Bé Lại Anh Nói Nè! Anh Yêu Em!

Chương 3

Đến gần cửa lớp, Quân cố bước chân thật mạnh để gây sự chú ý cho cô giáo đang trên . bà Cô đang say sưa giảng cũng giật mình quay lại. Thấy 2 đứa nó đang đứng lù lù trước mặt, giọng bả đầy tức giận:

- Các em là j` mà h` này mới vào lớp hả?

- Dạ thưa cô, hồi nãy em có hơi bị choáng nên nhờ bạn Linh đỡ vào phòng y tế ạ!_Quân lễ phép thưa

- Thế ak! Uhmmmm_Bả suy nghĩ một lát rồi gật đầu_Thui được roy, các em vào lớp đi. Nhưng nhớ là lần sau k được như thế nữa đâu đấy.

Nó lí nhí cảm ơn rồi chuồn thẳng vào lớp, may quá, thoát nạn oiz, phù….Nó thở phào nhẹ nhõm. Còn Quân, hắn ung dung tiến tới chỗ nó, ngồi phịch xuống, lấy sách vở trong cặp ra. Nó cũng chả thèm quan tâm tới anh chàng nữa mà chăm chú nghe giảng.

R…u…m r…u…m…

Nó móc di động ra, 1 tin nhắn mới từ số điện thoại lạ hoắc, bật nắp, nó đọc tin nhắn: “Hi! Thế nào? Thấy tôi đã cứu cô một bàn thua trông thấy chưa?cô mắc nợ tôi đấy nhé”. Nó quay lại sang Quân, hắn giả vờ chăm chú học bài nhưng nó vẫn thấy khóe miệng hắn hơi nhếch lên.

Nó reply: “A còn dám nói giọng đó với tôi nữa hả? ai làm cho tôi vào lớp trễ? Mà ai cho anh bk số của tôi vậy?”

R…u…m…r…u…m…

“Ủa? cô vào lớp trễ có liên quan đến tôi ak? Tôi nghĩ phải là do cô la cà đi chơi nên vào lớp trễ chứ tôi có liên quan j đâu. Số của cô tôi k muốn thì thôi chứ tôi muốn là bk liền, cần j bạn cô cho ”

Nó bực mình, k nt nữa, nó quay sang Quân la lên:

- h anh còn dám nói k phải do anh nữa ak? K do anh h…_nó stop ngay lập tức.

Hk! Lời nói lại phăng ra trước khi suy nghĩ lại roy đấy. h nó mới thấm thía giá trị của câu: “Trước khi nói p~ uốn lưỡi 7 lần”. Cũng may là nó nói nhỏ nên chỉ mấy đứa nghe thôi, chứ nếu để lọt vào tai bà cô là đời nó đi tong lun đấy ạ. Nhưng chỉ mấy đứa nghe nó nói k là đủ thấy ớn rồi, cả tá tia laze chiếu xuống nó như hỏi tội, đã k nói đến thì thui, đằng này nó lại dám nhắc đến chuyện hồi nãy làm mấy đứa kon gái máu sôi sùng sục. kiểu này ra về nó chết chắc. Nó rùng mình khi nghĩ đến cảnh tượng bị mấy đứa kon gái bủa vây, hik! Nó lắc đầu k dám nghĩ tới nữa, toàn những cảnh u ám diễn ra k a`k. mấy tiết học cuối diễn ra trong sự thấp thỏm lo âu của nó. K lúc nào nó mong lâu hết h học như hum nay. Nhưng tiếng chuông hết tiết vẫn reo lên như thường lệ, k sớm, cũng k muộn, rất đúng h. Nó cố tình ra lớp chậm nhất đến mức có thể, nhưng lúc nó bước ra khỏi lớp thì chả thấy bóng kon ma nào ra đứng “đón” nó cả. Quái nhỉ? Hay là mấy đứa nó tha cho mình oiz nhở? Có thể lém chứ ta. Nó vui sướиɠ với ý nghĩ ấy và nhảy chân sáo bước ra cổng trường (con nì nhí nhảnh nhu con ka’ cảnh ê’y nhở) . bước đến cổng trường, cảnh tượng đập vào mắt nó bây h là một đám kon gái đang bu quanh cái j` đó như một thể vật lạ. Sao cái cảnh này quen quen nhở? Ak! Đúng roy, cái nì giống hùi sáng lúc h ra chơi mí đứa bu quanh tên Quân đây muk. Hik! Kinh nghiệm “chiến đấu” chỉ cho nó thấy k nên đến gần những nơi như thế nữa. Nó định rảo gót đi thì có tiếng gọi giật nó lại:

- Linh! Đợi anh với

Giọng nói này sao quen quen, nó quay người lại, thì ra đó là tên nó gặp ở bờ hồ:

- Có chuyện j` k vậy anh? Em đang bận?

- Ơ! Thế em quên là anh hẹn em trước cổng trường ak? Quên nhanh vậy sao?

Nó lắc đầu cho nhớ lại rồi cười bảo:

- À! Lúc nãy vội quá em quên nói cho anh bk là mẹ em bảo hôm nay em phải về sớm có chuyện

Đám con gái lúc này từ đâu chạy tới vây quanh tên kia:

- Ủa? anh Ken? Anh quen nhỏ này hả? A đến trường đây là vì nhỏ này ak?

Tên kia k đáp mà kéo nó vào trong chiếc ô tô đỗ trước đó rồi cho xe lao vυ't đi ặc cho nó vùng vẫy :

- Thả tôi ra! Anh làm j` vậy, tôi phải về nhà

- Cô có ngồi im k thì bảo? hồi nãy nói nhẹ nhàng cô k nghe, h phải bắt tôi dùng biện pháp mạnh thi mới chịu

Nó ngạc nhiên khi thấy tên kia thay đổi 180 độ. Hồi nãy còn kêu anh em ngọt sớt, thế mà h lại đổi giọng vô cùng dễ sợ, có kai j đó lạnh lẽo, nhưng sao nó thấy trong sâu thẳm là nổi buồn tuổi cực độ được che giấu một cách khéo léo mà vô tình anh ta để lộ ra ngoài.Nhưng… nó giật mình, k bk anh ta chở nó đi đâu đây? Chẳng lẽ là bắt cóc rồi bán sang nước ngoài, hay…là muốn giở trò…ôi trời ơi! Sao nó lại như thế này cơ chứ? Nó lắc đầu lia lịa khi nghĩ đến những hình ảnh đen tối đang hiện ra trong “trí tưởng tượng bay cao và bay xa” của nó.Còn tên kia nhìn nó muk phì cuời, ôi con nhỏ này…:

- Này, tôi bk cô đang nghĩ j`, nhưng xin lỗi tôi k có hứng thú với loại con gái “phẳng lì” như cô. Với lại cô có khi nào nhìn thử lại mình xem, cô đáng giá bao nhiêu khi bị bán đi hả? tôi hok có rảnh tốn công sức mà đi bán cô, tôi tin chắc chẳng đủ cho một cuộc đi chơi bar của tôi đâu.

Mặt nó bí xị, cho dù nó k phải sắc nước hương trời thì nó vẫn là kon gái chứ, sao anh lại có thể nói một đứa con gái như thế chứ?

Nó bỗng hỏi:

- Ủa? mà anh tên là Ken ak?Hồi nãy tôi nghe mọi người gọi thế?

- Ak! Tôi là Lâm, Lê Hoàng Kỳ Lâm , nhưng mấy đứa ở trường thì thích gọi tôi là Ken hơn

Nó đang ngẩn ngơ thì chiếc xe thắng đỗ xịch trước nhà hàng “Địa Đàng”. Nó thắc mắc:

- Anh dẫn tôi đến đây làm j`? tôi thích ăn ở nha hơn, k thích ăn ở quán đâu.

- Cô tưởng cô là ai mà tôi phải mời cô đi ăn chứ, chỉ là có người đợi cô thôi

Nó thôi k hỏi hắn nữa, con ng` j` đâu mà khó chịu, nó hỏi câu nào là y như rằng hắn đốp lại nó câu nấy. thật là khiến người ta bực mình. Nó theo hắn lên trên lầu mà mải suy nghĩ nên khi hắn dừng lại thì …”cốp” cái đầu của nó va vào lưng hắn một cái thiệt đau, nó cằn nhằn:

- Anh đứng lại mà k “xi-nhanh” j` hết làm đau đầu muốn chết.

- Tới nơi rồi kìa_hắn k thèm trả lời nó mà đi thẳng tới bàn.

- Lúc này nó mới ngước nhìn lên và thấy mẹ nó cùng 2 ông bà đang ngồi ở bàn phía trước, mẹ nó vẫy tay bảo nó lại ngồi, còn 2 người kia có vẻ rất cao quý cũng nhìn nó mỉm cười. hắn ngồi bên 2 ông bà ấy mà ánh mắt thả ra ngoài cửa sổ bên kia, k thèm ngoái lại

Nó bước đến chỗ của mẹ và cúi đầu chào 2 ông bà ấy kia:

- Cháu chào hai bác ạ

- Ukm! Linh đến rồi đấy hả cháu? Cháu xinh xắn và lễ phép thật đấy._Người đàn bà nhìn nó mỉm cười

- Dạ! anh chị quá khen rồi, cháu nó còn non dại lắm ạ._Mẹ nó mỉm cười đáp.

- Hì! Chị khiêm tốn quá đấy chứ em thấy cháu nó đẹp cả về người và nết đấy chứ_người đàn bà kai nhìn nó ra vẻ hài lòng

Còn nó, nó chả hiểu “mô-tê ” j hết trơn. Chẳng lẽ kêu nó ra đây là ngồi khen nó hả? (tự tin gúm)

- À! Thế cháu thấy thằng con bác thế nào?_ Bỗng người đàn bà ấy quay sang hỏi nó.

- Dạ…cháu…con..bác…là ai ạ?_nó ấp úng

- À! Bác quên chưa giới thệu cho cháu, Bác là Tú, mẹ của Lâm, còn chồng bác tên là Vương, Lê Kỳ Vương, chắc cháu bk chứ

Tất nhiên là nó bk rồi, nhà họ Lê Kỳ thì ai chả bk chứ, nhất là một học sinh trường “Paradise” như nó nữa. Dòng họ Lê Kỳ là chủ của tập đoàn Sky vô cùng hùng mạnh, đứng nhất nhì trong giới bất động sản, và cũng là tập đoàn đầu tư vốn để xây trường của nó, nó cười đáp lại:

- Vâng! Cháu bk chứ ạ! Cháu rất vinh hạnh khi được gặp 2 bác.

- Cháu vẫn chưa trả lời câu hỏi của bác

- À vâng! Cháu chỉ mới tiếp xúc anh Lâm mới đúng một lần nên cũng chưa dám nhận xét j` nhiều. nhưng cháu tin chắc rằng anh phải là một con người tông minh, đoán được suy nghĩ của người khác và cũng rất chu đáo nữa.

- Cháu quá khen rồi chứ con trai bác làm j` có những khả năng ấy. À! Vậy nếu bác nói muốn cháu làm con dâu bác thì thế nào?

- Sao cơ ạ! Con dâu ấy ạ?????????_nó mở to mắt nhìn bà Tú đang ngồi đối diên trước mặt mình như thể k nhìn thấy bà ấy được

- À! Tôi xin lỗi chị, tôi bận quá nên chưa kịp nói chuyện này cho cháu bk_mẹ tôi nói và quay sang nó_Linh à! Nếu được thì mẹ muốn con kết hôn với cậu Lâm nhà bác đây, con nghĩ thế nào?

- Con…con…_nó muốn hét to lên với mẹ là k bao h. nhưng trước mặt mọi người mà làm như vậy thì nó và mẹ sẽ bị đánh giá, vả lại mẹ nó k bao h làm việc j` mà k có lý do, nó cần tỉnh táo một chút_Thưa 2 bác, con xin phép vào nhà vệ sinh một tí ạ

Nó nói rồi đi thẳng vào nhà vệ sinh, vặn vòi, vốc nước lên mặt cho tỉnh táo. Nó chả hiểu kai j đang xảy ra cả? nó mới 18, 18t đầu và nhất là chưa bao h trải qua kai thứ gọi là”tình yêu”. Thế mà h mẹ lại bảo nó đi làm vợ người ta, làm một người đàn bà trong khi nó chưa trải qua thời thanh xuân. Có quá nhiều thú trong đời tuổi trẻ mà nó chưa được hưởng hết, vậy mà. Nó men theo dọc hành lang, để cho tâm hồn thư thái hơn và suy nghĩ thật kĩ.. Có tiếng bước chân đến gần, nó quay lại, thì ra là Lâm. Hắn đứng gần nó, quay mặt ra ngoài lan can, tận hưởng khí trời