Hôm nay Di lại ngồi cái vị trí muôn thủa của mình trong quán café mang cái tên thuỷ chung “Sắc tím”…
Còn một tháng nữa thôi, chỉ một tháng nữa thì mọi thứ xem như đã được đặt vào những vị trí mà chắc chắn nó phải ở đó và sẽ ở đó. Thời gian trôi quá nhanh, nhanh đến nổi làm cho con người không thể đếm hết được số chữ “Ngờ” xuất hiện.
Năm tám tuổi cô gặp cậu, năm 16 tuổi lại gặp cậu, 18 tuổi biết thế nào là yêu và biết thế nào là chia xa. Năm 26 nhận ra rằng tình yêu không phải là một trò chơi và biết cách xắp xếp vị trí cho nó để có thể trọn vẹn đôi đường. Càng lớn lên thì con người ta lại càng hình thành lên cho mình một vỏ bọc thật chặt và thật khôn khéo để che dấu bản thân mình khỏi ánh mắt dò xét của người khác_Cô cười nhạt khi ngẫm lại những suy nghĩ của mình thêm một lần nữa. “Mọi thứ bắt buộc nó sẽ phải như thế”.
Một cơn gió lùa vào tóc cô, làm cho mấy sợi tóc xoăn hơi cử động rồi lại thôi, gío mang theo cái mùi socola nóng trong chiếc ly vừa được đặt xuống bàn.
Di ngẩng đầu lên mỉm cười với người con trai vừa ngồi xuống đối diện, không nói gì cô đưa ly socola lên nhấp một ngụn nhỏ, để cho cái mùi đắng và ngọt hoà quyện với nhau đâm lên não. Nó làm cho cô có cảm giác mình tỉnh táo hơn.
-Không vui sao!_Anh cất giọng nhẹ nhàng như anh không biết tâm trạng của cô hiện giờ.
Cô ngẩng đầu lên lườm anh một cái rồi lại bật cười. Anh luôn vậy, bắt đầu cuộc nói chuyện anh luôn tỏ vẻ ngây ngô, dả vờ không hiểu người khác đang nghĩ gì. Nhưng cô lại thích điều đó ở anh, khiến cô cảm thấy tâm trạng của mình không bị người khác đoán trước được.
-Anh đã gặp cậu Phi đó!_Anh mỉm cười nhìn cô rồi nhẹ nhàng nói.
Cô khựng lại, chiếc ly trên tay dừng lại trên khoảng không. Hai mắt cô tròn xoe nhìn anh, ánh mắt mang vẻ trách móc dò hỏi…
-Công ty anh kí kết hợp đồng với công ty cậu ấy!_Anh lại mỉm cười đưa tay cốc trên đầu cô một cái.
-Anh không nói gì với anh ấy chứ?_Cô đặt chiếc ly xuống bàn rồi bình thản như tiện thể hỏi anh. Nhưng anh biết cô không bình thản chút nào. Một người muốn che dấu bản thân thì trước hết phải biết cách nguỵ trang ánh mắt, nhưng ánh mắt cô đã nói cho anh biết hết tất cả…Cô đang lo lắng.
-Có!_Anh mỉm cười nhìn cô!
-Anh ấy nói gì?_Cô lại xem như không để ý rồi lại tiếp tục với chiếc ly trên bàn.
-Cậu ấy nói! Rất vui vì được hợp tác với anh!_Anh xoa xoa cằm như tỏ vẻ đang cố tường thuật lại câu nói của người kia. Không phải anh không hiểu cô đang có ý hỏi cái gì nhưng đại loại là anh không nói gì ngoài việc làm ăn cả.
-…_Cô lại ngước lên anh.
-Thì đi bàn chuyện kí kết, không nói chuyện kí kết thì nói chuyện gì!_Anh phì cười nhìn bộ mặt ngây ngô của cô. Đúng là không thể cưới người khác được rồi. Cô nói thì mạnh mẽ lắm nhưng tâm trạng thì luôn hướng về một người.
-Anh thật là!_Cô thở dài nhẹ nhõm , giọng có vẻ trách móc anh.
-Theo ông anh trai này đánh gía thì trong tình trạng này em không thể lấy ai khác ngoài cậu ấy rồi. Cậu ấy thì anh duyệt 9 điềm trừ 1 điểm vì cái khoảng ngạo mạn quá._Nguyên cười toe rồi nói ra vẻ đăm chiêu lắm. Cân lên tính xuống.
Khi nhìn Nguyên như vậy cô không khỏi mỉm cười. Nói chuyện với anh cô luôn có cảm giác vui vẻ và thoải mái có lẽ lâu nay anh đã trở thành người bạn kiêm bác sĩ tâm lý của cô mất rồi.
Nhưng…Bây giờ cô chỉ có thể lắc đầu, cười buồn.
-Em đừng làm như vậy! Bản thân em đau khổ và Long cũng đang rất đau khổ. Đàn ông họ không muốn nhận sự thương hại từ cô gái mình yêu. Em càng làm như vậy họ lại cảm thấy em xem họ nhỏ bé và đang che trở cho họ. Mà em biết đàn ông chỉ muốn ra sức bảo vệ chứ không muốn người khác bảo vệ cho mình._Nguyên nhẹ nhàng cất giọng nói với cô. Như một lời khuyên nhưng lại có xu hướng cấm đoán.
-…_Cô lắc đầu kèm theo ánh mắt bất lực nhìn Nguyên.
-Vậy em có thể nói với anh chắc chắn rằng em yêu cậu ấy!_Nguyên nhếch miệng tạo một nụ cười.
Cô cứng người lại, lần đầu tiên cô thấy nụ cười này của Nguyên. Nó khiến cho suy nghĩ của cô rối loạn.
-Cô bé ạ! Anh đã cho em lời khuyên nhiều rồi! Vì vậy thì đến đây thôi, em tự quyết định đi nhé. Đưa ra quyết định mà không bao giờ để em thốt lên từ “Hối hận”
Nguyên đứng dậy. Vừa mỉm cười anh vừa hất mắt ra bên ngoài cửa sổ. Cô nhìn theo hướng của anh. Và rồi ánh mắt của cô dừng lại ở bãi đỗ xe bên kia đường , chỗ chiếc xe thể thao màu xanh dương quen thuộc đang đỗ lại.
-Anh…!_Cô quay đầu nhanh lại nhìn người con trai trước mặt. Nhưng Nguyên đã bước đến bên cửa quán, đẩy cửa bước ra ngoài và chào hỏi vị khách đặc biệt trên chiếc xe xanh dương vừa bước xuống.
Di lặng người. Quả thật cô lại không thể tưởng tượng được Nguyên lại tặng cho cô một vố như vậy.
Cô cúi đầu. Thu mình vào một góc và cầu mong Nguyên không dẫn người con trai ấy đến gần vị trí cô ngồi. Cô giật mình khi tiếng mở cửa và tiếng đế giày đánh đều trên sàn gỗ, càng lúc nó càng hướng về phía cô…
Sau đó bên cạnh cô vang lên giọng nói nhẹ nhàng của Nguyên:
-Cậu ngồi cùng bàn nhé! Cô ấy là em gái của tôi._Nguyên đưa tay xoa cái đầu đang cúi gằm của Di.
-Được!_Phi trả lời lãm đạm rồi kéo ghế ngồi xuống. Người đàn ông đang nói và hơn anh bốn tuổi kia có cách khôn khéo của một con cáo. Chỉ vài câu nói của anh ta mà đã dụ được anh rồi khỏi công ty hôm nay. Anh ta nói gì ư. Chỉ một câu: “Chẳng nhẽ đi uống một cốc café mà cậu không giám!?”
Phi đưa mắt nhìn người đàn ông đó đang cúi xuống nói cái gì đó với cô gái ngồi đối diện cậu. Rồi cô gái ngẩng đầu lên. Suy nghĩ của anh bị khựng lại…
-Em…_Giọng anh lạc đi. NHìn chằm vào cô gái như sinh vật lạ.Tim anh nhói lên…
-Hai người ngồi chơi nhé! Tôi đi làm café !_Nguyên bước đi như không cảm nhận được ánh mắt van nài của Di.
Nguyên khuất dần vào trong bếp. Trong quán bây giờ yên tĩnh đến lạ thường. Mấy người nhân viên không biết đi đâu cả vài người khách lúc nãy cũng đã ra về. Bây giờ chỉ còn lại cặp nam nữ. Người con trai bất động nhìn cô gái, và cô gái thì đang cố lảnh tránh chàng trai bằng cách đọc tiếp trang sách dan dở.
-Em…_Phi ngập ngừng cất lời. Hơi thở có vẻ nặng nhọc.
-…_cô không ngước mắt nhìn anh. Vẻ mặt vẫn lãm đạm đọc sách.
.
.
.
-á!_Cô giật mình khi tự dưng cả người mình bị giật mạnh đứng dậy. Cô đưa mắt nhìn hai vai mình bị hai bàn tay của Phi nắm chặt, cảm giác nhói đau khi cậu dùng sức vào hai vai. Vì bị giật đứng dậy nên cô mất thăng bằng.
Phi không nói gì. Ánh mắt của anh lấp đi cái vẻ giận dữ trong lòng. Không ai biết sau đó anh định làm gì. Chỉ ít giây sau khi Di đã lấy lại được thăng bằng, anh nắm lấy tay Di và kéo cô ra khỏi vị trí thật nhanh hướng đến cửa ra vào.
Di không kịp giằng tay lại đã bị Phi kéo ra bên ngoài quán. Cô cố lấy hết sức dừng lại rồi hét lớn:
-Anh làm gì vậy? Buông tay tôi ra?
-…_Phi không nói gì vẫn kéo cô hướng về phía bãi đổ xe.
Giằng tay thật mạnh ,và hỏi nhiều lần nhưng Phi vẫn không trả lời hay buông cô ra. Cô bất lực ,tính bỏ cuộc nhưng sau đó dường như cô bắt gặp một cái nhìn cách đó không xa.
-Anh Nguyên! Anh Nguyên…_Cô cố gắng gọi thật to để người con trai trong quán ra giúp mình. Nhưng đáp lại cô là một nụ cười dịu dàng đến nổi cô thấy nó hoá đắng.
-Buông tay tôi ra…_Biết tính hiệu cầu cứu của mình vô hiệu. Nên cô trở lại tức giận chống đối. người con trai kia vẫn không mảy may đến cơn tức giận cỏn con của cô. Tức tức…Cô giằng tay mạnh thêm một lần nữa, vẫn không có gì dịch chuyển cả…
“Grạp”_Cô đưa miệng cắn vào bàn tay Phi. Sau đó bước chân của người đó chậm dần rồi dừng hẳn, lúc bước chân kia dừng lại cô đã cảm thấy thật hạnh phúc nhưng vài giây sau khi bắt gặp ánh mắt của Phi cô đã cảm thấy hối hận.
-Là em muốn đấy nhé!_Trước vẻ mặt hối hận của Di. Phi nhếch môi cười nụ cười nguyên thuỷ của mình rồi cúi xuống nói nhỏ vào tai cô. Cùng lúc đó chưa để Di kịp phản ứng gì anh vác người cô lên vai ,mặc cho cô hét lớn và đánh mạnh vào lưng mình, Phi vẫn tiếp tục bước đến chiếc xe thể thao của mình cách đó không xa.
Ném mạnh cô vào phía sau xe và khoá chốt cửa lại. Anh đi vòng ra trước cửa. Khi quay đầu anh bắt gặp ánh mắt của Nguyên. Cúi đầu chào Nguyên sau đó anh vào xe và chiếc xe lao vυ't đi hoà vào dòng xe trên đường.
-Làm tốt lắm!_Nguyên mỉm cười khi chiếc xe đã lao đi mất hút. Anh vươn vai, hít một bụng không khí lạnh se vào. : “Mùa đông đến rồi! gần 3 năm mất rồi”
Anh quay người hướng về phía cửa quán. Vừa đẩy cửa bước vào anh bắt gặp cái điệu cười gượng gạo.
Long đứng trong quán, với chiếc áo sơ mi màu sám nhẹ nhàng, nhưng trên mặt anh ánh lên nổi buồn.
Nguyên chỉ lắc đầu rồi đến bên khoác vai Long dẫn đến trước quầy bar.
-Rươu nhé!_Anh không đợi cậu bạn trả lời mà lấy luôn trong tủ kính chai Vang1898 và hai chiếc ly.
-…_Long không nói gì. Anh đưa ly rượu lên lắc,ngửi rồi uống một ngụm sau đó anh uống cạn hết cả ly.
Nguyên chẳng không nói gì. Chỉ lắc đầu nhẹ rồi cũng uống một ngụm nhỏ. Sau đó anh cất lời.
-Tôi biết cậu biết tất cả!_Nguyên nói như không cần câu trả lời. Bởi vì học khoa tâm lý và cũng là một người đàn ông. Anh nhận ra.
Long khựng lại nhìn cậu bạn của mình. Rồi nhếch môi cười chua chát.
-Đúng vậy!_Long lại uống thêm một ly nữa.
-Nhưng tại sao cậu vẫn muốn tiếp tục! Làm vậy thì cả cậu và cô ấy đều bị tổn thương.
-Tại tôi quá ích kỉ. Cứ nghĩ đơn giản .Tôi muốn lợi dụng lòng thương cảm của cô ấy để có được cô ấy…Nhưng tôi thất bại rồi._Long với lấy chai vodka bên cạnh uống, đổ ra đầy ly rồi uống hết ly này đến ly khác.
Nguyên không ngăn Long lại. Vì anh biết chỉ có như thế thì người ta mới cảm thấy nhẹ nhõm được.
-Tôi sẽ từ bỏ cô ấy!_Long cố gắng nói ra từng chử. Cổ hộng nghẹn lại, chất nóng trong dường như sọc thẳng lên mắt, nước mắt anh ứa ra.
-Đó không gọi là từ bỏ. Đó được xem là một cách yêu khác của cậu dành cho cô ấy. Tình yêu là mang đến hạnh phúc cho người mình yêu và muốn cô ấy hạnh phúc._Long vỗ vào vai Long. Anh im lặng, Long im lặng…Rồi dành chìm vào khoảng không tràn đầy mìu nòng của rượu và mùi của nước mắt…
“Tình yêu không phải là thứ ích kỉ. Chẳng qua là bạn đang muốn mang đến cho người đó điều hạnh phúc mà thôi”…
Màn đêm vô tận kéo đến bao trùm tất cả…lần lượt các ngọn đèn được bật lên tô điểm cho bầu trời sắp đông không sao.
Chỉ có ánh đèn của quán café “Sắc tím” là mờ nhạt và khi nhìn vào cửa kính người ta chỉ nhìn thấy ở nơi quầy bar có hai cái bóng người đàn ông cao lớn đang quay người lại.
*****************************************
17h30…
Biệt thự “Oải Hương”….
-Ruốc cuộc anh muốn làm gì hả? Mở cửa để tôi về!_Cô đưa chân đá cánh cửa gỗ to lớn đã được khoá lại.
-Chúng ta cần nói chuyện!_Phi đặt chiếc khay với hai cốc café xuống bàn. Rồi bình thãn trước cơn giận dữ của cô mà cất tiếng nói và hạ mình xuống chiếc ghế sofa màu đen nổi bật giưa không gian toàn là màu trắng. Trên người anh mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh dương, chiếc áo khi vừa nhìn vào không bao giờ Di có thể quên được. Chiếc áo cô đã lựa cho anh khi hai người đi chơi.
Cô khựng người lại, cơn giận dữ tan biến và thay vào đó là vẻ mặt ngẩn ngơ hồi nhớ lại tất cả.
-Chiếc áo này cũ quá rồi! Hôm nào đó em và anh sẽ đi lựa một chiếc áo khác._Phi tới đứng trước mặt cô lúc này mà cô không hay biết. Với nụ cười nhẹ và bàn tay anh chạn vào mất sợi tóc rối của cô và vuốt nó ra sao vành tai.
Di cố tránh bàn tay của Phi nhưng mọi thứ điều vô ích. Cô trừng mắt nhìn anh rồi nói từng chữ.
-Không có lần sau đâu. Tôi sắp lấy chồng rồi!
-Sẽ không có chuyện đó! Tin anh đi!_Phi cười đắc thắng. Nụ cười nguyên thuỷ của mình, luôn tự tinh và ngạo mạn, mang theo vẻ quỷ quyệt khó đoán.
-Anh điên rồi!_Di quay đi tránh ánh mắt của Phi.
-Em đang có một bí mật !_Phi tiếp tục giọng đều đều không chút biểu cảm.
-…_Di quay thật nhanh để nhìn vào ánh mắet của Phi xem anh nghĩ gì. Nhưng tất cả cỉ là con số không. Vốn cô không giỏi đoán suy nghĩ của người khác và nhất lại là Phi.
-Thật sao?_Phi tiếp lời của mình. Trên môi nở nụ cười nửa miệng.
-Không!_Di quay đi tránh cái nhìn như thấy hết được tâm can người khác của Phi.
-Thật chứ?_Phi càng ép sát hơn làm cho Di phải đổ cả người ra đằng sau,lưng ép chặt vào cánh cửa.
-Tránh ra!_Di ra lệnh.
-Tại sao?_Phi càng ép sát hơn. Hơi thở bao trùm cả người đối diện. Như hút hêt không khí, làm nhịp thở của cô rối loạn.
-Tôi không thích!_Cô nói đưa tay cố đẩy mạnh nhưng thân hình cao lớn của Phi chẳng dịch chuyển một chút nào cả.
-Nhưng anh thích!_Phi bướng bỉnh.
“Bốp”_Tiếng động vang lên rất khẽ nhưng đủ để người đối diện thấy choáng váng phải cúi xuống ôm lấy chân. Mà nhảy lò cò.
Di phủi tay điệu nghệ rồi bước đi thứơt tha đến và ngồi xuống ghế sofa. Uống một ngụm café sau đó cô hất mắt dò hỏi.
-Khi nào thì anh cho tôi ra về đây!
-Khi chúng ta nói chuyện xong!_Phi cố gắng đi cà nhắc tới ngòi đối diện với di. Kèm theo nụ cười hài lòng.
-Vậy có gì thì nói đi!_Di hối thúc.
-Nhưng trước tiên…_Phi nhìn chăm chú vào Di. Vẻ lấp lửng.
-Cái gì?_Di trừng mắt nhìn Phi. Đưa hai tay bắt chéo vẻ phòng bị.
-Trước tiên…Anh muốn ăn mì!_Phi đưa tay ôm bụng vẻ đòi hỏi.
-Không phiềm anh ăn. Anh ăn xong chúng ta nói chuyện._Di bình thản trả lời. Đưa ly café lên nhấp một ngụm. đưa mắt quan sát xung quanh căn phòng. Bài trí giống như căn phòng khách trước đây nhưng có sự khác biệt là bên cạnh cửa sổ hướng ra biển là một kệ trừng nhiều khung ảnh.
Cô đứng lên bước đến bên cạnh cửa sổ. Trong khi Phi đã đi vào phòng bếp. Đưa mắt hướng ra ngoài cửa sổ…Một bầu trời đen rộng với tiếng sóng vỗ vào những tảng đá và mùi hương mát lạnh của biển được gió thổi vào. Cô nghiên người đưa mắt nhìn những tấm ảnh được chưng bày…
Tim cô ngừng lại, ánh mắt lạc đi và ướt ướt…
Trong mỗi bức ảnh đều có sự hiển diện của một cô gái. Mà người con gái đó không ai khác lại là cô. Nhưng lại là những bức ảnh chụp khoảng thời gian cô học đại học. Tất cả… Cô đưa tay bịt lấy miệng để tránh những tiếng nấc thoát ra ngoài, hai vai cô run run…
“Đoàng…đ.đ…”
Cô giật mình quay đầu lại hướng ánh mắt về phía tiếng động vừa diễn ra…Lau vội giọt nước mắt cô bước nhanh về phía nhà bếp.
Cô phải bật cười khi thấy người con trai to lớn mang tạp dề đang đứng sững trước một đống đò sứ vừa bể. Có lẽ đây là cơ nguồn của tiếng động đó.
Nghe được tiếng cười của Di, anh bất giác quay lại và bắt gặp ngay cái nhìn dịu dàng của cô. Rồi cô bước cúi xuống và nhặt mấy mảnh vỡ giưới đất.bỏ vào thùng rác bên cạnh trước sự ngỡ ngàng và sau đó chuyển thành hài lòng của Phi.
-Để tôi nấu!_Di với tay lấy chiếc tạp dề mắc bên cạnh tủ và nhanh nhẹn mở gói mì đặt trên bàn ăn, nấu nước sôi, và thái các loại rau…
Nhìn thấy cảnh trước mắt, lòng Phi dâng lên một cảm giác ngọt ngào. Cái cảnh người con gái ấy làm bếp mấy năm qua khiến cậu nhớ nhung bây giờ lại xuất hiện trước mắt cậu một cách nhẹ nhàng như trước đây, như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
-Đừng xa anh nữa nhé!_Phi vòng tay ôm lấy eo của Di. Vòng tay anh siết chặt lại và cúi đầu hút hà mùi dầu gọi bạt hà quen thuộc trên tóc Di. Anh thì thào nhỏ.
Người con gái ấy đứng khựng lại, nhịp thở chậm lại, nhưng tim lại đập nhanh thêm. Tim cô nhói lên từng nhịp một.
Trong căn phòng bếp, tiếng nước chảy hoà quyện vs nhịp đập của trái tim…Tạo ra không khí ấm áp của một gia đình…