Người trong tấm hình đó không phài ai khác mà chính là ông Văn Lâm. Ngoài ra còn có một người nữa, một người ma cô mới gặp gần đây thôi , người mà vừa bị nguy hiểm đến tính mạng.
- Vào khoảng thời gian này, ông ta bắt đầu tìm hiểu thị trường ở Việt Nam. Chủ yếu là chú ý đến những khoáng sản chưa được khai thác của Việt Nam, đặt biệt là sắt thép. Để mọi việc thuận lợi, ông ta tìm người có thể giúp ông ta. Cháu hiểu ý chú muốn nói gì chứ?
Bảo Phương cắn môi không đáp cô ngước mắt nhìn ông Hoàng Danh với đôi mắt muốn nghe tiếp. - Đúng vậy, bọn họ là những kẻ chuyên buôn bán vũ khí. Cho nên cần móc nối nhiều mối quan hệ để thuận tiện trong việc di chuyển (Truyen tinh từ: truyennganplus). Chú nghi ngờ, một trong những người mà họ móc nối là chú Lâm của con.
- Ý chú là….- Bảo Phương nghiêng đầu nhìn ông Hoàng Danh.
Ông Hoàng Danh với ánh mắt thâm trầm nhìn cô, rồi đứng dậy bước đến phía cửa nhỉn ra bên ngoài , thở dài một tiếng mới nói:
- Chú đã suy nghĩ rất kỹ mọi chuyện. Dường như mọi việc quá trùng hợp, trùng hợp một cánh kỳ lạ. Cháu thử nghĩ xem. Trong khi cháu đang nghi ngờ cái chết của ba cháu là do ông ta gây ra. Cái hộp đó lại được chú Lâm của con đưa ra. Là chú Lâm của con muốn gϊếŧ người diệt khẩu, không muốn để lộ ra quan hệ trước đây của mình với ông ta. Hay là họ đang muốn diễn một tuồng kịch trước mặt cháu, xóa tan hết mọi nghi ngờ.
Sauk hi ông Hoàng Danh đưa ra nhận định của mình, Bảo Phương suýt nữa ngã khụy xuống. Ông Hoàng Danh vội vãng đưa tay giữ lấy tay cô:
- Con không sao chứ?
- Không sao – Cô bình tĩnh đáp.
- Chú biết, đây là chuyện rất khó chấp nhận được, nhưng mà….- Ông bỏ dở câu nói của mình bằng một cái thở dài - Chú nghĩ chúng ta phải đối mặt với chuyện này mà thôi.
- Phải! Chúng ta phải đối mắt với chuyện này thôi – Cô đáp hờ hững, sau đó nhìn ông hỏi – Chú có thể giúp cháu điều tra ra tin tức của anh cháu không ạ, anh ấy bỗng nhiên mất tích . Đổi lại, cháu giúp chú lấy đi tính mạng của ông ta.
Vừa nghe tới đây, ông Hoàng Danh mở mắt to nhìn cô cố chút lưỡng lự, sau đó ông gật đầu: - Được chú hứa với cháu, nhất định sẽ tìm cho ra Bảo Nam.
Bảo Phương cáo từ ra về, khi hai người mở cửa, dì Dung cũng bê cà phê đi tới. - Cháu phải về sao – Dì thất vọng hỏi.
- Dạ phải, đột nhiên ở sở có chuyện. Cháu phải đi ngay – Cô cười đáp rồi từ biệt dì Dung ra về. Ra khỏi căn nhà, cô siết chặt tay lại :” cô nhất định phải lấy đi tính mạng, nhưng là tính mạng của ai?” Cô nhếch môi cười khinh bạc một cái rồi cầm lấy điện thoại gọi:
- Anh trai tôi đang ở đâu?
Người ở đầu bên kia có chút ngạc nhiên khi nghe cô hỏi như vậy: - Cô biết.
- Không. Nhưng ông vừa nói cho tôi biết.
- Cô …- Giọng bên kia tức giận, nhưng sau đó nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh – thế nào, chuyện tôi bảo cô làm, cô đã làm xong chưa?
- Tôi đã hoàn thành rồi. Không tin ông hỏi người của ông đi – Cô hừ mũi nói khiến cho người bên kia phải nheo mắt lại một cách nghi ngờ.
Còn chưa để người bên kia trả lời:
- Đưa tiếp điều kiện của ông đi.
Ông ta phá ra cười trong điện thoại:
- Thật không ngờ cô còn lợi hại hơn cả tôi nữa. Được lắm, chọn cô hợp tác quả thất không sai mà. Vậy thì bây giờ, tôi sẽ đưa ra điều kiện của mình đây.
……. - Xin anh, xin anh! Giúp em chuyện này đi……- Cô gác máy xong liền gọi điện cho Lăng Phong.
Cuối cùng thì cô cũng đã có thể thông suốt được mọi việc. Ông ta lừa gạt cô lâu như vậy, xem ra đã tính toán hết cả rồi. Vậy thì cô sẽ đánh với ông ta ván bài này vậy.
Bảo Nam tỉnh giấc thấy mình ở một nơi xa lạ, cậu vội mở bừng mắt ra ngồi bật dậy tìm kiếm xung quanh mình. Rồi thở phào nhẹ nhỏm khi thấy Thục Quyên đang nằm ngủ mê mang bên cạnh mình. Cô vẫn bình an vô sự.
Bảo Nam cảm thấy toàn thân cậu dường như không còn sức lực , bọn chúng hình như đã tiêm một lọai thuốc gì đó vào trong người của cậu, khiến cậu gần như không còn sức lực, lại thêm vết thương vẫn còn chưa khỏi hẳn của mình, Bảo Nam thấy người cậu như rã ra từng khúc một.
Cậu nhớ lại khoảnh khắc mình tĩnh lại từ sau hôn mê. Thục Quyên đã nắm tay cậu lo lắng sợ hãi, điều đó có thể nhận ra qua gương mặt tái xanh của cô cùng với đối mắt đỏ hoe kia.
Nhìn thấy Bảo Nam tỉnh dậy, Thục Quyên vui mừng khôn xiết, cô vôi vã lau nước mắt của mình nói: - Anh tỉnh rồi sao?
Bảo Nam khẽ đưa tay lau nước mắt cho cô:
- Em khóc….- Thật chậm sau đó cậu mới nói tiếp – Xin lỗi.
Thục Quyên áp má mình vào bàn tay cậu, cô khẽ nhắm mắt nói:
- Nếu như em khóc cạn nước mắt mà anh có thể bình an thì em nguyện sẽ khóc cạn hết.
- Khờ quá….- Ngón tay cậu vuốt ve gò má cô trách.
- Anh đói chưa? Em nấu chút cháo cho anh ăn nha – Thục Quyên hạnh phúc nhìn Bảo Nam hỏi.
- Bảo Phương đã biết hết mọi chuyện rồi phải không? – Bảo Nam không trả lời mà trực tiếp hỏi.
- Phải. Là bạn ấy giúp anh lấy viên đạn ra – Thục Quyên gật đầu.
Bảo Nam ngã đầu nằm xuống nhìn lên trên trần thở dài:
- Xem ra không thể giấu con bé mọi chuyện nữa rồi .
THục Quyên giúp Bảo Nam ngồi dậy sau đó hâm lại cháo đút cho Bảo Nam ăn. , từng muỗng, từng mưỡng rất cẩn thân, cậu khẽ nói:
- Anh đã khỏe lại rất nhiều rồi, xem ra vết thương sẽ không nhiễm trùng .
Nói xong, cậu định làm vài động tác cho Thục Quyên xem nhưng cô không đồng ý. Vẫn tiếp tục đút cháo cho cậu ăn . Đang ăn, Bảo nam bỗng hất đổ chén chào ôm lấy Thục Quyên ngã người xuống giường, núp dưới cạnh giường, ngay lúc đó cánh cửa phòng bật tung ra.
Một tên lăm lăm cây súng trên tay tiến vào. Bảo Nam lén lút quan sát hắn một cái rồi không đợi hắn tiến đến gần, cậu quăng mạnh cái gối về phía hắn ta khiến hắn ta mất phương hước phải lảo đảo lùi lại mấy bước. Cây súng trên tay hắn thì rớt xuống đất,
Bảo Nam ngay lập tức tung người lao đến một cước vào ngay ngực của hắn ta khiến hắn ngã xuống bất tĩnh, cậu vội nhặt lấy. Sau đó dung hết sức lôi Thục Quyên đang run sợ chạy xuống dưới nhà.
Không ngờ bên dưới cũng đầy nhóc người, một người bị thương như Bảo Nam khó lòng đánh lại bọn chúng chạy thoát thân huống gì còn có Thục Quyên mà bọn chúng chẳng có kẻ nào hiền lành hết. Bọn chúng thấy hai người lập tức bắn súng ngay. Bảo Nam vất vả trốn tránh lại còn mang theo Thục Quyên bên mình, vết thương vẫn còn đâu khiến Bảo nam cắn chặt răng không nói gì. Cậu cố thoát ra khỏi bọn chúng.
Nhưng tất cả đều trở nên vô vọng mà thôi, căn nhà đẹp đẽ chẳng mấy chốc trở thành nghĩa địa, cả hai nhanh chóng bị bọn họ bắt giữ.
Điều may mắn nhất là Thục Quyên không sao, cậu có gắng hệt sức lếch người sát vào phía cô, khẽ lay nhẹ người cô