Cô run rẩy chạy lại bên cạnh dì Dung, nâng thân người đang đẫm máu của dì lắc đầu khóc:
- Tại sao? Sao cô lại làm vậy.
- Xin lỗi, xin lỗi con. Nếu cô biết sớm hơn thì mọi chuyện đã không ra nông nỗi này – Dì Dung mấp mấy môi cố gắng nói.
- Không phải lỗ của cô, vì sao lại làm như vậy – Bảo Phương khóc nức nở, nước mắt lăn dài trên mặt cô rơi xuống mặt dì Dung.
- Bởi vì ông ấy là chồng cô. Xin cháu hãy tha thứ cho tất cả lỗi lầm mà ông ấy gây ra, có được không? – Dì Dung yếu ớt van cầu cô.
- Được….con không hận ông ấy nữa. Không hận ông ấy nữa – Cô đau khổ gật đầu.
- Cám ơn cơn ….- Nói xong, mắt dì Dung từ từ khép lại, bàn tay nắm lấy tay Bảo Phương từ từ rơi ra. - Không…không….con xin cô. Mở mắt ra đi….Tại sao? Tại sao lại như vậy chứ? Tại sao tất cả mọi người đều ra đi như vậy chứ - Bảo Phương gào thét ra sức lay tỉnh dì Dung nhưng thân người dì đang mất dần hơi ấm. Cô ôm lấy xác dì Dung đau đớn khóc không ngừng.
Dường như mọi thứ trước mắt cô đều quay cuồng, từng thứ từng thứ lần lượt mất đi.
Bảo Nam và Thục Quyên bị nhốt trong một container nhỏ , Bảo Nam bị thương cho nên hai người chỉ có thể chờ đợi. Chờ đợi xem chuyện gì sẽ đến với mình. Thời gian cứ thế trôi qua, trong hồi hộp và lo âu.
Đột nhiên cái container dường như bị nhấc bổng lên. Thục Quyên sợ hãi quay đầu nhìn Bảo Nam. Bảo Nam liền ôm chầm lấy cô thật chặt trước khi cái container bị nghiêng khiến cả hai lộn nhào về góc bên kia. Cả người họ va vào vách, cũng may Bảo Nam ôm lấy Thục Quyên, dung thân mình che chắn cho cô. Cú va đập mạnh khiến vết thương của cậu bị rách miệng, sự đau đớn lập tức kéo đến.
Mặt cậu đỗ đầy mồ hôi, nét mặt nhăn nhó đầy đau đớn , Thục Quyên hoảng hốt, lòng đau như cắt.
Cuối cùng cái container cũng trở về trạng thái cân bằng sau một cú va đập mạnh nữa. Dường như nó đã được đặt lại dưới đất, lấy lại thế cân bằng nhưng chỉ có một điều…..
- Chúng ta có lẽ đang bị chôn xuống đất – Bảo Nam sau khi kiềm nén được cơn đau đớn của bản thân đưa ra lời nhận xét của mình.
Họ bị nhấc bổng lên trong khoảng cách ước lượng khá ngắn độ tầm 2 mét. Nhưng khi họ bị thả rơi xuống thì đỗ cao này trở nên dài hơn , tầm 6m. Vậy chỉ có thể kết luận, bọn chúng đã nhấc bổng họ lên rồi di chuyển đến một cái hố đã được đào sẵn .
Quả nhiên sau vài giây suy đoán của cậu, tiếng bộp bộp vang trên đầu họ. Dường như bọn chúng bắt đầu phủ đất lên trên container của họ.
- Chúng ta phải làm gì đây – Thục Quyên sợ hãi xanh mặt run rẩy hỏi Bảo Nam – Bọn chúng muốn gì? Mục đích của chúng có phải là đòi tiền chuộc hay không? Liệu Bảo Phương có tìm được chúng ta hay không, chúng ta sẽ không có việc gì đúng không anh.
Bảo Nam chua xót nhìn sự sợ hãi của Thục Quyên, lòng đau như cắt. Cậu cảm thấy mình thật vô dụng, chẳng thể làm gì được cho người con gái mình yêu thương. Cậu chỉ có thể ôm Thục Quyên thật chặt an ủi.
- Đừng sợ, đừng hoảng hốt. Em càng hoảng hốt, lượng oxy càng bị tiêu hao nhiều hơn nữa, chúng ta sẽ càng nhanh chết hơn nữa.
- Anh không sợ sao? Chúng ta có khi sẽ chết trong này, thậm chí sẽ không có ai tìm được xác của chúng ta – Thục QUyên run rẩy nói từng chữ, gần như đã chạm đến lằn ranh của sự suy sụp trong cô. - Nếu anh sợ, cái container này có thể trồi lên mặt đất hay sao? Nếu anh sợ, lượng xoy có ùa vào trong đây dược hay không? Nếu anh sợ, liệu Bảo Phương có tìm được chúng ta hay không?
- Vậy bây giờ….- Thục Quyên tuyệt vọng nói.
- Chờ đợi số phận thôi – Lời nói của Bảo Nam khiến Thục Quyên cảm thấy buông xuôi tất cả - Không khí trong đây, có lẽ đủ để chúng ta duy trì mạng sống thêm tám tiếng đồng hồ nữa.
- Hãy ôm em, chỉ cần anh ôm em. Chỉ cần được ở bên cạnh anh, được chết bên cạnh anh. Em đã mẽn nguyện rồi .
Bảo Nam đưa đôi mắt trầm ấm nhìn Thục Quyên, bàn tay khẽ vuốt ve gương mặt cô, vén những lọn tóc đã bệt dính mồ hôi sang một bên. Gương mặt cậu từ từ cuối xuống sát gần gương mặt cô. Chầm chậm hôn lên đôi môi mềm mại của cô.
Có lẽ hai người họ sẽ cùng chết ở đây, nhưng trong giờ phút sinh tử này, đối với họ, cái chết trở nên vô nghĩa. Không còn sự sợ hãi, chỉ có tình yêu.
Khi Lăng Phong giải quyết xong công việc, bước ra khỏi sảnh khách sạn thấy Jay đang ngồi im chờ đợi mình.
- Chuyện mình dặn cậu điều tra thế nào rồi?
- Mọi chuyện đang tiến hành tốt đẹp – Jay vỗ vai Lăng Phong đáp.
Cả hai lái xe đến nơi đã nhốt Andy. Người trông coi báo cho họ biết, vẫn duy trì cung cấp thức ăn cho Andy, nhưng dường như cô ấy chẳng ăn uống gì cả.
Lăng Phong không nói gì, chỉ nhẹ nhàng cùng Jat xoay bước đi. Vừa nghe thấy tiếng bước chân của Lăng Phong, Andy bỗng tươi tỉnh đứng bật dậy, mấp máy vành môi bợt bạt:
- Trời đã tối rồi sao?
- Đúng vậy - Lăng Phong đáp ngắn gọn.
- Anh có từ bỏ cuộc giao dịch kia không? Nếu không sáng mai anh sẽ không bao giờ gặp lại hai người bọn họ nữa.
- Không can hệ gì cả - Lăng Phong lạnh lùng đáp – Người nên lo là em mới đúng. Người đang bị bắt là em , đáng lí em nên khai ra chút ít manh mối nào đó để bọn anh có thể suy nghĩ mà tha cho em. Em biết mà, người anh quan tâm là Bảo Phương chứ không phải hai người bọn họ. Nếu chẳng may hai người kia xảy ra chuyện gì, anh sẽ thay cô ấy chút giận là được thôi.
- Anh khuyên em nên nói ra thì hơn – Jay ở bên cũng lên tiếng
Andy không ngờ Lăng Phong lại nói như thế. Cô mím môi im bặt.
- Chúng ta đi thôi - Lăng Phong lên tiếng giục rồi cùng Jay bước đi.
Andy nhìn theo bóng họ cắn môi, nước mắt len ra khỏi hốc mắt.
- Kenwa, em nói xem, chị nên làm thế nào? Rốt cuộc chị đã làm đúng hay sai? Nếu như chị nói ra, ông ta sẽ đối phó thế nào với hai chị em mình. Nếu như không nói, hai người kia sẽ…họ vô tội mà đúng không?
Thời gian trôi qua một cách nặng nề, người trông coi lại đến đưa cơm nước cho cô.
- Này, ăn cơm đi. Đã mấy ngày cô không ăn rồi. Đừng có chết đói ở nơi này chứ.
Andy đói bụng gần như muốn xỉu, nhưng nghe người canh gác gọi bèn tỉnh lại hỏi:
- Mấy giờ rồi.
- Quá trưa rồi.
- Cái gì, đã trưa rồi sao. Không được….họ chị còn đủ thời gian cho đến gần sáng mà thôi. Bây giờ đã trưa rồi….có lẽ họ đã… Lăng Phong đâu?
- Cậu ấy đã đi tiếp nhận hợp đồng giao dịch rồi.
- Cái gì? Mau gọi cho anh ấy, nói rằng họ đang ở một kho hàng ở …..nhanh lên, đã không còn kịp nữa rồi.