Khi Thiên Thần Mất Đi Đôi Cánh

Chương 31: Váy cưới

"Mẹ thật sự xin lỗi con Trang à! Mẹ không đủ tư cách để cầu xin con hay mong con tha thứ cho tất cả lỗi lầm mà mẹ đã gây ra. Dù vậy nhưng mẹ mong con hiểu rằng mẹ rất yêu hai con. Xin lỗi vì đã làm tổn thương hai con. Mẹ đã mất Minh Anh, chỉ còn mình con. Mẹ chẳng biết nói gì, giờ mẹ chỉ có thể chúc phúc cho con mà thôi, hãy sống hạnh phúc bên người con yêu thương. Như vậy là mẹ đã mãn nguyện lắm rồi."

Chỉnh lại chiếc vương miện nhỏ xinh đang nằm duyên dáng trên mái tóc, Trang quay người lại ngay khi tấm rèm được kéo sang một bên, giấu nhẹm những tâm sự vào sâu trong đáy mắt.

- Vẫn biết cô gái nào trước ngày cưới cũng sẽ rất rạng ngời nhưng mà phải thú nhận rằng, quả thực em là một cô dâu xinh đẹp! Chị bắt đầu hối hận khi để Thiên Anh đi cùng rồi, em xem, tới giờ mà chưa thốt được lời nào kìa.

Uyển Nhi mỉm cười ẩn ý, hướng ánh nhìn về phía Thiên Anh. Thấy anh cứ đứng trân nhìn mình, nó nghĩ chắc phải gỡ cho anh thôi.

- Em lạ lắm à? Sao anh cứ nhìn mãi thế?

Đưa tay ra giúp nó xuống, anh lắc đầu, dịu dàng:

- Chỉ là vì anh thấy cô dâu của anh xinh đẹp quá thôi! - Nói đoạn, anh lại nhìn sâu vào mắt nó như muốn nó đọc được niềm hạnh phúc vô bờ từ anh.

Hai gò má nó chợt hồng lên, khoác tay mình vào tay anh, Trang nghe tim mình đang rung lên những nhịp đập hạnh phúc nhất. Nó thật may mắn vì đã tỉnh táo nhận ra tình cảm của anh dành cho mình.

- Cười lên nào!

Tách! Tách! Tách!

Hạ máy ảnh xuống, Uyển Nhi hài lòng với những bức vừa mới chụp được, cười tươi:

- Chàng và nàng may mắn lắm đấy nhé! Cặp vợ chồng duy nhất được Uyển Nhi chụp ảnh cưới, lại còn miễn phí nữa.

- Hi. Em rất muốn mình có cái diễm phúc ấy đây, chị có thích không? Để em và anh Thiên Anh đỡ phải tới studio. Mai là bắt đầu.

Trang kéo váy lên cao một chút để độ dài của nó không ảnh hưởng tới việc di chuyển, háy mắt đề nghị.

- Hì. Chỉ cưới một lần duy nhất thôi, phải làm cho nó lung linh chứ, mấy bức này chị chụp nháp và giữ lại làm của riêng mà! - Cất máy ảnh vào trong túi, Uyển Nhi tiếp. - Lát nữa nếu không bận thì mời hai em dùng bữa tối với chị nhé?

- Tối nay ạ? Hi, em có hẹn với bố mẹ anh Thiên Anh mất rồi! Em vào trong thay đồ một lát!

Phòng thay đồ đóng lại, bên ngoài chỉ còn Thiên Anh và Uyển Nhi.

- Còn một tuần nữa là tới ngày kết hôn. Hi. Cậu chuẩn bị xong hết rồi chứ? - Nhấp chút cà phê, Nhi hỏi mà không nhìn.

- Vâng!

Trước khi không khí kịp chùng xuống trong im lặng Trang đã thay đồ xong bước ra.

- Em rất thích bộ váy cưới này, ưng ý nó tới từng đường chỉ, hai người có thể cho em biết ai là người đã thiết kế không?

Cố im lặng một cách ẩn ý, Uyển Nhi gõ nhịp trong đầu chờ sự xuất hiện của người đặc biệt.

- Tớ đã nhờ bạn thiết kế.

Vi xuất hiện ngay sau khi Nhi đếm đến ba.

- Vi!

Nó gần như là mừng rỡ chạy đến, ôm chầm lấy cô bạn, nó cứ nghĩ là Vi sẽ không về, nó cứ nghĩ là cô bạn không thể tới dự đám cưới hay gặp nó như thế này?

- Sao cậu lại bảo bận không về được hả cái đồ đáng ghét? Cậu có biết tớ buồn thế nào không?

Vỗ vỗ vai nó, Vi cười:

- Tớ xin lỗi, xin lỗi.

Thả Vi ra, nó ngắm cô bạn từ đầu đén chân (dễ đến cả phút):

- Mèn ơi! Cậu khác quá Vi à! Xinh hơn! Hàng mi thưa ngắn và đôi mắt đen láy của cậu đâu mất tiêu rồi?

- Hì. Tại thời tiết bên Anh khác bên mình mà!

Giải thích cho nó xong, cô bạn quay sang chào hỏi mọi người.

- Chào mừng em đã trở về!

Thiên Anh sau một hồi bất ngờ lại vui vẻ như thường.

- Rất vui vì được gặp lại anh!

Giờ chỉ còn một người im thin thít từ lúc nó xuất hiện:

- Hi. Chào chị Nhi!

- Lâu lắm rồi mới gặp em!- Uyển Nhi vòng tay qua ôm nó một cái thật chặt.

- Muốn có thời gian nói chuyện với cậu nhiều hơn nhưng mà giờ tớ phải đi rồi, cho tớ địa chỉ khách sạn cậu ở với phone đi, để tối tớ tới!

Lôi một cuốn sổ nhỏ bằng lòng bàn tay ra, Trang chăm chú chờ nó đọc địa chỉ.

- Phòng 408 - khách sạn H.G. Số điện thoại của tớ là 0165 *******. Hi. Sẵn sàng đón tiếp quý cô mọi lúc mọi nơi nhé!

- Okay. Hihi. Cậu cứ chuẩn bị nha, tớ đi đây!- Quay sang kéo tay anh Thiên Anh cô bạn mỉm cười. - Chào mọi người!

Vẫy tay qua cửa cho tới khi chiếc xe lăn bánh đi mất, Trang khiến nó thật sự thấy vui, đã bao lâu rồi mà cô bạn của nó vẫn dễ mến như ngày nào.

- Cô nương có cho tôi vinh hạnh được mời cô về nhà chơi không đây? Anh Bảo Anh sẽ vui lắm khi thấy em.

Lấy túi xách, chị Uyển Nhi háy mắt với nó:

- Hi. Vinh hạnh đó đáng lẽ ra là của em mới đúng chứ ạ! ^^.

Đóng cửa xe, nó cài dây an toàn.

- Em về luôn chứ? Còn bác gái, bác ấy có khoẻ không?

Nhấn ga, Nhi quay sang hỏi nó đầy quan tâm.

- Vâng, em về hẳn luôn. Hi. Cảm ơn chị, mẹ em vẫn khoẻ.

- Công việc của em thế nào? Nghe bảo em đã hoàn thành xong bằng Thạc sĩ Đại học Oxford. Hi. Thành tích rất đáng nể nhỉ!

- Em thi tuyển bên trụ sở chính của M.P.A nên được điều về làm CMO chi nhánh Việt Nam.

- M.P.A? - Nhắc lại tên công ty của nó, khoé môi chị Nhi như mỉm cười thích thú.

- Sao thế ạ?

- À, không có gì. Hi. Cho chị gửi lời khen tới chiếc nhẫn trên ngón áp út của em, nó rất đẹp.

Vi đưa bàn tay trái lên chạm nhẹ chiếc nhẫn, đẩy nhanh sự lúng túng và tích tắc đôi mắt nó biến chuyển đi. Và hình như hành động ấy không thể qua được mắt của chị Uyển Nhi.

- Vật phẩm xinh xắn ấy chỉ có thể đánh lừa những chàng trai nhút nhát mà thôi, nó không đủ quyền năng để ngăn cản ai đó khi họ thật lòng với em, bất kể dù em đã kết hôn hay chưa?!

- Em biết.

- Em khác trước đây nhiều. Hi. Thời gian tuyệt vời thật!

Dừng xe, chị nhoẻn cười nhìn nó chuyển chủ đề:

- Tối nay, chọn món gì để chị phục vụ tận nơi nào?

*

Sau một hồi đi dạo lòng vòng quanh Hồ Tây, nó đón chuyến xe bus cuối cùng trong ngày khi màn đêm tĩnh mịch bao trùm lên tất cả.

Đã lâu lắm rồi giờ nó mới tiếp tục thói quen gần như bị rơi vào quên lãng này. Bước lên, Vi chọn vị trí cuối cùng sát cửa sổ, nó là hành khách duy nhất trên xe. Xem ra từ chối lời đề nghị đưa nó về nhà của anh Bảo Anh là một sự lựa chọn không tồi, vì cái tin nhắn thông báo không thể đến thăm nó tối nay của Trang mà Vi đã nán lại hơi lâu so với dự định ban đầu. Nếu là nó, nó cũng sẽ không vui lắm khi thời gian của mình và người ấy bị san sẻ thế nên Vi không muốn bản thân là kì đà cản mũi cho hai người dù chị Nhi bảo rằng muốn anh Bảo Anh có thể nói chuyện thoải mái với nó.

Hà Nội về khuya không quá ồn ào, nó yêu mùi hoa sữa thoảng quanh trên những chặng xe bus qua, yêu cái không khí mát lạnh dễ chịu khiến bàn tay chỉ muốn đưa ra mãi qua cửa kính, yêu khoảnh khắc yên bình mà nó chẳng cần suy nghĩ hay toan tính, yêu phút giây nó vững vàng và tĩnh để nhịp sống hối hả vô phương cuốn đi hay chạm vào.

Ipod nó vang đều từng giai điệu của Fox rain, một bản ballad buồn... từng giai điệu gõ nhẹ vào trái tim đang khép chặt của nó, ngăn cửa nhỏ xíu mở ra, thả cho kí ức Vi chôn chặt bay lượn và làm sống lại không khí ngày hôm ấy, ngày cô sinh viên năm nhất thích thú pha lẫn ngạc nhiên ngắm nhìn gương mặt một chàng trai đang say ngủ tựa vào vai mình, ngày mà sau này anh nói với nó rằng: "Hôm ấy anh đã làm một điều lạ lùng mà tới giờ anh cũng chẳng thể lí giải."

Tim nó tê nhức, hình dáng anh cũng vừa kịp tan thành ảo ảnh, nhạt dần rồi mất hút, Vi cười, nó đang nhớ anh, rất nhiều!