Đáng lẽ cô phải gϊếŧ anh.
Nhưng giờ thì đã quá muộn. Kaden không nghĩ mình lại có thể được như trước nữa. Anh đã vượt qua một ranh giới – chính xác là nhảy vèo qua nó – và không cách nào quay lại được. Kɧoáı ©ảʍ dồn dập lấy anh, từ răng nanh truyền xuyên tới thân dưới những cơn tiểu cực đỉnh. Anh nên đẩy xa mình khỏi Andrea. Làm chuyện đúng đắn.
Nhưng anh thật lạnh, còn cô lại thật ấm áp. Mùi hương của cô như chất liệu da và quả anh đào – một sự kết hợp kì lạ, nhưng là sự kết hợp đã từng kí©ɧ ŧɧí©ɧ cả người đàn ông và người chiến binh ngự trị trong anh. Và tệ nhất là, mùi vị của cô như tội lỗi ngọt ngào, ngọt ngào vô cùng tận. Làn máu nóng hổi, mượt mà tràn khắp khuôn miệng rồi ùa xuống cổ họng, lấp đầy sự trống rỗng đau đớn trong anh.
Không, không phải là lấp đầy … bởi vì l*иg ngực anh giờ đây thật sự đã trống rỗng. Xương sườn anh đang bao bọc lấy một trái tim vô dụng, và hai lá phổi của anh vẫn hít thở mặc dù chúng không cần không khí. Một loại tế bào kí ức nào đó vẫn khiến phổi anh ngập khí, anh cho là thế. Anh tự hỏi khi nào thì việc đó mới chấm dứt, khi nào phổi anh ngừng hoạt động rồi tiêu biến.
Mạch của Andrea đập dưới răng, khiến anh rêи ɾỉ dưới kɧoáı ©ảʍ cực kì. Bản năng đã kiểm soát anh, khiến anh cắn cô, và dù cho sự tội lỗi có làm ruột gan anh quặn thắt, anh không thể chống lại khát vọng muốn hút mạnh hơn.
Anh cũng không thể chống cự khát vọng đặt cô nằm ngửa rồi đặt thân mình vào giữa hai chân cô. Chỉ việc anh biết đang có một chiếc máy quay đang đặt tại góc trần buồng giam giữ anh không được xé nát hết quần áo của họ rồi đâm thật mạnh vào người cô. Nhưng rồi, có một số bản năng mãnh liệt hơn anh có thể chối từ, nên anh đẩy thân thể mình vào cô, rút ra được một tiếng rêи ɾỉ trầm thấp, choáng váng từ cô.
Bên dưới anh, cô quằn quại, nâng người mình lên để thân thể của họ được ép sát vào nhau hơn nữa. Du͙© vọиɠ trỗi dậy trong anh như một cuộn sóng nóng hổi. Andrea siết chặt hai chân quanh hông anh lúc anh cọ xát vào người cô. Với từng nhịp đẩy tới, cô thở dốc, nhưng hơi thở gấp gáp của cô ngày càng dồn dập hơn.
Trời ơi, anh yêu thích những âm thanh cô thốt lên khi đang làʍ t̠ìиɦ. Ừ, thì họ không chính xác là đang làʍ t̠ìиɦ, không phải lúc mà họ còn mặc đồ, nhưng những chuyển động thì như nhau, những xúc cảm đều như nhau và – oh yeah – cái cách mà cô khiến anh mất tự chủ với những ngón tay đang bấm sâu vào lưng anh cũng như nhau.
“Kaden,” cô thì thầm, “đúng rồi, đúng rồi.”
Cô gần đến rồi, thứ mà anh biết được không phải chỉ nhờ kinh nghiệm, nhưng còn nhờ những giác quan mới mẻ này của mình nữa. Anh có thể ngửi thấy mùi hương thơm tho từ du͙© vọиɠ của cô, có thể nếm được tiếng gáo rít của khát khao trong máu cô. Nó như thể là loại thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ anh khó thể chống đỡ. Lúc còn là con người, tìиɧ ɖu͙© rất tuyệt. Nhưng giờ là ma cà rồng, nó như là đến từ một đẳng cấp khác vậy, mới là khi còn chưa thâm nhập vào cơ thể cô.
Sự giày vò ngọt ngào.
Anh run rẩy, rồi hút, rồi lắc lư vào cơ thể cô cho đến khi sự cọ xát trở nên gần như nóng bỏng hơn anh có thể chịu nổi, rồi một sự chấn động vang đến xuyên huyết mạch của anh. Chuyện này thật điên cuồng, nhưng thân thể đã chiếm lĩnh lí trí của anh, và không còn gì quan trọng nữa ngoài trừ việc tiến vào trong cô. Thiếu kiễn nhẫn, anh vuốt ve bàn tay dọc xuống cơ thể cô, nhưng trước khi anh kịp lướt tới khóa quần, cô kêu lên, cơn khoái lạc cực đỉnh của cô trào dâng mãnh liệt và nhanh chóng đến mức anh chỉ có thể kìm nén trong lúc cơ thể cô giật mạnh dưới thân anh.
Cô gọi lên tên anh, một lần lại một lần, giọng nói khàn khàn, đậm hương vị thỏa mãn của cô gần suýt khiến anh cũng đạt đến đỉnh cao ấy với cô.
“Em yêu anh,” cô thì thầm. “Chúa ơi, em yêu anh.”
Những lời đó khiến anh khựng lại, điều mà không gì, thậm chí cả ý nguyện của anh, đã làm được. Cô chưa từng nói những lời ấy cho anh nghe, chưa một lần nào trong nguyên một năm trời họ đã ở bên nhau. Anh đã nghi ngờ, nhưng rồi, anh cũng đã nghi rằng mình cũng yêu cô. Nhưng đó là việc anh không bao giờ có ý định thừa nhận, khi mà tuổi thọ của một Giám hộ có khả năng rất cao chỉ được đếm bằng tháng, chứ còn chưa đến được năm.
Năm năm trước, anh đã đánh mất Gabrielle vào tay cuộc sống bạo lực này chỉ vài hôm trước lễ đính hôn của bọn họ. Cô đã bị một con người sói cắn, rồi lỡ tay tàn sát thêm vài Giám hộ nữa, và Kaden đã buộc phải gϊếŧ cô.
Anh không thể chịu đựng được chuyện đó một lần nữa, và anh đã canh giữ ba chữ “Anh yêu em” còn mãnh liệt hơn cả một con sư tử bảo vệ đàn của mình. Andrea biết đối với tình yêu cảm giác của anh thế nào, và cô thật đáng nguyền rủa khi lại đánh vào anh với loại vũ khí cũng nguy hiểm và đau đớn không khác gì một cây cọc.
Gầm lên trong đau đớn, trong cơn thịnh nộ, anh nhào ra khỏi người Andrea, tốc độ anh bật đứng dậy khiến cả anh còn phải ngạc nhiên. Đôi mắt mở rộng, đờ đẫn bối rối chớp chớp ngay cả lúc cô lấy bàn tay chặn lên cổ.
Máu chảy giữa những kẻ tay của cô, và chó chết, anh là một thằng đần. Một thằng đần ma cà rồng vừa mới bị biến đổi, nhìn hoàn toàn lố bịch khi đang đứng đó trong tình trạng bán khỏa thân trong một buồng giam và bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ điên cuồng.
Nhanh chóng, anh chụp hai bắp tay cô, kéo cô đứng dậy rồi lấy lưỡi liếʍ qua hai lỗ hổng anh đã tạo ra, lại làm một hành động theo bản năng nữa. Rồi anh lùi về, nhưng buồng giam này nhỏ quá mức, làm sao đủ để tạo khoảng cách giữa hai người họ. Cả một đại dương còn là một khoảng cách không đủ nữa là. Đặc biệt là khi anh vẫn đang mong muốn cô đến đau đớn, và đó chính là điều anh đang cố tránh né.
“Má nó, Andrea.” Anh dúi tay vào trong tóc, cần phải dùng chúng để làm gì trước khi chúng lại có thể chụp được cô, và lần này, chúng sẽ quyết không buông ra. “Anh đã nói với em – “
“Yeah, anh đã nói với em.” Hai tay cô nắm lại thành đấm hai bên, và gương mặt cô đỏ bừng từ cơn kɧoáı ©ảʍ – và từ cơn giận dữ bên trong. “Nói với em anh không bao giờ muốn yêu lần nữa, bởi vì khi nó kết thúc thì sẽ rất đau đớn. Anh nói với em lần đầu khi chúng ta lên giường của em rằng mối quan hệ này giữa chúng ta không thể tiến đến đâu ngoài trong giường chiếu này. Nhưng đó đã tiến xa hơn đó rất nhiều, và anh cũng biết mà. Cũng đến lúc phải chấm dứt việc tránh né vấn đề này rồi và giả vờ rằng chúng ta chỉ dành cho nhau những cảm xúc mãnh liệt mà thôi.”
ĐM. Anh liếʍ đầu lưỡi qua một chiếc răng nanh. Đó là thói quen mới anh vừa có vì giờ anh đã là một con ma cà rồng, một sự thật dường như cô đã quên, mặc cho chỉ hai giây trước anh mới còn cắn và cổ và rút đi nguồn máu nuôi sống cơ thể cô. Làm cách quái quỉ nào mà cô có thể giả vờ như chuyện đó chưa từng xảy ra? Nói chuyện như thể cô đã quên anh trở thành thứ gì rồi? Từng giây từng phút một trong khoảng thời gian trước khi Gabrielle biến thành một con quái thú mồm mép đầy nước dãi, anh đã có nhận thức rất rõ rằng cô đã bị một con người sói cắn.
Nhưng rồi, anh đã quá bất cẩn. Cẩu thả. Mặc cho nội quy của tổ chức Aegis là gϊếŧ hết những con người đã bị một con người thú cắn hay cào, anh đã để tình yêu của mình dành cho cô làm mờ mắt anh. Anh đã nghe về những con người không miễn nhiễm với dịch bệnh ấy, và dựa trên hi vọng khó thể rằng Gabrielle là một trong những con người đó, anh đã trói cô lại đến khi màn đêm buông xuống, mang cùng nó lời nguyền của đêm trăng tròn. Tệ hơn nữa là, anh đã không muốn cô chịu đau, nên anh đã để những dây trói lỏng. Khi cô biến đổi, cô đã vùng thoát rồi gϊếŧ cả ba người đồng nghiệp của họ trước khi Kaden có thể đặt một mũi tên bạc gϊếŧ người vào ngực cô.
Nỗi đau đớn, sự tội lỗi đó đã kéo anh xuống vũng bùn của tuyệt vọng cho đến khi Andrea xuất hiện tại Portland một năm trước dưới thân phận là một đặc vụ thuyên chuyển từ tổ Phoenix. Cô đã như một cơn gió lốc, cuốn anh vào cuộc sống của mình với tính cách hài hước và yêu thích niềm vui của mình – là môt sự đối lập hoàn toàn so với một Gabrielle vô cùng nghiêm túc. Cô chính xác là thứ anh cần sau bốn năm ngập trong cô đơn và các mối tình một đêm.
“Sao nào?” Andrea dẫn dắt, và anh nhận ra mình đã lạc trong suy nghĩ, nơi mà anh không muốn đến.
Nhưng hiện thực của họ - đang bị nhốt trong buồng giam – cũng không tốt hơn chút nào.
Thế mà cũng có thể tự thấy bản thân mình đáng thương được. Chúa ơi, anh là một thằng ngốc. Bởi vì nếu được nuôi lớn thành người bởi người cha và người mẹ đều bị mù đã dạy cho anh điều gì, thì tự thấy bản thân đáng thương là việc làm phí thời gian.
“Sao là sao?” anh gắt gỏng, phần du͙© vọиɠ còn sót lại trong người mang đến sự sắc bén anh cần để làm việc đúng đắn. “Em có biết tôi là một con ma cà rồng mà, đúng không? Còn em lại là một thợ săn ma cà rồng. Kể cho em và tôi có mối quan hệ gì đi nữa, nó cũng đã chấm dứt rồi. Người đàn ông em cho rằng mình yêu đã biến mất rồi, nên giờ em có hai lựa chọn. Em có thể chọn đóng cọc tôi như là một Giám hộ ngoan ngoãn, hay em có thể cùng hợp sức với tôi để trốn thoát. Nhưng chọn sao đi nữa, cũng sẽ không có chúng ta.” Những vệt đỏ ửng tô điểm lên gò má của Andrea, nhưng anh không cần phải nhìn cũng biết là cơn thịnh nộ của cô đang sôi sục. Những giác quan mới tiến hóa của anh nhận ra cơn giận dữ của cô nhờ một hương vị đắng nghét đến nỗi anh gần như có thể nếm được nó trên đầu lưỡi.
“Đồ khốn.” Như một chiến binh được rèn luyện thành thạo, cô không để anh thấy trước hành động tiếp theo của mình, cũng là giật phắt cây cọc lên. Anh có thể đã dừng đươc cô; giờ đây phản xạ của anh còn nhanh gấp đôi trước. Nhưng thực sự, anh tò mò không biết cô sẽ làm gì.
Và cô lao về phía mình, anh đã có câu trả lời.
Anh là đồ chết dẫm! Điên cuồng giữa đau đớn và tức giận, Andrea lao vào Kaden, cây cọc nhắm thẳng vào trái tim lạnh giá của anh. Anh chặn cô lại bằng cách nhấc cánh tay mà không tốn một ít sức lực nào, như thể cô là chỉ là một chút phiền hà nhỏ nhặt. Nhưng chưa kể đến sự sỉ nhục đi, cô thấy mừng anh đã làm thế. Ồ, cô muốn khiến anh mang thương tích đấy, nhưng cô cũng định sẽ kiềm chế mình vào những giây phút cuối, không muốn gϊếŧ anh chút nào. Và rõ ràng, anh cũng không muốn chết. Hay nói chính xác hơn, anh không muốn cô phải là người gϊếŧ anh. Nhất là sau tổn thương anh đã chịu đựng sau khi buộc phải gϊếŧ vị hôn thê của mình.
Phải, những lời ấy của anh đã để lại vết nứt trong tim cô, nhưng cô đâu có ngốc – anh đang cố làm cô nổi cơn thịnh nộ, cố đuổi cô đi để bảo đảm sự tổn thương ít nhất cho cả hai người. Cô thấy có lỗi vì lỡ nói rằng cô yêu anh, nhưng cô không hề thấy có lỗi trước tình cảm của mình. Cô đã từng hẹn hò trước khi gặp Kaden, nhưng chưa từng biết yêu là thế nào. Cô chưa từng biết hành động ấy tuyệt vời đến cỡ nào.
Hay đau đớn đến đâu.
Vẫn còn thấy đau trước lời lẽ như trời giáng của anh, cô vung tay, giáng một cái tát lên mặt anh. Đầu anh quặp về một bên rồi mắt anh căng rộng, như thể anh không thể tin được cô mới vừa làm thế. Liền lập tức, anh phục hồi, những tia lửa đỏ khiến màu mắt anh như một phiến kim loại đang nung nóng trong lúc anh chụp lấy hai cổ tay rồi giật phắt người cô về phía mình.
Chính xác như việc cô muốn anh làm.
Dù thế, trái tim cô vẫn đang đập thình thịch trong l*иg ngực. Khiến một con ma cà rồng nổi điên, dù đó có là con ma cà rồng mình yêu đi nữa, hay đó có là con ma cà rồng mới vừa khiến mình có cơn khoái lạc đỉnh cao, không hẳn là hành động thông minh nhất thế giới. “Có một máy quay trong góc tường,” cô nói, hướng gương mặt mình tránh khỏi vật đã được nhắc trên, phòng hờ lỡ kẻ nào đang theo dõi có thể đọc khẩu ngữ. “Chúng ta cần phải đánh nhau, và anh cần phải vờ gϊếŧ em. Đó là cách duy nhất để lừa con ma cà rồng tâm thần đó rằng anh đã thực sự bước sang phe bọn chúng.”
Cô vùng vẫy, giả vờ nổi lên cơn giận dữ, dù có dùng thêm một chút lực khi thúc đầu gối vào đùi anh. Anh đáng nhận nó vô cùng, và cô cười nhẹ trước tiếng càu nhàu của anh.
“Giỏi lắm,” lời anh xuyên qua hàm răng đang nghiến chặt. “Chưa biết em có thấy chiếc máy quay.” Cô không có thời gian để tận hưởng trong lời khen ngợi của anh, bởi vì đột nhiên, anh xoay người cô lại, ép lưng cô sát vào tường rồi chặn cánh tay trước cổ cô. “Vậy thì chúng ta đánh nhau thôi.” Hàm răng anh đang nhe ra và đôi mắt anh lóe sáng, và nếu cô còn chưa hiểu anh cô sẽ nghĩ là anh thực sự đang định để bạo lực xảy ra.
Nhưng rồi, cô cũng không hiểu anh. Anh đã thay đổi. Cô run rẩy, nhưng không phải vì sợ hãi. Không, một lần nữa, cô lại kí©ɧ ŧɧí©ɧ trước trò chơi sinh tử họ đang tham gia này. Và đây rõ ràng là “sinh” – là sống một cách liều lĩnh, là sống một cách kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Đã có lần Kaden nói bạn cảm thấy sinh động nhất, là khi đang đối diện với cái chết, và nếu làn da đang ngứa ran và sự nóng bỏng đang lan tràn giữa đùi cô đang mách bảo điều gì, thì đó chính là anh đúng quá đi thôi.
“Chết tiệt, đánh với anh đi.”
“Rất vui lòng,” cô gắt. Thẳng người, cô dẫm mạnh lên chân anh rồi bồi thêm một cú đá chớp nhoáng lên đùi, và dùng mũi nhọn chiếc bốt quặp đầu gối của anh. Chân anh khuỵu xuống, nhưng trước khi cô có thể vùng ra, anh đã phục hồi rồi.
“Chúng ta đã luyện tập với nhau hàng tháng trời,” anh nói, kèm theo một nụ cười ngạo mạn. “Em nghĩ anh không biết mọi đường đi nước bước của em sao?”
Cô lấy đầu mình cụng về phía trước, và tiếp xúc với miệng anh. “Anh đâu có biết đòn đó.”
Anh cười toe toét, để lộ hàm răng dính đầy máu. “Được lắm.”
Chúa ơi, khi anh cười như thế thì thật nóng bỏng và, một lần nữa, trận đánh giả tạo này khuấy lên phần xấu xa nào đó trong cô. Hai vết cắn trên cổ cô bắt đầu nhức nhối chúng nhịp điệu với sự khó chịu giữa hai chân, như thể thân thể cô đang chuẩn bị để đón anh vào nó theo bất kì cách nào anh muốn. Anh là một động vật rất nam tính, và những bản năng nữ tính của cô đang phản ứng mà không màng đến sự đồng thuận của lí trí cô.
Như có thể cảm nhận được sự thay đổi trong cô, đôi mắt anh tối sầm, ánh nhìn anh rơi xuống môi cô.
“Kaden – “
Anh đè cô xuống sàn, lật người ngay giây cuối cùng để chịu va đập từ cú ngã. Chỉ bằng một chuyển động uyển chuyển và dễ dàng, anh lại đặt thân mình bên trên cô, giữ cô dưới đất với sức mạnh vượt trội và sức nặng đáng kể của mình.
Bên dưới người anh, cô quằn quại, một phần là để diễn trước ống kính máy quay, và cũng một phần vì cảm giác khi người anh ép lên cô tốt chết đi được. Cô đeo lên mặt biểu hiện thịnh nộ - bằng cách sử dụng giận dữ của cô trước tình huống mình mắc phải, sự biến đổi của Kaden, và đoạn quá khứ đã đoạt mất cuộc sống bình dị của cô – để khiến cho cảm xúc ấy chân thật, trong khi tất cả những gì cô muốn làm là lăn lộn với anh trên chiếc giường mềm mại, không phải sàn đá cứng nhắc.
Kaden dùng một tay để siết chặt mớ tóc rồi lật mạnh đầu cô sang một bên, khiến cần cổ cô lộ ra theo cách anh đã làm trước kia. Tiếng ồ ồ nguyên thủy nổi lên từ sâu trong l*иg ngực anh. Hơi thở cô dồn dập khi anh áp sát miệng xuống cổ cô rồi cắn như một con rắn mà không có sự báo trước nào. Cũng như trước, đau đớn xuyên qua người cô, sự thống khổ ngọt ngào, đê mê đoạt lấy bất cứ sức kháng cự nào của cô. Khó thể trách con người lại chịu thua trước ma cà rồng dễ dàng như thế. Kɧoáı ©ảʍ lan tỏa từ nơi răng anh đã xâm nhập vào đến từng mạch máu một trong cơ thể cô.
Cô rêи ɾỉ, rướn người lên để áp sát thân dưới của họ với nhau, và cả thân hình anh run rẩy ngay cả khi anh chuyển trọng lượng để ép sát cô xuống một lần nữa. Đúng rồi. Lẽ ra cô không nên bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ bởi chuyện này. Đây là màn trình diễn cho ống kính máy quay, và cô đang phá hỏng nó khi muốn được lèo lái anh như cưỡi ngựa.
Một lần nữa.
Ngay lúc đó đột nhiên cô nghĩ mình có chút ngốc nghếch khi tin anh sẽ không gϊếŧ cô, nhưng cô còn lựa chọn nào khác chứ?
Ngoài ra, dù cho tổ chức Aegis đã huấn luyên cô như thế nào, cô hiểu Kaden. Cô biết rằng phải cần nhiều hơn là sự trao đổi máu ma cà rồng để khiến anh có thể trở nên ác độc.
Đáng tiếc không lâu sau, anh rút răng mình về, nhưng chuyển động đó rất tinh tế, rồi anh đặt miệng mình vào tư thế khác trước vết cắn, lưỡi anh lướt dọc nó để đóng miệng chúng. Anh chưa từng nâng đầu lên lần nào, và cô hầu như không thể nghe tiếng anh lẩm nhẩm, “Việc này đang khiến anh muốn chết đây. Lát nữa, chúng ta sẽ làm cho đúng cách, nhưng riêng lúc này, anh cần phải giả bộ hút máu từ em cho đến chết. Trong vòng sáu mươi giây, hãy thả lỏng người rồi giả chết. Nếu chúng ta may mắn, hắn ta vừa mới hút máu từ ai đó thôi.”
Chúa ơi, cô hi vọng là thế. Rõ ràng, năng lực nghe tiếng trái tim đang đập của một con ma cà rồng khi nó càng khát thì càng sắc bén. Nếu màn kịch này của họ có hi vọng thành công, thì cô phải ra vẻ đã chết rồi, đã chết hoàn toàn.
Cô chờ đợi trong lúc anh đưa môi dọc khắp cần cổ cô, đầu lưỡi anh liếʍ láp trên làn da đặc biệt nhạy cảm của cô. Cô phải giả chết bằng cách nào đây khi mỗi đợt liếʍ láp lại khiến thân thể cô run rẩy, sinh động?
Mà đợi đã. Anh đã nói “lát nữa.” Ý anh thực sự là thế sao? Liệu có thể có “lát nữa” không?
Cô sẽ phải khám phá – trong lát nữa – bởi vì anh đang đẩy cô ra. Bằng cú đẩy hằn học (nhưng lại cẩn thận lạ kì), anh dùng chân nhích cơ thể cô sang một bên như một con thú chết anh tìm thấy trên đường. Cô nằm yên lặng, thậm chí còn không dám thở, trong lúc anh đi tới đi lui.
Cô tự hõi liệu anh đã thế này sao trong lúc đang chờ đợi giây phút Gabrielle biến đổi thành người sói. Một loại năng lượng không ngừng nghỉ khiến anh liên tục tiến rồi lui, tự càu nhàu với bản thân mình. Anh đã cầu nguyện cho mạng sống của cô ấy sao, như Andrea đã cầu nguyện cho Dee?
Dee dũng cảm, Dee tội nghiệp. Con bé chỉ nhỏ hơn Andrea hai tuổi, và nó đã muốn ở lại chiến đấu những con demon đã tấn công cha mẹ họ. Thay vào đó, việc đấu tranh duy nhất con bé có thể thực hiện là khi Andrea đã lôi con bé trong lúc nó đang la hét khỏi nhà. Sáu tháng sau, Dee mới là người đã được tổ chức Aegis tiếp cận để lôi kéo con bé theo mục đích của họ. Rõ ràng, sự kiên quyết khá công khai và cay đắng của con bé về việc demon có thật đã thu hút sự chú ý của tổ chức này. Bọn họ lúc nào lại chẳng tìm kiếm nhân lực mới – đặc biệt là những người muốn trả thù.
Andrea cũng đã gia nhập, gắng hết sức để giữ lời hứa sẽ bảo đảm an toàn cho Dee. Nhưng Dee không bao giờ tha thứ cho Andrea vì đã bỏ rơi cha mẹ họ. Chỉ trong vòng sáu tháng sau khi gia nhập tổ chức, công cuộc theo đuổi trả thù khinh suất của Dee đã dẫn đến cái chết của con bé, khi nó lẻn khỏi Andrea để săn bắt một con demon trong hẻm.
Cô không biết họ tiếp tục làm thế đã bao lâu, cô giả chết còn Kaden bào mòn sàn nhà một con mèo lớn nhốt trong l*иg. Cuối cùng, cô nghe thấy tiếng bước chân báo điều chẳng lành.
“Kaden.” Giọng nói của tên ma cà rồng điên loạn khiến cơn lạnh chạy dọc sống lưng cô. “Giờ thì mày đã là một trong số chúng tao.”