Kế Hoạch Làm Bố

Chương 10

Tạp chí “người thời thượng” ra số báo cuối tháng. Đây như là bước chạy đà để quyết định số tạp chí đặc biệt có thể được in ra hay không. Hầu hết các sạp báo trên các thành phố lớn đề đã được bày bán. Dù Vương Khang có cố cách mấy thì vẫn không thể nào có những cú click chuột ma thuật như Kỳ Tuấn được. Sắc nhạt nhòa của đầu trang báo làm mọi nhân viên lớn nhỏ đều cảm thấy lo lắng. Nếu số ra lần này lượng bán vẫn tiếp tục thấp thì khó lòng Minh Thư có thể làm mọi người tiếp tục tuân theo kỷ luật của mình. Kết quả ngày đầu tiên không như mong đợi, số báo bán ra là quá thấp. Con số mà Minh Thư không biết làm cách nào thông báo với đội ngũ nhân viên. Cô đang ngồi lo âu trên những phím chữ, cô phải gửi email gấp về cho ông Minh. Đang lúc suy nghĩ bấm loạn, cô nhận được điện thoại của Kỳ Tuấn...

- Có chuyện gì nữa vậy?

- Tôi bị gãy mũi. Chỉ một hộp soup là hòa rồi à?

- Tôi chỉ biết làm có như vậy. Tôi sắp điên lên rồi. Đừng làm phiền tôi chỉ vì những tin vớ vẩn như vậy.

- Đừng quên, tôi vẫn chưa thực hiện điều kiện với cô.

- Điều kiện?

- Nếu hôm đó cô để tôi hôn thì bây giờ cô đâu phải bị tôi làm phiền.

- Muốn cái gì thì nói lẹ lên đi.

- À, hôm nay không ai đến đón tôi cả. Phiền sếp đến đón tôi về nhé!

- Anh...

- Đừng nóng giận. Sẽ không đẹp đấy!

Minh Thư tắt máy. Phân vân một chút, cô lấy áo khoác mặc nhanh vào và đi ra ngoài, khi cô mở cửa, toàn thể nhân viên đều nhìn cô với ánh mắt dò xét. Minh Thư mím môi:

- Cuộc họp chiều nay, tôi sẽ thông báo tình hình.

Minh Thư lái xe đi mà lòng rối bời, cô không biết phải làm như thế nào. Lại phải đi đón cái gã chuyên làm cô bối rồi. Còn Kỳ Tuấn, anh vừa thay quần áo chỉnh tề, bước ra khỏi phòng thì trông thấy một đoàn người gần như mặc cùng một trang phục. Tuấn lườm mắt nhìn tên đứng đầu, gã trông bặm trợn nhưng rất lễ phép:

- Cậu chủ, bà chủ muốn gặp cậu. Bà đang ở khách sạn Park Hyatt.

- Nhà tôi bà ấy ngồi 1 lát không được hay sao mà phải vào khách sạn 5 sao chờ tôi?

- Bà chủ không có ý đó. Chỉ là, bà không biết chính xác cậu ở đâu.

Thấy Minh Thư bước ra từ thang máy, Kỳ Tuấn nói:

- Tôi sẽ đến gặp bà ấy, với điều kiện là các người biến khỏi đây trong 3 phút.

- Cậu chủ, tôi hiểu rồi.

Lập tức đoàn người bỏ đi, đi bằng cầu thang bởi vì họ quá đông. Gần 20 người chứ không ít. Kỳ Tuấn nhìn Minh Thư rồi nhếch miệng cười:

- Mặt cô lo lắng vậy?

- Anh giao du với xã hội đen à?

- Làm gì có.

- Chả phải họ vừa tới dằn mặt anh vì chuyện gì đó sao?

- Tại sao cô nghĩ họ bỏ đi thay vì nghĩ là tôi ra lệnh cho họ biến khỏi mắt tôi?

- Đừng tự tin quá đáng như vậy. Về thôi, tôi không có thời gian.

- Ok! Để tôi đi làm thủ tục xuất viện.

- Khỏi. Có người làm rồi. Đi thôi!

Kỳ Tuấn nắm tay Minh Thư và ung dung đi. Cô nắm kéo ra:

- Buông ra đi, đừng khiến người ta chú ý.

- Chị em nắm tay nhau cũng được mà. Đâu nhất thiết phải là tình nhân.

- Đi cạnh tôi tuyệt đối cấm anh nhắc tới từ đó. Nếu không muốn ăn tát.

- Này này... sóng mũi đẹp như tài tử Hàn Quốc của tôi đã hi sinh vì cô, giờ có mà làm gì cho nó cong quẹo thì không xong với tôi đâu.

- Sợ gái không thích anh nữa hả?

Kỳ Tuấn không nói gì, chỉ mở cửa xe cho Minh Thư. Minh Thư nói:

- Xe này của tôi mà.

- Tôi không quen để phụ nữ lái xe chở tôi.

- Chả giống ai. Đúng là người lập dị.

- Tại sao tôi luôn cố thể hiện những nét quyến rũ nhất của đàn ông để hấp dẫn cô mà dường như toàn bộ để bị phản ứng ngược lại thì phải?

- Anh lái xe đi đâu vậy. Đây có phải đường về tòa soạn đâu.

- Tôi đang bị đình chỉ. Cô quên à?

- Nhưng tôi chỉ cho anh quá giang đến đó.

- Cô vẫn chưa đền lại cái mũi gãy cho tôi mà.

Minh Thư ngước lên nhìn, họ đang đỗ xe trước khác sạn Park Hyatt tráng lệ. Kỳ Tuấn nhếch mép cười nhìn Minh Thư:

- Giờ đến lúc cô phải làm việc đó rồi.

- Thái Kỳ Tuấn, anh nghe cho kỹ. Không hôn, không tìиɧ ɖu͙©. Còn lại thì muốn gì cũng được.

- Miễn là không đυ.ng tới 2 việc đó thôi phải không?

Minh Thư mím môi gật nhẹ, Kỳ Tuấn bật cười:

- Nói nhiều quá! Đi theo tôi!

Kỳ Tuấn kéo Minh Thư vào khách sạn, anh nhắn tin cho ai đó rồi bước vào thang máy. Minh Thư quát lên:

- Đã bảo là...

- Tôi biết. Tôi không đưa cô đến đây để làm chuyện đó

- Chứ để làm gì?

- Gặp một người.

- Ai?

- Mẹ tôi.

- Tại sao phải gặp mẹ anh?

- Vì cô phải đền cho cái sóng mũi đẹp tuyệt vời của tôi.

- Tại sao tôi phải gặp mẹ ạnh?

- Tôi nói tiếng Việt Nam mà cô không hiểu hả? Vì phải đền ơn. Một lát làm ơn tôi nói gì thì cũng biết gỡ tình huống cho tôi, đừng làm ngược lại là được.

Nói rồi Kỳ Tuấn đứng trước của căn phòng thượng hạng và gõ cửa, tay anh vẫn nắm chặt tay Minh Thư. Kỳ Tuấn bước vào cùng Minh Thư khi có người ra mở cửa. Cả hai xuất hiện trước mặt một quý bà đứng tuổi nhưng vẫn còn khá sang trọng nên trông không giống người Tuấn gọi là mẹ. Cả hai giống nhau nhiều nhất ở đôi mắt, đôi mắt nâu hai mí, rất đẹp, sâu và lạnh lùng. Bà nhìn Tuấn, rồi lại quay sang nhìn Minh Thư rồi hỏi:

- Ba lần trước chúng ta gặp nhau, một lần con dắt ngôi sao điện ảnh, một lần con mời thủ khoa đại học bên Tây, một lần con đưa siêu mẫu “làm bạn gái hờ” của con trước mặt mẹ. Còn bây giờ, cho hỏi quý cô này là ai?

- Vợ chưa cưới của con.

- Sao? Ông à, quý tử của chúng ta đòi cưới vợ rồi đấy. Ở trên đó ông nghe có rõ không?

- Hôm nay con đưa cô ấy tới để ra mắt mẹ. Tụi này không làm đám cưới, chỉ sống chung. Cho nên, làm ơn mẹ đừng cố lôi kéo con về phụ giúp công việc của mẹ nữa. Con có cuộc sống của riêng con.

- Cái mũi con làm sao thế?

- Tai nạn thể thao.

Kỳ Tuấn cùng Minh Thư đi dùng bữa cơm với mẹ của anh. Minh Thư giờ mới nhận ra đoàn người xuất hiện ở bệnh viện lúc nãy là người của mẹ Tuấn. Bà Kim - mẹ của Tuấn nói:

- Có thật đây là vợ chưa cưới của con?

- Phải.

- Con thừa biết con không thể nào chọn cách sống thử mà không cần đám cưới.

- Con có quyền.

Minh Thư bực mình nãy giờ, cô đập bàn đứng dậy làm hai mẹ con giật mình:

- Thôi đủ rồi. Tôi chán cuộc nói chuyện giữa mẹ con anh rồi. Anh làm ơn chọn cho tôi vở kịch thú vị hơn được không? Tôi không đồng ý đóng kịch với một kẻ xem nhẹ tình mẫu tử như anh. Anh nói chuyện với mẹ anh nãy giờ không câu nào nghe lọt lỗ tai cả.

Bà Kim mở to mắt nhìn Minh Thư, Kỳ Tuấn nhăn mặt kéo cô ngồi xuống:

- Đừng có điên bất chợt. Im lặng đi!

- Cô vừa nói đến vở kịch nào giữa cô và con trai tôi thế?

- Tôi không phải là vợ chưa cưới của ai cả. Tôi là sếp mới của con trai bà đấy thưa bà.

- Anh Minh vừa nói chọn được người mới, thì ra là cô đấy à.

- Phải. Tôi đi đây. Con trai bà thực sự là một kẻ bất trị.

Minh Thư xách giỏ bỏ đi. Bà Kim bật cười nhấp ly rượu nhìn Kỳ Tuấn, anh cũng chạy theo xuống tận dưới sảnh và hét to:

- Hoàng Ngọc Minh Thư, đứng lại cho tôi!

Cô nàng vẫn tiếp tục đi. Kỳ Tuấn hét tiếp:

- Tôi thách cô bước thêm bước nữa đấy!

Minh Thư đến lúc này mới dừng lại. Kỳ Tuấn đứng trước mặt Minh Thư, chỉ thẳng vào cô và nói:

- Tôi gọi cô đến đón tôi, tôi chỉ muốn trao đổi điều kiện. Cô giúp tôi vượt qua khỏi cảnh này tôi sẽ đồng ý hạ mình quay về cứu lấy tòa soạn đang có nguy cơ dẹp tiệm vì số báo mới xuất hành sáng nay ế chỏng chơ. Nhưng cô đã làm cho tôi thất bại ê chề thì tôi cam đoan với cô, ngoài tôi ra, không ai còn có thể cứu được cái tờ tạp chí đó đâu. Trừ phi...

Mặt Minh Thư vẫn bình tĩnh:

- Trừ phi cái gì?

- Trừ phi cô gọi được tiên xuống đây giúp cô.

- Anh tự tin đến thế à?

- Cô chờ đến ngày đó đi rồi biết. Một là cô ra đi không kèn trống với sự thất vọng ông Minh dành cho cô, hoặc là cô phải tự hiến dâng cho tôi để mà đổi lấy sự việc cô đã làm ngày hôm nay.

Minh Thư mặt vẫn lạnh tanh và bình thản:

- Tôi sẽ chờ đến ngày đó. Nếu thực sự chỉ có anh có thể cứu được tờ tạp chí “người thời thượng” ở số tiếp theo. Chỉ mỗi mình anh. Thì việc tôi cởi đồ nằm sẵn trên giường chờ và gọi anh tới là chuyện không có gì là quá khó khăn. Ngay cái khách sạn này!

- Tôi sẽ bắt cô trả giá. Tôi hứa đấy, Hoàng Ngọc Minh Thư!

Minh Thư bỏ đi. Có lẽ vì tâm trạng không được tốt nên cô đã nổi nóng và phá hoại kế hoạch của Kỳ Tuấn. Lần đầu tiên cô thấy Kỳ Tuấn giận đến như vậy. Nhìn đồng hồ, đã gần 12 giờ trưa. 3 giờ là cuộc họp bắt đầu, Minh Thư thở dài lái xe về tòa soạn. Cô đỗ xe ở gần đó và nhìn cái tòa soạn, cô ước gì nó có thể nguy nga tráng lệ như những gì bên ngoài, thực sự bên trong lõi của nó không có gì cả. Đúng lúc đang nghĩ ngợi lung tung, tiếng gõ lốc cốc làm Minh Thư bừng tỉnh. Nhìn thấy Trình Can xuất hiện trước mặt làm Minh Thư chưa hết ngỡ ngàng, cô mở cửa xe bước ra và nở nụ cười ấm áp nhìn Minh Thư trao cô bó hoa hồng trắng. Minh Thư nói:

- Sao anh biết tôi ở đây?

- Tôi biết lí do cô ngồi một mình trong xe ngay giờ làm việc.

- Tôi thật sự rất mệt. Tôi không ngờ áp lực dành cho tôi lại ngày một lớn và nặng nề như vậy. Không thể tin được, tôi đã cố làm tốt bao nhiêu việc, nhưng rồi mọi thứ đang có nguy cơ đổ vỡ chỉ vì một người. Tôi thực sự quá mệt mỏi và nhận ra tầm ảnh hưởng của cái thế lực đen mang tên “Thái Kỳ Tuấn” rồi. Tôi... tôi...

Trình Can vịn chặt hai vai của Minh Thư lại và gật đầu liên tục:

- It’s okay! Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi mà!

- Tại sao lúc nào anh cũng có thể nói câu nói đó.

- Vì tôi tin không có chuyện gì là không thể giải quyết được. Cô cũng có thể nói It’s okay mà. Thử đi, sau đó mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn. Như thế này chẳng hạn!

Khá nhẹ nhàng, Trình Can hôn lên môi Minh Thư một nụ hôn ngọt ngào, nhẹ nhàng và lãng mạn. Chỉ là đôi bờ môi chạm vào nhau, bất động, không di chuyển. Thư cảm nhận được nụ hôn ấy làm cô giải tỏa tâm lí rất nhiều, quả thực cô đã cảm thấy dễ chịu và thư giản hơn một tí. Trình Can ôm cô vào lòng và ghé sát vào tai cô:

- Is that yes?

- Yes... It’s okay!

Trong lúc bối rối nhất, đã có nụ hôn ấy xua tan đi mọi ưu phiền cho Minh Thư. Cô vẫn giữ khoảng khắc đó, nằm gọn trong vòng tay ấm áp của Trình Can. Như một cách để giúp cô có tâm lí vững hơn đứng trước sóng gió sắp tới...