Khoảng Cách Tình Yêu

Chương 24: Biển trời trong xanh (1)

Tại hộp đêm lúc gần khuya, một cô gái ăn mặc đầy sức gợi cảm, áo hai dây để lộ bờ ngực căng phồng đầy đặn, chiếc quần jean ngắn để lộ đôi chân thon thả, mái tóc dài được uốn bới một cách kì công thật đẹp. Giữa trời đêm mà cô đeo một chiếc kính đen, áo khoát trên vai hờ hững, miệng nhai sin gôm, lêu lâu lại thổi ra một cái bong bóng, bước đi uyển chuyển hướng về phía cửa của hộp đen.

Cô ngạo nghễ đứng trưởc cửa của hộp đêm quét mắt một cái thì nhún người bước vào trong. Nhưng bảo vệ đã đưa tay ngăn cô lại

- Xin lỗi, người đẹp là….

Cô gái không nói gì, phun bã kẹo vào bàn tay đang chìa ra của tên bảo vệ. Kéo cặp kính xuống để lộ đôi mắt kẻ chì sắc sảo đầy sức quyến rũ, cô nhếch môi cười nói:

- Tôi được anh Huy mời đến đây.

Nghe đến tên người quản lí hộp đêm thì sắc mặt mấy tên bảo vệ dịu lại, hắn ta vò bã kẹo trong tay quăng xuống đất rồi hất đầu hướng bên trong ngầm ý bảo cô vào.

Cô kiêu hãnh nhún người bước vào bên trong, không quên gửi cho các anh chàng bảo vệ một nụ hôn gió. Bên trong hộp đêm là những ánh đèn màu chói lọi, âm thanh êm đềm chứ không ồn ào nhốn nháo như mọi khi. Cô gái móc điện thoại ra gọi:

- Tôi đến rồi.

Nói xong cup máy, người lắc lư theo điệu nhạc trầm bỗng kia, tư thế nhảy múa của cô cực kì cuốn hút, cộng với thân hình sεメy gợi cảm, một đám đàn ông không rời mắt khỏi cô. Cho đến khi quản lí hộp đêm bước đến gần, nhưng cô phớt lờ anh ta đi, tiếp tục hết điệu nhảy của mình mới bắt đầu đứng lại nhìn anh ta .

Quản lí Huy không nói gì chỉ đưa mắt ra hiệu cho cô gái đi theo mình. Cô gái lặng lẽ đi theo sau.

Họ tiến thẳng đến một vị trí VIP ở phía trong. Đó là một phòng VIP cực kì sang trọng được bảo vệ cẩn thận và nghiêm ngoặt, nếu không có người quen biết đưa đến, chắc chắn không thể bước đến gần chứ đừng nói là bước vào bên trong.

Vừa bước đến cửa đã có người chặn lại. Cô gái đưa mắt nhìn quản lí Huy, anh ta nhìn đáp lại cô rồi khẽ nói: - Đó là thủ tục.

Cô gái không nói gì, quay người lại, một tên bèn tiến đến định khám xét người cô, nhưng hắn chưa kịp đυ.ng tay vào người cô đã bị cô bẻ ngoặc tay lại. Quá bất ngờ cũng quá nhanh và mạnh, tên này đau đớn nhăn mặt rên khẽ một cái, nhưng cô gái nhanh chóng buông tay hắn ra rồi đứng thẳng người phủi tay, cúi người nhặt chiếc áo khoát vốn khoát hờ trên vai rơi xuống đất sau cú xoay người bẻ tay tên kia.

Mấy tên kia trợn mắt tức giận nhìn cô dám hành động như thế với anh em của họ định ra tay với cô, nhưng cô hất mặt về phía họ thách thức. Quản lí Huy bèn đưa khoác tay xua họ đứng yên, rồi rút điện thoại nói mấy câu gì đó, sau đó quay lưng im lặng nhìn cô gái.

Cô gái nhếch môi cười, ánh mắt lạnh tanh quay đi, chờ đợi

Quả nhiên chỉ vài phút sau, một cô em trong hộp đêm ngoan ngoãn đi đến, cô gái kia khẽ cười quăng áo khoát vào tay quản lí Huy rồi xoay người lại cho cô em gái trong hộp đêm khám xét người mình. Xong xuôi tất cả, cô nghênh ngang rút lại áo khoát khỏi tay quản lí Huy tiến thẳng vào bên trong.

Vừa vào bên trong, cô đi thẳng đến bên một gã đàn ông trung niên đang ngồi chễnh chệ chính giữa bộ ghế sofa đắt tiền thư thái hút thuốc. Vừa nhìn thấy người đẹp di vào, hắn ta cười sảng khoái, đưa 1tay về phía người đẹp. Cô gái không chần chừ sà vào lòng hắn ta nũng nịu.

Hắn ta liền vòng aty ôm hôn cô gái một cái thật tự nhiên như thế chuyện này quá quen thuộc với hắn ta, nhưng cô gái đã đẩy hắn ta ra, miệng cười tươi nói:

- Em đã nói, phải cho em xem hàng trước mới được.

- Haha, người đẹp sợ bị anh lừa à – Hắn ta phá ra cười rồi đưa tay nực má cô một cái.

- Em làm việc cho người khác mà, anh cũng biết quy tắc làm ăn rồi đó – Cô gái vờ nũng nịu nói, tay vuốt ve ngực hắn ta – Thấy hàng thì mới tính chuyện khác được.

- OK, không thành vấn đề, chỉ cần sau đó – Hắn ta cười dâʍ đãиɠ nựng cằm cô nói.

Sau đó hắn ta phẩy tay kêu đàn em giao hàng.

Tên đàn em lập tức trưng ra một vật được gói cẩn thận mở ra trước mặt cô gái, đó là một cái gói chứa một thứ bột màu trắng. Cô gái không ngần ngại xé rách cái bọc ra, dùng tay chấm một cái rồi đưa lên miệng nếm thử, xác định đúng là heroin. Cô gật đầu nói:

- Hàng đang chứa ở đâu?

- Ở…..- Hắn ta nói ra một địa chỉ - Cho người của em đem tiến đến trao đổi đi.

- Được – Cô gái gật đầu rồi cầm điện thoại trên bàn của hắn ta bấm số.

Sau đó, hắn ta nắm lấy tay cô, kéo cô lại gần mình, định hôn cô, nhưng bị cô tát một cái thật mạnh, sau đó cô lấy từ búi tóc trên đầu ra một khẩu súng mini cực nhỏ màu bạc, chĩa thẳng về phía hắn. Cô chỉ nói ngắn gọn hai từ:

- Cảnh sát.

Gã đàn ông mặt xanh xám trừng mắt nhìn cô, hắn không ngờ trong tay cô lại có một khẩu súng như vậy. Bọn đàn em cũng đồng loạt móc súng chĩa về phía cô nhưng cô đưa thẳng cây súng nhỏ của mình về thái dương của tên trùm kia rồi hất mặt ra lệnh:

- Bỏ súng xuống.

Bọn đàn em hoang mang không biết thế nào đưa mắt nhìn nhau rồi nhìn tên đại ca dò hỏi, hắn bèn đưa lời đe dọa với cô:

- Cô không ra được khỏi đây đâu.

- Vậy sao – Cô gái khẽ cười nhạt, hai mắt nướn lên đầy tự tin.

Quả nhiên, ngay sau đó, cảnh sát ập vào. Toàn bộ bị bắt hết.

- Em không sao chứ ?- Trí Lâm vừa bước vào liền đi về phía trước nhìn Bảo Phương hỏi.

- Không sao cả - Cô vừa nói vừa chùi dấu vết nụ hôn của cái tên trùm kia , mặt lạnh tanh nói – Giao lại ở đây cho anh.

Nói xong cô khoát áo vào đi thẳng ra bên ngoài, trong khi các đồng nghiệp bắt giữ bọn buôn bán ma túy kia. Bảo Phương nhanh chóng về nhà tắm rửa thay bộ đồ ngủ ra rồi lên giường nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Nhưng chằn chọc mãi vẫn không ngủ được, cô xoay người nhìn lên trần nhà. Thoắt cái mà đã được hơn 6 năm rồi.

**************

- Lần này chúng ta được giao nhiệm vụ bảo vệ ông ấy – Ông Văn Lâm hiện đang làm thủ trưởng phòng điều tra hình sự của trung ương, chỉ tay vào một bức hình trên bảng, trịnh trọng thông báo cho mọi người về nhiệm vụ mới của họ.

Tất cả mọi người trên tay đều có lí lịch trích ngang của người đàn ông được họ bảo vệ.

Người đàn ông đó tên là Mạc Thanh Cốc là người giàu có nhất đài loan, vì ông ủng hộ việc xây dựng nhà máy hóa chất gây độc hại cho người dân nên đang bị ghét, và tìm cách tiêu diệt ông.

Lần này, ông được mời qua Việt Nam để thương thảo việc ủng hộ các chính sách mới của chính phủ nên việc bảo vệ ông được đặt ra ngay lập tức. Không để ông bị nguy hại trên đất nước Việt Nam, nếu không sẽ dấy lên một làn sóng phẫn nộ mà Việt Nam sẽ bị liên can không ít

Kế hoạch bảo vệ được triển khia nhanh chóng cho từng đội viên.

- Đạt tính mạng của Mạc Thanh Cốc lên hàng đầu, mọi người có rõ không? – Giọng ông Văn Lâm nghiêm nghị vô cùng

- Dạ rõ – Mọi người đồng loạt hô to.

Sau đó đứng dậy thay đồ ra sân bay đón tiếp Mạc Thanh Cốc. Mạc Thanh Cốc được đưa đến một khách sạn cao cấp và được bảo vệ chặt chẽ để ngày mai có thể tham gia hội thảo.

Dự đoán bọn sát thủ sẽ ra tay trong buổi dự thảo này, bởi vì buổi dự thảo sẽ có nhiều thành phần tham gia chưa kể phóng viên báo chí. Cho nên đặt biệt chú ý kiểm tra từng người tham gia.

Bảo Phương thay đồ bảo hộ xong, vừa bước ra thì đã thấy Trí Lâm đứng đợi bên ngoài. Thấy Bảo Phương, anh liền nắm tay kéo cô sang một bên rồi nói:

- Tuy rằng nhiệm vụ lần này là nhất định phải bảo vệ tính mạng của Mạch Thanh Cốc, nhưng em không được vì vậy mà liều mạng đối đầu với bọn người kia có biết không?

Biết Trí Lâm lo lắng cho lần đầu tiên tham gia nhiệm vụ như thế này của Bảo Phương nên cô dịu dàng gật đầu đáp:

- Em biết rồi. Yên tâm đi.

**************

Buổi hội thảo diễn ra rất suôn sẽ, và kết thúc nhanh chóng, mọi người ùa nhau ra về, các phóng viên ùa đến bên Mạc Thanh Cốc bắt đầu hỏi thêm một số thông tin nhưng ông đã xua tay từ chối. Các phóng viên càng đuổi theo truy hỏi. Mọi việc vì vậy mà chở nên hỗn loạn. Bọn sát thủ thừa cô hội đó bắn phát súng đầu tiên vào Mạc Thanh Cốc.

- Đùng

Âm thanh làm trấn động cả hội trường. Bọn người bàng hoàng tìm chỗ trốn, Mạc Tahnh Cốc bị trúng một viên đạn ngay bã vai liền gục xuống, những người trong đội bảo vệ vội vàng chắn lấy ông rồi đứa mắt nhìn xung quanh tìm kiếm bóng dáng của tên sát thủ.

Trong đống hỗn loạn Trí Lâm tinh mắt nhận ra một tên trong bọn chúng, chúng giả dạng những phóng viên, giấu súng vào trong những camera ghi hình.

Biết là ám sát bất thành, để thóat thân, bọn chúng xã súng vào những người vô tội rồi chạy trốn. Vì có rất đông người nên đội an ninh không dám tùy tiện xã súng bửa bãi để tránh gây nguy hiểm, bọn chúng vì vậy mà trốn thoát dễ dàng. Bảo Phương tức giận cùng nhiều đồng nghiệp đuổi theo ra bên ngoài. Cuộc truy đuổi bắt đầu