Khi Thiên Thần Mất Đi Đôi Cánh

Chương 24: Trả giá

“Tinh... tinh... tinh”.

Tiếng báo thức từ điện thoại đánh thức Vi, ngồi dậy di tay lên thái dương nó thấy choáng váng, đầu óc quay cuồng.

Đưa mắt nhìn quanh và Vi phát hiện ra căn hộ cao cấp này - nơi mà nó đang có mặt không phải nhà nó...

Bước chân xuống giường, Vi không tài nào nhớ nổi tối qua đã xảy ra chuyện gì... nó cố lục tìm trong trí nhớ chút manh mối... hai đầu gối vẫn còn nguyên cảm giác tê nhức do quỳ quá lâu...

Tối qua, nó đã ở đó... nó đã quỳ gối cầu xin anh... và nó bị ngất... vì kiệt sức.

"Em nhớ ăn sáng rồi hãy đi, phải ăn cháo loãng trước nhé?!

Đây là nhà chị nên em cứ tự nhiên.

Have a nice day!

Uyển Nhi".

Gấp tờ giấy trên bàn lại, nó tiến vào phòng tắm vệ sinh cá nhân rồi ngồi xuống bàn ăn... thật sự nó rất mệt và thấy buồn nôn nhưng không nỡ phụ lòng tốt của chị ấy khi đã bày ra ti tỉ món, Vi đành cầm thìa, bắt đầu ăn cháo.

Hôm nay là phiên toà đầu tiên xử bố nó, Vi cần đón mẹ và gặp bố trước khi phiên toà diễn ra. Nó đã không thuyết phục được Minh Anh thế thì tất cả phải trông chờ vào luật sư của toà.

Dọn dẹp mọi thứ gọn gàng, lấy túi xách, nó toan đóng cửa đi ra nếu không vô tình làm rơi tấm thiệp trắng muốt trên bàn.

Nhìn qua cũng biết tấm thiệp được làm bằng loại giấy vô cùng cao cấp... Vi đọc... dòng chữ đính hôn giữa Hàn Minh Anh và Thiên Uyển Nhi khiến tấm thiệp trên tay nó một lần nữa rơi xuống.

Chỉ hai tuần nữa?

*

Đưa mẹ tới phòng giam, nó đứng yên bên ngoài mà không vào gặp bố. Có lẽ mẹ và bố cần khoảng không gian riêng của hai người vả lại nó cũng không dám nhìn ông... chỉ cần thấy dáng người gầy guộc, tiều tuỵ vì bệnh tật của bố là nó lại chẳng thể kìm lòng... Vi tự trách bản thân là một đứa con vô dụng.

Nắng xiên qua kẽ lá, chiếu tia sáng rất ngọt lên vạn vật xung quanh... giá mà tia sáng ấy đủ mạnh... đủ sâu để soi rọi lòng nó... tiếp thêm cho nó chút ít sức sống... chút ít niềm tin... và một lối đi sáng suốt... để nó có thể thoát khỏi ngõ cụt đang dần hiện ra.

- Mẹ... hết giờ rồi!

Vi bước vào, nó cố nặn ra một nụ cười khi bắt gặp ánh mắt trìu mến của bố dành cho mình.

- Lần sau hai mẹ con không cần tới thăm bố thế này nữa đâu. Đi lại bất tiện lắm!

Đỡ mẹ đứng dậy, giọng nó hơi buồn.

- Có gì bất tiện đâu bố. Sắp bắt đầu phiên toà rồi, bố thoải mái nhé? Con và mẹ sẽ luôn bên bố. Vì vậy... bố không được buông xuôi đâu đấy... Mẹ nhỉ?

Quay sang mẹ, nó tìm kiếm sự đồng tình.

- Tất nhiên là thế!- Mẹ cười tươi.

- Cảm ơn hai mẹ con!

Vừa dứt câu, sắc mặt bố đột ngột thay đổi.

- Bố không sao chứ?- Vi tái mét.

Ông đưa tay lên tim như vừa phải hứng chịu một cơn đau khủng khϊếp nào đó.

Ầm...

Nhanh tới mức nó không kịp chạy lại đỡ lấy bố...

- Bố... bố ơi... bố tỉnh lại đi!

Nó lay mạnh ông... chuyện gì đang xảy ra thế này...???

Trời vừa nãy hãy còn đang hửng nắng... mà giờ đã đổ mưa... xám xịt.

Bố vừa mới còn đang cười với nó... giờ đã phải cấp cứu trong kia.

Nắm lấy bàn tay run rẩy của mẹ, nó chỉ muốn an ủi mẹ rằng mọi thứ sẽ ổn thôi... bố sẽ không sao hết... nhưng sao nói ra khó quá... Vi không biết phải làm thế nào vào lúc này... bởi... hơn ai hết nó cũng đang sợ hãi.

Cạch...

Chưa khi nào âm thanh cửa mở lại có thể lạnh lẽo tới thế...

Chiếc giường bệnh được đẩy ra, mẹ và nó gần như ngay lập tức đến gần bố... Sao họ lại trùm kín khuôn mặt bố?

- Chúng tôi đã làm hết sức mình, gia đình hãy nhìn bệnh nhân lần cuối.

Ầm...

Mẹ đổ ập xuống sàn ngay khi câu nói của bác sĩ vừa dứt.

Họ vừa nói gì...? Nó quay sang mẹ... rồi lại nhìn bố... Không thể nào... Không thể... bố không bỏ nó đâu... bố sẽ không làm thế?

- Bố ơi... bố mở mắt đi bố!

- ...

- Đừng im lặng với con.

- ...

- Con xin bố... con sợ lắm rồi...

Nước mắt nó trào ra không ngớt, bàn tay bố sao cứ lạnh toát thế này? Sao mãi mà vẫn không ấm lại?

- Bố doạ mẹ ngất... bố tỉnh dậy đi... Họ đang nói dối phải không bố..? Bố dậy đi mà... bố ơi!

Đôi mắt nó cứ mãi van nài bố... nó lau những giọt nước mắt đang rơi trên khuôn mặt... khẩn khoản cầu xin ông... Bố không thể nào bỏ mặc nó đâu...

Thế này mà bố bảo thương nó nhất sao? Thế này mà là yêu nó nhất sao?

Bác sĩ và y tá thương cảm nhìn nó. Có lẽ họ cũng hiểu nó đang phải chịu một cú shock quá lớn.

*

Căn phòng xử án vắng lặng, không còn bất kì ai ngoài anh. Đáng lẽ ra, ngày hôm nay, ngay tại chính nơi này, kẻ gϊếŧ hại bố anh sẽ phải đứng trước vành móng ngựa và chịu sự trừng phạt của pháp luật.

Nhưng...

Người tính có bao giờ bằng trời tính?

Ông ta vẫn phải trả giá theo cái cách mà chẳng ai ngờ tới...

Bảo Anh và Uyển Nhi vội vã tới bệnh viện khi hay tin... Riêng anh thì vẫn ở đây... anh không thể tới đó... không thể khóc thương cho tên sát nhân... không thể tàn nhẫn mà cười cợt sự ra đi của một con người... càng không thể đối mặt với người con gái ấy...

*

Mẹ và nó đã quyết định hoả táng cho bố.

Ngày tang lễ, trời mưa phùn, bao trùm tất cả bởi bầu không khí ảm đảm, trời cũng đang khóc thương cho bố nó...

Thả từng nắm tro của bố xuống biển, nó ngước nhìn lên, bố đang ở nơi nào trên đó? Từ giờ trở đi, bố sẽ mãi được thanh thản, sẽ không còn bị nỗi ân hận và giày vò làm khổ sở nữa.

Rải nắm tro cuối cùng, nó ôm mẹ thật chặt.

- Chúng ta sẽ vượt qua được thôi... phải không mẹ?

Tựa vào vai nó, mẹ oà khóc... bố đã ra đi... chỉ còn duy nhất mình mẹ cô độc trên cõi đời... Vi thương mẹ... nó muốn đưa mẹ ra khỏi chốn đau khổ này.