Khi Thiên Thần Mất Đi Đôi Cánh

Chương 17: Hành động sai lầm

Uống hết ly này sang ly khác, Vi lặng lẽ nhìn màu rượu sóng sánh, tại sao, tại sao nó uống mãi mà vẫn không say thế này? Phải làm gì thì cơn đau mới chịu ngủ yên thôi giày vò nó...

Những ngày qua nó chỉ trông chờ vào men rượu... Chỉ rượu mới có thể ru ngủ nó bởi cứ mỗi lần nhắm mắt lại là hình ảnh anh lại hiện lên... là nỗi nhớ cứ mãi thường trực... là cái ngày định mệnh đó như đang diễn ra ngay trước mắt...

Nó đã thất bại thảm hại, tình yêu mà nó tôn thờ, tình yêu mà nó vun đắp bởi những tình cảm trong sáng nhất rốt cuộc lại thiếu đi gốc rễ, một tình yêu không lòng tin để giờ đổ vỡ như thế này đây?! Nó thật ngu ngốc, càng ngu ngốc hơn khi biết tình yêu anh dành cho nó không lớn và vĩ đại như nó tưởng nhưng nó vẫn yêu anh, vẫn ước mong được thấy anh, gần anh...

Giá mà nó biết trước tất cả như lời anh nói, biết rồi nó sẽ tránh xa anh, biết rồi nó sẽ không nuông chiều những xúc cảm của trái tim để yêu anh và đau đớn như thế này, biết rồi nó sẽ giấu bố đi thật xa để sự sôi sục trả thù trong anh chẳng bao giờ có thể làm hại ông, biết rồi mọi thứ sẽ không xảy ra, sẽ chẳng ai phải đau, chẳng ai tổn thương vì bị phản bội. Nhưng nó nào được biết trước?

Vi cười khan, loạng choạng bước ra khỏi bar, nó trật chân suýt ngã rồi cố vịn vào thành tường để đứng dậy, lại tiếp tục đi cho tới lúc nhìn thấy căn phòng trọ quen thuộc. Nó không muốn khóc nhưng sao nước mắt chẳng chịu nghe lời mà rơi mãi thế này? Chắc bây giờ trông nó thê thảm lắm...

- Em uống rượu đấy à?

Anh dìu nó vào nhà, mắt Vi khi ấy lờ mờ, giọng nói này sao mà thân quen quá... Giúp nó lên giường, anh tháo giày ra cho nó rồi rất nhẹ nhàng lấy khăn lau khô khuôn mặt toàn nước mắt...

Vi khép chặt hàng mi, nó mệt quá, nó muốn ngủ, nhưng khi nó ngủ rồi thì anh có đi mất...?

Anh thấy nó nằm yên, đôi mắt không còn chút cử động nào tưởng nó đã ngủ nên rất khẽ khàng cầm chìa khóa đứng dậy và mở cửa...

Khi ấy, như một phản xạ, nó chạy tới và ôm chầm lấy anh từ phía sau...

- Hãy ở lại với em.

Bất ngờ bị nó ôm từ đằng sau, Bảo Anh giật mình nắm lấy bàn tay lạnh toát của nó...

- Đừng bỏ em một mình...

Quay người lại, nhìn vào đôi môi đang run lên ấy... xúc cảm anh cố gắng chôn vùi bấy lâu giờ lại trào ra mạnh mẽ... Anh mềm lòng khi thấy nó đau... Hai người đó chia tay đáng lẽ ra anh phải vui, cớ gì lại khổ sở vậy...

Nó khiến anh không thể kiềm chế được bản thân, anh đặt lên môi nó một nụ hôn với tất cả sự đam mê và yêu thương dồn nén... Anh cảm nhận được cả vị mặn chát từ nước mắt Vi...

Bế bổng nó và tiến về phía chiếc giường, nụ hôn vẫn chưa hề dứt... nó đón nhận anh một cách nhiệt tình... Hôn lên mắt nó rồi môi và sau cùng là dời xuống cổ... Khi bàn tay anh chạm nhẹ vào cúc áo đang mở bung của nó bất chợt anh ngừng lại...

Thứ anh cần là tình yêu của nó, là trái tim nó, là trái tim chứ không phải thân xác...

- Đừng rời xa em Minh Anh...

Chiếc dao vô hình như cắm phập một cách đầy tàn nhẫn vào trái tim Bảo Anh...

- Em đau lắm... đau tới mức chỉ muốn chết đi...

Đặt môi nhẹ nhàng lên những giọt nước mắt nóng hổi ấy, anh nói rất chân thành...

- Anh yêu em. Suốt cuộc đời này chỉ yêu mình em.

- Thật chứ?

- Ưh, ngủ đi, sáng mai mọi chuyện rồi sẽ lại tốt đẹp thôi...

Hoàn thành vai trò đóng thế một cách xuất sắc, anh nện nắm đấm rất mạnh vào tường...

- Anh phải làm gì cho em đây...?

*

Vi tỉnh dậy khi men say đã bắt đầu hết tác dụng, đầu nó đau nhức không nhớ nổi chuyện gì... mở ngăn tủ, lấy dao và thuốc ngủ được chuẩn bị kĩ càng, nó tiến đến phòng tắm... ngang qua chiếc ghế salon...

“Giọng nói thân quen tối qua là anh Bảo Anh ư?” Vi tự cười mình, nó cười cho sự ngốc nghếch luôn mong chờ một phép màu...

Xả nước cho đầy bồn tắm, nó bước vào, đưa chiếc dao cứa một đường nơi cổ tay và thả xuống bồn, máu hòa vào nước rất nhanh... Xong nó bắt đầu uống thuốc, Vi bốc từng nạm, từng nạm...

Một khi con người ta đã không tìm được lí do gì để sống, khi mà nỗi đau đã vượt quá sức chịu đựng, phải chăng lối thoát duy nhất chính là cái chết...?

Nó ngụp đầu trong nước, khắp mặt bồn lênh láng một màu đỏ của máu... Sớm thôi, rồi nó sẽ được giải thoát, rồi nó sẽ bước vào bầu ánh sáng vĩ đại của cõi vĩnh hằng...

- Mở cửa... mở cửa cho anh... Đừng làm chuyện dại dột... Anh cầu xin em Tường Vi...

Tiềm thức nó chỉ ghi nhận được câu nói đó trước khi rơi vào trạng thái hôn mê sâu...

“... Đời không như là mơ, luôn luôn là như thế, tàn khốc mới chính là cuộc sống, ta phải ngã, phải đau, phải tự mình đứng dậy mới có thể trưởng thành... Cái chết là cách trốn chạy hèn nhát nhất... bởi ta đã không đối xử tốt với chính bản thân mình thì ta còn có thể trông chờ điều đó từ ai...?”

- Nếu em không mở anh sẽ phá cửa...

Im lặng...

Dùng hết sức mình Bảo Anh đạp manh vào cửa nhưng chẳng ích gì, anh tìm mọi cách để phá khóa...

Tiếng nưốc chảy như đang trêu ngươi... Làm sao để cứu Vi...?

Quay người ra sau, anh chạy một mạch lên tầng, các bậc thang hôm nay cớ gì lại dài đến thế, anh bước mãi mà vẫn chưa tới căn phòng của chủ nhà...

- Cốc... cốc... bác ơi...

- Cậu gọi tôi...? - Bà chủ nhà chạy vội vã về phía anh...

- Bác... mở cửa phòng Tường Vi hộ cháu... nhanh lên bác...

- Cậu là ai? Sao lại yêu cầu vô lí thế? Đây là xâm phạm đời tư của người khác đấy... Tôi không chịu trách nhiệm đâu...

Nói một tràng rồi bà toan quay vào...

- Bác không mở thì cô ấy chết mất... khi ấy bác có thể gánh nổi không? Phòng trọ ai còn dám thuê khi mà tại nơi đó đã xảy ra án mạng...

- ...

- Bác có tin tôi sẽ cho người phá huỷ cả căn nhà này không?

Giờ thì anh đã mất kiên nhẫn thật sự, tức giận nhìn chủ nhà như muốn nuốt sống...

- Tôi... tôi... mở...

Bà ta run lập cập rồi chạy theo anh xuống dưới...

Lật đật tra chìa khóa vào ổ, cuối cùng thì cánh cửa phòng tắm cũng đã mở ra...

Trước mắt anh là một cảnh tượng kinh hoàng, những lọ thuốc nằm nghiêng trên mặt sàn đầy máu...

Bế thốc Vi lên, anh chạy, chạy như điên...

Một giọt nước mắt nóng hổi rơi ra từ khóe mắt anh... anh đang hoảng sợ... hoảng sợ tới cùng cực...

- Em sẽ không sao... em sẽ không sao cả... đừng ngủ em nhé... gắng lên Vi...

*

Cạch...

- Xin lỗi, người nhà bệnh nhân không được vào...

Anh dựa hẳn lưng vào tường, những giọt mồ hôi lấm tấm trên khuôn mặt thanh tú, hoàn hảo tới từng milimet... Nếu Vi có mệnh hệ gì... nếu nó có mệnh hệ gì... chắc anh sẽ không sống nổi...

"Thuê bao quý khách vừa gọi... "

- Cậu đã bỏ lỡ cơ hội cuối cùng tôi dành cho cậu rồi đấy Minh Anh...

Tắt điện thoại, anh nhìn chiếc áo của mình... chiếc áo nhuốm màu máu của Vi...

- Anh là người nhà của bệnh nhân?

Cô y tá nở một nụ cười...

- Vâng.

- Vậy thì phiền anh ra làm thủ tục nhập viện cho cô ấy, cô Tường Vi.

Chỉ nghe đến đó, anh bước về phía thu ngân...

- Anh cầm lấy mà thay.

Kéo tay anh lại, cô y tá đặt vào đó một túi đồ...

- Không cần đâu, với lại tôi không quen nhận đồ từ người lạ... Cảm ơn.

- Anh sẽ khiến người ta sợ nếu để nguyên thế này và đi ra đấy... Anh không phải ngại, bởi tôi cũng không có ý định dùng nó mà vẫn chưa biết phải nên làm thế nào vì đây là đò người nhà bệnh nhân tặng. - Không nói thêm một từ nào nữa, cô gái kì lạ quay đi...

- Bác sĩ thực tập mặc trang phục của y tá sao?

Bước vào phòng thay đồ, anh đóng cửa.

*

"A... a...

Đứa trẻ thét lên đau đớn khi bị con dao rạch một đường vào cánh tay bên trái...

- Con... Ông làm gì nó?

- Tao chỉ tạo một chút dấu ấn riêng cho nó thôi.

- Đừng... xin ông...

- Thế thì gϊếŧ hắn mau lên...

- ...

- Hay mày muốn con gái mày phải hứng chịu tất cả...?

- ...

- Mày không muốn gặp con nữa phải không? Muốn nhìn thấy xác nó chứ gì? Tao sẽ cho mày toại nguyện...

- Van ông... đừng làm thế... nó chỉ là một đứa trẻ...

- Nhanh lên... tao đếm từ một đến ba...

Đoàng...

- Huhu... Bố ơi cứu con... !

- Hãy cho tôi nói chuyện với con bé. - Ông khẩn thiết.

- Huhu...

- Nín đi con... nín đi... đừng khóc...

- Huhu... Bố tới đón con... Huhu... Con sợ lắm...

Giật lấy điện thoại, hắn gằn từng tiếng:

- Sao đây?

- Tôi sẽ làm... tôi sẽ làm... ông hãy để yên cho con bé.

Đoàng...

Một nụ cười mãn nguyện trên khuôn mặt nham hiểm... Người đàn ông đó... không ai khác chính là chú của Minh Anh... "

Đôi mắt nó dần mở ra, nhìn lên cái trần nhà trắng toát... múi thuốc sát trùng nồng nặc... vang đâu đó trong căn phòng là những tiếng tít...

- Mẹ... - Nó mấp máy môi một cách khó nhọc...

- Con bé này, sao con lại như thế hả? Sao con lại ngốc nghếch vậy chứ? Côn định để mẹ phải theo con,con mới hài lòng ư...? Con có biết mẹ sợ như thế nào không...?

Mắt mẹ đỏ hoe nhìn nó...

- Con xin lỗi!

Vi thật sự không biết phải nói gì ngoài câu đó...

Nó tự tử, muốn tìm tới cái chết là vì điều gì? Vì chẳng tìm nổi một lí do để bản thân tiếp tục tồn tại, vì hiện thực... vì sự bất công của số phận... vì nỗi đau đang ngày ngày rỉ máu trong tim...

Nhưng...

Nó đã không nghĩ tới hai người quan trọng nhất với nó... Nếu nó chết đi, bố mẹ nó sẽ như thế nào...? Để người đầu bạc tiễn người đầu xanh là tội bất hiếu... Nó đau... lẽ nào họ lại không...? Huống hồ, mọi thứ đều từ nó mà ra, mảng kí ức đen tối... bởi cứu nó mà bố trở thành kẻ sát nhân... bởi nó mà bố anh Minh Anh phải chết...

- Bố đâu ạ...?

Bố nó nãy giờ đứng ngoài phòng bệnh, nghe Vi nhắc tới liền bước vào...

- Chắc con cảm thấy xấu hổ lắm vì có một người bố là kẻ gϊếŧ người...

- ...

- Xin lỗi vì đã hủy hoại hạnh phúc của con... con cứ căm ghét bố nếu con muốn... nhưng xin con... đừng làm vậy một lần nữa... bố và mẹ không chịu nổi...

- Bố làm những chuyện đó là vì con mà... Chuyện kinh khủng bố bảo con không nên nhớ là nó... đúng không...? Con xin lỗi.

- Con... nhớ hết rồi...?

Gật nhẹ đầu, nước mắt lăn dài hai bên má nó, Vi thật sự hối hận vì đã trách bố, vì đã không để ông có cơ hội giải thích...

- Con không sao là tốt rồi... Con nghỉ ngơi đi, mẹ và bố ra ngoài cho con yên tĩnh...

Nói rồi bố kéo mẹ rời đi...

Vi lặng lẽ nhìn vết cứa nơi cánh tay phải được băng trắng toát, khắp người nó là đám dây nhợ lằng nhằng... Nhắm mắt lại, nó thấy nhức đầu, có lẽ ngủ là điều nó cần lúc này...