Mình Thích Cậu! Nhỏ Rắc Rối!

Chương 22: Chỉ mới bắt đầu...

-Nó đi ròi!_Toàn đánh mạnh vào bả vai của anh. Cái cảm giác đau do bị đánh không thể khiến cho anh quên đi nỗi đau nơi trái tim mình. Có thật anh nên bỏ cuộc không? Người ta nói .Khi yêu một người sẽ cầu chúc cho người đó hạnh phúc như sao trong lúc này đây anh lại không làm được.

-Này thằng kia! Nghe tao nói gì không vậy hả?_Toàn tức giận.

-..._anh không để ý thằng bạn mà vẫn tiếp tục theo đuổi cái suy nghĩ của bản thân. Chìm đắm trong nỗi đau thấu tim mà không thể dứt ra được.

-Đik m! Mày định làm gì vậy hả? Đừng có giống thằng điên như vậy!_Toàn nổi khùng nhìn anh bạn của mình. Cảm giác sao lại thấy thương thằng này quá chừng. Buông lời **** rủa tục tĩu một câu. Thật ra nói mấy từ này cũng không phải là thói quen của anh. Chỉ có điều khi thật sự bực mình vì kìm nén quá lâu Toàn mới xả ra như vậy.

Toàn bực mình khi nhìn thấy thằng bạn của mình trong mấy ngày qua luôn có tâm trạng như một kẻ mất hồn và bất lực như vậy. Một thằng con trai luôn tự tin vào bản thân mình, luôn là tâm điểm của mọi sự chú ý mà trong lúc này lại biến thành kẻ đang tìm cách trốn chạy với bí mật 10 năm qua hay sao.

-Tao không sao! Mày về đi!_Anh ngẩng đầu nhìn cậu bạn có ánh mắt như muốn đập vỡ bất cứ đồ vật nào có trong căng phòng này. Anh biết Toàn quan tâm đến anh...nhưng chuyện này không phải nói bình tĩnh giải quyết là có thể bình tĩnh được.

-Mày nói cho tao biết! Ruốc cuộc thì mày định làm gì hả thằng kia?_TOàn tức giận khi thấy vẻ mặt tiều tuỵ của Long.

-Không làm gì cả? Chuyện này đâu phải tao nói làm gì là làm được đâu!_Long cúi đầu. đưa tay lên nắm lấy mái tóc mệt mỏi vuốt ngược ra đằng sau.

-Thì mày cũng phải nói với con bé chứ! Làm gì mà hôm qua để thằng nhóc đánh cho sức môi mà còn bày đặc yêu nó những 10 năm.

-Mày không nói thì người ta bảo mày câm à!_Anh tức giận hét lên.

-Kệ mày tao về!_Toàn lắc đầu nhìn thằng bạn. Đã lâu ròi anh không thấy nó tức giận như vậy. Trừ cái việc cách đây ba năm về trước.

*********

-Mày dừng lại đi! Đánh nữa là nó chết đấy!_Cậu bé Toàn mặc đồng phục của học sinh cấp ba nhăn nhún bám đầy bùn đất vì vật lộn đánh mấy thằng đang nằm liệt sĩ một góc đưa tay kéo thằng bạn đang tức điên đánh cái thằng chọc ghẹo nhỏ Di trên đường về nhà, làm nhỏ ta khóc lên khóc xuống.

-Bỏ tao ra!_Long hét lên. Hất mạnh tay Toàn ra. Đánh tới tấp vào mặt thằng đó. Khiến mặt thằng đó toàn là máu răng mũi lẫn lộn. Cuối cùng phải vào viện nằm xuốt một tuần liền...(gớm)

Chỉ duy nhất lần đó gần đây nhất Toàn thấy thằng bạn của mình nổi giận như vậy.

Toàn vừa đi ra khỏi cửa phòng, đưa chân đạp mạnh vào cánh cửa một cái. Xong anh đưa tay vào túi quần zin lấy ra hộp thuốc lá. Ngậm một điếu bật lửa rồi rít một hơi dài xong nhã ra một cách điệu nghệ.

************************

Sáng thứ hai...

-Hoàng Phi! dậy nhanh lên! sắp muộn học ròi đấy_Nó đưa tay giật mạnh chiếc chăn bông mà cậu bạn lười biếng kia...(ây da là bạn trai của nó mới đúng) đang quấn quanh lấy thân hình dài lêu khiêu đó.(Mà bạn trai khi nào vậy nhĩ. Đã tỉnh tò gì đâu)

-Một chút nữa thôi!_Phi đưa tay giật mạnh lại phần chăn trên tay nó làm suýt chút nữa nó bổ nhào xuống giường. Nó giận xanh mặt.

-Không một chút gì cả! Ngày đầu đi học mà vậy đó hả?_Nó đưa tay đập mạnh vào chiếc chăn bông. Dùng hết sức có kéo mạnh chiếc chăn ra.

-ưmk...hay cậu vào đây luôn đi! Sáng dậy sớm vậy lạnh chết được!_Phi tóm lấy tay nó. Đôi mắt ngái ngủ lúc đầu bây giờ lại cong cong hình bán nguyệt gian gian...

-Akkkkkkkk....không ..._Chưa nói hết lời nó đã bị Phi kéo mạnh làm cho bổ nhào vào lớp chăn bông bên cạnh Phi.

-Ngủ đi!_Phi kéo nó lại gần cậu. Trong khi nó vẫn cố gắng thoát ra khỏi vòng tay chắc chắn của cậu bạn. huhu...Đáng ghét. Cái con sói háo sắc này.

-Thả tớ ra! Nhột quá!_Nó hơi buồn buồn ở phía sau cổ. Khi Phi đưa đầu dụi dụi vào phần gáy của nó. Mái tóc dày ngắn của cậu cạ vào cổ nó làm nó cảm thấy vừa tức giận vừa ngượng.

-Không! Ai bảo người cậu thơm vậy!_Phi thấy nó vậy thì nhõng nhẽo giống một đứa con nít hơn. Cúi đầu sát vào cổ nó. Tay kéo chăn đắp kính người nó rồi đưa tay vòng ôm chặt lấy eo nó. Mặc cho nó cố dẫy dụa cỡ nào thì cậu vẫn tiếp tục hts hà cái hương thương dịu nhẹ và cảm giác ấm áp rồi chìm vào giấc ngủ...

-Nè..._Nó cảm thấy vui vui khi được cậu ôm như vậy. Cái cảm giác ấm áp, có chút trẻ con mà cậu phát ra làm tim nó đập khẽ. Hơ thở của cậu phả vào cổ nó đều đều, nóng ấm. Vòng tay ôm eo nó dịu nhẹ nhưng cho dù có dùng sức cỡ nào thì nó vẫn không thoát ra được.

-Nè...Phi!_Nó lại lí nhí nói. Nếu không dậy đi học sớm thì e hai đứa nó phải đứng tường ròi. Với lại dù gì nó cũng là lớp trưởng. Từ trước đến giờ cứ gương mẫu chứ có đi học muộn bao giờ đâu.

-...khò khò..._BÙM....BÙM...Ngủ mất tiu.

-Nè..._Nó giật mình quay nhìn sau lưng thì....Anh bạn của nó đang ngủ ngon lành mà không để ý đến nó gọi giật mấy lần. Tức quá đi mất.

Hai hàng mi của Phi dài và cong ngắm nghiềm lại. Cái sống mũi cao cao thở nhẹ từ từ. Bờ môi cong cong mím chặt lại trong quyến rũ. Nó đưa ngón tay nhỏ của mình sờ nhẹ vào má của Phi. Nước da trắng mịn không có chút vết tít nào, vừa chạm vào thì ngón tay nó như muốn tan ra.

Sao con trai lại đẹp hơn cả con gái cơ chứ...huhu(tủi thân) T^T

-Nè ! Làm gì vâyh hả_Phi nắm lấy ngón tay nó. Mắt không mở ra nhưng môi thì khẽ nở nụ cười gian gian.

-Không! Không làm gì cả..._BỐi rối! Như làm việc xấu bị bắt. Nó giật mình rút ngón tay về nhưng không sao rút được. Cố thêm chút sức nữa chắc được. ^^

-Thật không_Hai mắt Phi bình thãn nhìn nó. Bình thãn đến độ nó cảm thấy như chuẩn bị có điều gì đó sảy ra.

-Thật...thật..._Nó mở to hai mắt chắc chắn. HUHU...Chết mất thôi. (*_ _ )

-..._Hai mắt Phi cong cong hình bán nguyệt, khoé môi nhếch lên cười nửa miệng gian gian.

-Thôi! Muộn học rồi..._Nó lắp bắp chống tay định ngồi dậy thì cả người nó lại bổ mạnh lại xuống...Nhưng điều quang trọng bây giờ nó không phải ngã vào đống chăn như lúc nãy mà gã ngay vào người Phi. Tất nhiên lí do nó ngã là tại cậu bạn đáng ghét kia kéo nó.

-Cậu không thành thật chút nào cả?_Phi nhìn vào mắt nó cười cười.

-Cậu...cậu...thành thật cái gì chứ. Đồ ...đồ khùng...!_Nó ngượng ngùng quay đi. Có nói ra từng tiếng. Dù nó có cố ngồi dậy thì với sức lực của một đứa con gái vẫn chỉ bằng con số không. T^T

-haha...Ngố chết được!_Phi đưa tay cốc lên đầu nó một cái rồi ngồi bật dậy. Còn nó thì thót tim hai mắt mở to khi Phi cúi đầu xuống sát mặt nó. Kèm theo đó là nụ cười gian quen thuộc.

-Cậu điịnh....định làm..._Chưa nói hết cậu thì nó đã nhắm tít mắt lại vì sợ hãi. Có cái gì ươn ướt đặt khẽ vào trán nó. Dịu dàng.

Nó mở trừng mắt nhìn Phi đang cười nhìn nó. Khuôn mặt cậu được anh sáng yếu ớt cố gắng len lõi qua lớp rèm cửa màu kem để tiến vào căn phòng hắt lên. Hai mắt cậu dường như phát sáng, khoé môi nhếch lên cười cười được ánh sáng hắt lên những phần tối như bức tranh mà người ta đánh bống bằng bút chì. Cảm giác không rõ nét lắm.

-Thôi! Đi học nào! muộn ròi!_ Phi kéo tay nó lôi dậy. Rồi cậu bước xuống giường trong tình trạng hết sức ...sức...

-AAAAAAAAAAAAAAAAAAA.........’’’’’’’’..........Cậu không....akkk mặc áo...._Nó đưa tay lên bịt chặt hai mắt lại. Hét lên.

-Vợ yêu! Em làm seo mà hét lên ghê vậy!_Phi cười gian gian nhìn bản thân rồi lại nhìn nó vẻ “chuyện bình thường như cơm bữa”

-Ai vợ yêu hả_Nó gằng từng chữ. Mở to mắt trừng trừng nhìn Phi. Sau đó...

-Sao..._Phi nhìn nó cười cười đắc thắng.

-Cậu...mang áo vào! Nhanh lên._Nó tóm chặt hai mắt. Ra lệnh. Mặc dù rất giận cái cách Phi gọi “vợ yêu” lúc nãy nhưng cái quang trong vẫn là chuyện ô nhiễm mắt này.

*************************

Vật lộn với cậu chàng này cả buổi sáng nó mới đặt chân tới trường được an toàn. Phi bắt nó đứng đợi cậu ngoài hành lang rồi cả hai cùng vào lớp.

Nó ra vẻ chống đối nhưng vẫn không thể nào hơn cái anh chàng đáng ghét kia được...haix...!T^T

-Trần Phương Di!_Cái giọng mà muôn thủa cho dù có lên thiên đàng thì nó cũng không thể nào quên được. Tim nó đập thình thịch...Mạch máu trong người hoạt động hết công xuất. Hai mắt mở to, hai tay nắm chặt lại...Bộ não đang hoạt động mạnh để tìm cách giải quyết vấn đề...Và tất nhiên phải ở thế phòng thủ...