kính truyền thông, thẳng lưng quỳ xuống.
Phóng viên không ngờ cô nghe lời như thế, nhất thời ngây ra, mãi đến khi Tần Ý Nùng ngẩng mặt lên, vả mặt tê liệt hỏi gã: "Được chưa? Tôi còn cần làm gì nữa?"
Các người mới có thể buông tha tôi.
...
Video số 3.
Đại khái là không lâu sau khi xảy ra chuyện kia, Tần Ý Nùng lại bị đám phóng viên vây lấy, suốt quá
trình cô ấy không dám nhìn vào ống kính, nhưng không khống chế được mà run rẩy, không nói nổi một câu, vẻ mặt hoảng hốt, nhìn thấy phóng viên liền vội vàng trốn sau lưng trợ lí, đến đầu cũng không dám ngẩng lên.
Co vai rụt cổ, sợ hãi tránh né, giống như biến thành hai người khác hẳn Tần Ý Nùng cao ngạo không chịu khuất phục của mấy tháng trước.
Đường Nhược Dao không biết bản thân đã xem hết hai đoạn video này thế nào, đợi khi video cuối cùng kết thúc, tầm mắt của cô đã không nhìn rõ bất kì cảnh tượng nào nữa. Một bàn tay cô nắm chặt lấy mép bàn, khớp tay dùng sức tới nỗi trắng bệch, cảm giác ngạt thở đè lên l*иg ngực cùng gan phổi của cô, không ngừng ho khan, cô không thể không há miệng thật to để hít thở, mới có thể khiến bản thân tỉnh táo cảm nhận được mình vẫn còn sống.
Cô nghĩ rằng thứ Tần Ý Nùng phải chịu đựng chẳng qua là bạo lực mạng, là những lời lăng mạ không ngừng nghỉ từ ngày này sang ngày khác, từ năm này sang năm khác, là những con chữ trên giấy, trên mạng. Cô cũng là minh tinh, tuy được Tần Ý Nùng bảo vệ chu đáo, nhưng ít nhiều cũng trải qua những hành vi hắt nước bẩn, mức độ nặng nhẹ khác nhau mà thôi. Cô luôn nghĩ rằng cho dù bản thân không đích thân cảm nhận được hoàn toàn, cũng có thể lí giải phần nhiều, nhưng sự thật chứng minh cô hoàn toàn sai lầm.
Câu nói "Sự sỉ nhục trên giấy, trên mạng, chẳng qua chỉ là hạt cát trên sa mạc, không nổi một phần mười nghìn những gì con bé phải chịu đựng năm đó" của Hàn Ngọc Bình, chính là ý này. Ông ấy biết tất cả, chỉ có cô thiển cận mà thôi.
Chẳng trách ác mộng đeo đuổi cô ấy, chẳng trách cô ấy sợ phóng viên như thế, chẳng trách cô ấy không làm sáng tỏ tin đồn bịa đặt, chẳng trách cô ấy luôn mang theo nhiều vệ sĩ như vậy bên người, chẳng trách cô ấy không dám tin tưởng bất kì ai.
Đường Nhược Dao ngửa mặt lên, nước mắt rơi xuống như mưa.
Mục Thanh ngô gặm cán bút trong tay, đoán chừng thời gian cũng không sai biệt, gửi tin nhắn cho Đường Nhược Dao.
[Xem xong chưa?]
Đường Nhược Dao lau nước mắt, ngón tay vẫn đang run rẩy, chầm chậm gõ chữ trả lời: [Xem xong rồi ạ]
Mục Thanh Ngô: [Đoạn video quỳ kia không được công bố, năm đó cũng không đăng báo, tôi dùng một số thủ đoạn đặc biết mới lấy được. người ném trứng lên cô ấy lẫn trong đám người, có khả năng là phóng viên cố ý tạo chủ đề, cũng có khả năng là bị người ta thuê, cũng qua đi lâu rồi, bây giờ không có cách nào điều tra được]
Đường Nhược Dao: [Cảm ơn chị Mục]
Mục Thanh ngô: [Không cần khách sáo, ban ngày lúc em quay phim, tôi còn điều tra được một số tin mới, em muốn nghe không?]
+++++++++
Chương 120: Để em gặp được chị