Bé Lại Anh Nói Nè! Anh Yêu Em!

Chương 6

Trong khi đó thì có một cuộc tranh cãi trong ô tô giữa nó và nhở Vân:

- Chú Ba ơi(tên tài xế lái xe cho nhà Vân) chú lái nhanh nhanh giùm kon xíu_nhỏ Vân hối thúc

- Dạ! thưa tiểu thư! Tôi đang lái với tốc độ nhanh nhất có thể rồi đấy ạ

- Chú lái chậm rì mà nhanh cái j`! chú tăng tốc lên đy xíu nữa, k con trễ mất_Nó cũng nôn nóng k kém

- Mi điên à_ Vân quát lên_ Lái nhanh quá công an phạt xe tao roy sao. Mà mi còn dám hối thúc nữa, chẳng phải do cái tính lề mề, chậm chạp, ham ngủ của mi mà ra thế này đấy. Mà quái nhỉ, hồi ở nhà mi rõ ràng ta thấy cái đồng hồ chỉ mới có 6h 30 à! Sao h` đã 6h57 roy nhỉ?

Thấy nó cúi đầu k nói j`, Vân cảm thấy lạ quá. Mọi hôm là nó đã gân cổ lên cãi với Vân roy, thế mà h`…nó lại im re thế kia? Nhỏ Vân khẽ nghi ngờ:

- Này? Sao hum nay hiền thế? Hay là…. Cái đồng hồ…nhà mi có vấn đề đúng hk?

- Hik…đâu…đâu…có_nó chối phăng

- Đâu có? Ngươi khai ra mau. Sao? Cái đồng hồ nhà mi có sao hk?

- Hik! Ta nói…mi đừng oánh ta nhoa

- Uk! Ngươi nói yk! Ta hk oánh ngươi âu

- Thiệt ra…cái đồng hồ nhà ta…là ta chỉnh cho nó …chạy…chậm chậm tí xíu ấy mà

- Hả? ngươi có bị sao k vậy? hèn chi ngày nào mi cũng đi trễ hết á. Đáng lẽ mi phải chỉnh cho nó chạy nhanh chứ ai lại…thiệt…hết nói nổi mà_ Vân “vò đầu bức tai”

- Thoy cho ta xyn lỗi mà. Ta…_ Nó đang nói thì xe bỗng thắng két một cái

- Có chuyện j` vậy chú

- À! Thưa tiểu thư. Đã đến trường rồi ạ

- Thế ạ, thế chúng kon đi đây, cảm ơn chú nhiều_ nó nói roy kéo nhỏ bạn bay biến ra khỏi xe.

Có một ánh mắt đằn đằng sát khí đang nhynf nó. Haizzzzz! Sao lúc đy chơi cũng gặp phải oongt hầy giám thị hắc ám này nhỉ. Nó chuẩn bị một nụ cười thật tươi để chào:

- Herher! Em chào thầy ạ! Hum nay thầy cũng đy cùng với tụi em lun hả thầy? công nhận thầy lo cho tụi em ghê. Em thiệt là xương thầy quá_ nó nói moh trong lòng cứ phải gọi là “ói mửa đầy đường”

- Uk!!!!!!!!!!!!!!!!! Cảm ơn em đã xương tui. Nhưng mà tui lại k thể “xương” em được. TẠI SAO NGAY CẢ LÚC ĐY CHƠI MÀ EM CŨNG ĐẾN TRỄ VẬY HẢ LINHHHHHHHHHHH?_ông thầy đang nói bỗng chốc hét lên làm “mưa giăng đầy mặt nó”

- Hề hề! xin thầy bình tĩnh, đừng bức xúc chứ ạ. Thiệt ra thì em cũng đâu có muốn zậy đâu. Chỉ là…

- Dẹp ngay cái chỉ là của em đy. Hôm nay tôi tha chứ hôm lhacs thì em bk m` phải làm j` roy đấy

Nói rồi ổng “xách đít” đy thẳng làm nó cũng chẳng hỉu j` cả. tại sao hum nay Mr. Giám thị lại đổi tính thía nhỉ? Thoy kệ! miễn là ổng k phạt m` là đc roy. Nó quay sang Vân thì thấy nhỏ bạn đang đứng rung như cầy sấy, mắt long lanh lệ. Haizz! Có ai nói với mấy bạn là nhỏ Vân bị yếu tim bẩm sinh chưa nhẩy. Khổ thân con nhỏ. Đã yếu mà ra gió, cứ thích rủ nó đy học cơ, roy để h` nghe bị **** roy phải “như chuối chín cây” thế này cơ . Nó lay lay nhỏ bạn rồi dìu nó đến gần xe của trường:

- Ngươi k sao chứ?

- Ngươi còn nói nữa hả?_ nhỏ bỗng quát lên rồi ôm mặt_ từ trước h` ta chưa nghe thầy cô nào la như vậy. Vậy mà…. Do mi…._nhỏ bỏ lửng câu nói rồi ôm mặt khóc tiếp. Hik! Đây là triệu chứng của bịnh học sih ngoan đó moh. Nó phải xuống nước dỗ dành

- Thôi thôi ta xin lỗi mi được chưa. Thôi! Mi đừng khóc nữa, trông xấu lắm cớ. nhaaaaaaaaaaa. Đừng khóc nữa

- Hik! Xấu thiệt hả? _nghe nó nói, nhỏ vội quẹt nước mắt quay đầu hỏi lại

- Uk! Cười như vầy mới ẹp chứ nhở, thôi lên xe đy, mọi người đang đợi chúng ta kìa_nó kéo tay kon bạn lôi sềnh sệch vào trong xe

Nó vào trong và chọn một ghế trong góc và ngắm nhìn cảnh vật ra cửa sổ. Tuy nó và nhỏ Vân thân nhau nhưng tính tình 2 đứa vốn dĩ khác nhau tuy k nhìu lắm nhưng cũng đủ để mỗi đứa ngồi 1 nơi. Tuy rằng cái miệng nó lúc nào cũng luyến thoắng để bào chữa cho cái tật mê ngủ của m` nhưng nó lại tự tách xa mấy đứa bạn khi bk tụi nó đang t8m với nhau. Nó thích một mình nhìn ngắm cảnh xung quanh như lúc này đây, còn nhỏ Vân đang bên mấy đứa bạn bàn tán về Quân_ anh chàng mới đến vô cùng điển trai. Nó lắc đầu ngao ngán, mí nhỏ này lại bị giai đẹp hút hồn nữa oiz, nhìn đy nhìn lại nó vẫn thấy Kay đẹp hơn. Kay là ông anh được bố mẹ nó nuôi trước lúc bố nó mất. Sau khi bố nó mất, anh đã nhận được học bổng qua Mỹ du học. Kay lúc đầu nhất định k đy du học vì sợ 2 mẹ con nó ở nhà một mình buồn .Nhưng sau đó mẹ nó đã khuyên nhủ anh hãy vì tương lai trước mắt của mình, mẹ con nó vẫn có thể tự lo liệu được

- con đi rồi nhanh nhanh kiếm giúp mẹ cô con dâu để mẹ có cháu bồng bế chứ_ mẹ nó cười hì hì và ôm chầm lấy anh khi tiễn đến sân bay

Kay đến bên, xoa đầu nó và dặn dò:

- Em ở nhà chăm sóc mẹ giúp anh nha nhóc

- Bk roy, nhưng khi về anh phải có quà tặng em đấy nhá, k là…_ nó giơ tay dứ dứ vào người anh

- Hi`hi`! anh biết oiz, làm sao anh có thể quên mua quà cho em được

Chuyến bay…từ Việt Nam đến California sắp khởi hành. Đè nghị hành khách chuẩn bị….

Anh nó quay lại, ôm chầm cả 2 mẹ con nó và nói:

- con đy nha mẹ, anh đi nha em. Khi học xong con sẽ quay lại. Con sẽ nhớ 2 người lắm đó.

- Thoy, con đy đy k kẻo trễ, cố gắng giữ gìn sức khỏe nha con_ mẹ nó bắt đầu sụt sùi

- Thôi mà mẹ. mẹ cứ khóc như vậy làm sao ảnh đi được. với lại sau này ảnh cũng gọi điện cho mẹ mà_nó choàng qua vai đỡ mẹ

- ừ! Thôi! Mẹ k khóc nữa, mẹ xin lỗi_mẹ nó lấy tay quệt ngang mặt. con đi đi, đừng lo cho mẹ. Cố gắng học hành nha con

- vâng! Mẹ cũng giữ gìn sức khỏe. Thôi, đến giờ roy, con đi đây. Anh đi nha em_ nói rồi Kay hôn má nó cái chụt. nó cũng đã quá quen với cảnh này nên cũng chào lại anh

- vâng! Anh đi. Pipi anh

mẹ và nó nhìn anh khuất đi giữa những hành khách. Nó thiệt ra cũng buồn và cũng muốn khóc lắm chứ.2 anh em nó đã thân thiết với nhau từ nhỏ. Tuy 2 anh em nó hay cãi nhau(thực ra là nó bắt nhạt anh trai trước) nhưng lúc nào anh cũng nhường nhịn nó, che chở và bảo vệ cho nó. Nếu mà nó cứ khóc rấm rứt thì làm sao anh có thể đành lòng ra đi cho được. Cho nên nó phải cố tỏ ra vui vẻ.

Quá khứ như một cuốn phim quay chậm dần dần hiện lên trong đầu nó, 1 giọt nước mắt lăn dài trên má nó. Nó bỗng thấy nhớ Kay quá. Đã gần 4 năm từ khi anh đi du học. Anh nói anh đy 4 năm sẽ về nhưng h` lại chẳng thấy anh đâu. Sợ rằng lúc anh về thì nó đã đy lấy chồng rồi cũng nên. Lúc đó anh sẽ cảm thấy ngỡ ngàng vô cùng vì 1 đứa kon gái tôn thờ chủ nghĩa độct hân như nó lại lập gia đình trước anh. Mẹ và cả nó không muốn nói chuyện của công ty cho anh biết, sợ anh sẽ k hoàn thành chương trình học mà quay về ngay. Lúc đó thì bao nhiêu công sức học tập sẽ đổ xuống sông xuống biển. Nó hiểu rõ con người anh nó: rất thương mẹ và gia đình, nhất là cái công ty một tay bố dựng nên. Anh sẽ k chịu quay lại Mỹ tiếp tục học mà sẽ tìm cách vực dậy công ty. Điều đó tất nhiên k ai mong muốn cả cho nên nó phải chấp nhận cuộc hôn nhân đầy tính kinh tế này để cứu vãn công ty của bố. ngồi suy ghĩ một lát, nó bắt đầu mệt mỏi và chìm vào giấc ngủ.

Quân vội bước lên xe. Hơi thở hổn hển. Chết tiệt thật, hôm nay con xe của cậu dở chứng nên phải loay hoay một lát mới đến được trường. Chẳng phải do cô con dâu tương lai quý hóa của mẹ cậu suốt ngày bám như đỉa thì anh cũng chẳng đi những thứ vớ vẩn này đâu. Với môt gia đình như Quân thì muốn đi đâu mà chẳng được, cần gì phải đi chung với bọn bạn cùng lớp làm j`. với lại cũng có một nguyên nhân nữa k kém phần quan trọng, là Quân muốn được đi chung với nó. Từ sau nụ hôn vô cùng bất ngờ đó, trong lòng cậu cảm thấy có chút gì hơi xốn xang, mong muốn đến trường để nhìn thấy nó.

Bước lên xe, Quân đã đảo mắt chung quanh để tìm nó. A! đây rồi, may là con nhỏ ngồi một mình nên cậu k cần phải tốn công sức zụ dzỗ để được ngồi gần nó. Cậu từ từ tiến lại gần nó và ngồi phịch xuống bên cạnh. Im lặng, chẳng thấy nó phản ứng j`. sao lạ thế nhỉ? Hay là…nó cũng thích được ngồi gần mình? Cậu vô cùng thích thú với ý nghĩ ấy. Vô lí! cậu không nghĩ cái lý do đó là đúng. Cậu cảm nhận được hơi thở đều đều của nó, quay lại thì mới biết nó đã ngủ từ lúc nào rồi. hik! Ngủ kiểu này thì dù có ai đem nó bán sang nước ngoài nó cũng chả biết gì đâu. Nhưng…nhỏ này nếu đem bán sang nước ngoài thì được mấy xu trong đó? Cậu bật cười với cái ý nghĩ đó. Nhìn gần, nó có một vẻ gì đó rất cuốn hút, khiến cậu k thể rời mắt khỏi nó được. Ây da!!!!!!!!! Cậu lại nghĩ gì nữa vậy nek? Làm sao cậu lại để ý đến nhỏ này được cơ chứ? Ôi ôi! Cái đầu của cậu, chắc là lại bị “chập mạch” j` trong đây roy.

Chiếc xe từ từ lăn bánh đưa tụi nó đến chân một ngọn núi. Buổi du lịch hôm nay là buổi du lịch “3 in 1”(haiz! Tiết kiệm gúm nhở), buổi du lịch có 3 mục đích:

- giúp tụi nó giải trí, nghỉ ngơi

- rèn luyện sức khỏe, thể thao (leo núi đấy ạ)

- tìm hiểu về môi trường sinh thái (kiến thức khoa học )

Trở lại với tụi nó, chiếc xe đang đi thì bỗng xốc một cái, thế là đầu nó đang dựa vào cửa kính nay chuyển hướng đáp xuống bờ vai của Quân làm cậu đang dựa đầu vào thành sau ghế thưởng thức âm nhạc cũng phải giật mình. Hik! Con gái kiểu gì mà chẳng giữ ý giữ tứ j` cả, dầu sao thì cậu với nó cũng là “cô nam quả nữ” mà (^^). Định hất đầu nó dậy nhưng nhìn nó ngủ ngon lành, trên môi còn vương vấn nụ cười nên…lại thôi

Này! Dậy! đến nơi rồi đó! Dậy!!!!!!!!!!!!!!!!_ Quân vừa lay vừa kêu nó dậy.

Thế mà nó thản nhiên hất tay Quân ra, chẹp chẹp kai miệng roy lại tiếp tục ngủ. Vân thừa bk tính của nhỏ bạn nên tay nhúng nước, bước đến và nhẹ nhàng vẩy lên mặt đang mơ ngủ của nó. Nó nhíu mặt mày, từ từ mở mắt thì thấy ngay hình ảnh nhỏ bạn đang đắc ý cười tươi nhìn nó khiến nó đâm nổi khùng:

 kon kia! Mày vừa làm cái j` đó hả?

 kêu mà dậy? _Vân tỉnh bơ đáp

 mày k thể kiu người khác dậy bằng cách nhẹ nhàng hơn được à?

 Uk! Tao kiu nhẹ nhàng được đấy. oiz sao?_con nhỏ vòng tay trước ngực_ đối với ai còn kiu nhẹ nhàng được chứ với con heo nhà nguoqi thì KHÔNG THỂ NÀO

 Ngươi…._ nó chưa kịp nói thì tiếng loa của cô chủ nhiệm vang lên

 ĐỀ NGHỊ CÁC EM RA KHỎI XE VÀ TẬP TRUNG DƯỚI CHÂN NÚI

Cả đám k ai bảo ai lập tức ngưng chiến, lục đυ.c xuống xe đến điểm tập trung. Lúc tụi nó đến thì cả trường đã tập trung hết rồi, mỗi lớp thành một nhóm riêng. Cô chủ nhiệm đang huyên thuyên về nội dung và quy định của nhà trường về buổi dã ngoại.

…..

Buổi dã ngoại bắt đầu

Lúc đầu, ai cũng phấn chấn, hứng khởi, có nường còn máu đến nỗi mang giày 10 phân đi leo, mặc cho tụi nó có ngăn cản (khổ thân! Con nhà giàu chưa từng một lần leo núi) khoảng được 15, 20 phút sau, lớp nó bắt đầu có tiếng thở phì phò, có mấy đứa k ngừng than vãn

 Ôi cha! Soa mà mệt quá z trời?

 Hik! Sao càng đy càng thấy xa z? hồi nãy thấy đingr cũng gần lắm mà

 K nhìn hấy bến bờ luôn ấy

 Hik! Chắc đi lần đầu cũng như lần cuối quá. Tao xin chừa

 Ai da!!!!! sao mà nắng quá zầy nek? Bik trước m` đã k cho thêm mấy bộ kem dưỡng da, mấy bịch oshi vào oiz

 …

Còn nó bắt đầu thấy hơi chóng mặt! chết cha! Quên là nó bị chứng sợ độ cao. Bất giác nó quay xuống nhìn phía dưới, quang cảnh thật đẹp nhưng sao nó thấy mọi vật cứ xoay vòng như nhảy múa trướng mắt nó.

Quân đã để ý đến sắc mặt ngày càng tím tái của nó. Có chuyện j` với con nhỏ đó sao? Nhor bị bệnh hay đau yếu ở đâu ak? Quan đến gần nó, vẻ quan tâm

 Này! Cậu k sao đây chứ?

 Ak! Ukm. K sao

 Vẻ mặt như cơm thiu thế này mà k sao ak?

 Cậu nói cái gì cơm thiu?_nó quắc mắt_mặt tôi sao moh cậu nói cơm thiu? Với lại mặt tôi như thế nào đy chăng nữa hì cần cậu quan tâm ak?

 Ak ờ! Cãi nhau với tôi còn tốt chán, chắc k sao rồi

Cậu định bỏ đy nhưng chưa kịp quay lưng thì cả thân thể nó gần như đổ ập xuống ng` cậu. vội vàng đỡ nó, cậu lay

 Này! K sao đấy chứ?

 Ban ngày làm j` có sao _ Nó tuy mệt nhưng cái mồm vẫn gắng cãi với Quân

 Thế này mà còn già mồm đượcà? Mà…cậu bị sao thế? Mệt ak? _vẻ quan tâm

 Tôi…tôi bị làm sao thì liên quan j` đến cậu

 Thôi chết! Mà hình như Linh, mày sợ độ cao từ bé cơ mà_ Vân thốt lên_ sao lại dám đi leo núi

 Hik! Tao quên. Lúc leo lên mới nhớ

 Trời đất. vậy mà cũng quên cho được _Quân lắc đầu

 Kệ tôi

 Thôi. Hay mày xin phép cô nghỉ đi chứ leo lên vầy…tao sợ…._ Nhỏ Vân khuyên

 Thế sao được? tao đã lên đến tận đây sao h` leo xuống được. như vậy phí quá. Với lại như thế thì còn j` là uy danh của ta nữa

 Cậu có ngày chết vì cái sĩ diện của cậu đấy_ Quân lo lắng_ mới leo tới đây mà đã thế này rồi thì lên cao nữa có ngày đi về miền cực lạc luôn ấy. thôi! Nghe lời Vân, xuống đi

 Đâu có được_ nó cãi_ tôi nói tôi đi được là đi được, sao cậu cứ nói nhiều thế nhỉ. Thôi, tôi hết mệt rồi, đi thôi.

Nói rồi nó đứng dậy và đi thửng để tụi bạn ngơ ngác, lúc sau nhỏ Vân lắc đầu nói:

 Tính nết nó hồi h` vẫn vậy, cậu không ngăn được đâu. Cứ kệ nó đi

 Kệ sao được_Quân gắt_ Lỡ có chuyện j`….

 Cậu làm j` mà phải gắt lên thế. Chứ cậu nghĩ cậu khuyên giải được nó à?

 Chứ chẳng lẽ cậu mặc kệ Linh à

 K! sao mặc kệ cho được. chúng ta cứ đi sau nó là xong thôi

 Uk~ vậy cũng được

Thấy 2 đứa bạn đi sau, nó cũng yên tâm phần nào. Thực sự là hồi nãy tuy nói cứng vậy thôi chứ h` nó thấy sợ kinh khủng, mồ hôi chảy ra đầm đìa. Có cảm giác như có j` đó kéo nó lại, muốn đẩy nó xuống dưới kia. Nhưng k thể vì thế mà nó bỏ cuộc dễ dàng được. cố lên! Nó tự động viên mình.