Gia Hữu Điêu Thê

Chương 19: Ốc đảo

Liên tiếp gần mười ngày bôn ba, trên đường đi chỉ những lúc giải quyết nhu cầu mới được xuống xe, còn lại tất cả đều không được phép. Cổ Li và Thư Mộng chỉ có thể đoán biết vẫn luôn đi về hướng Tây. Càng đi càng thấy hoang sơ. Cây cối xanh tốt ven đường dần biến mất, thay vào đó là cát vàng hút mắt tới tận chân trời.

Trên sa mạc nhiệt độ chênh lệch rất lớn. Thời tiết này ban ngày có mặt trời còn đỡ, đến chiều tối thì lạnh chết người, khiến cho người đi đường lạnh đến nghẹt thở.

“Sao lại lạnh đến thế này cơ chứ, tay của ta không còn cảm giác gì nữa rồi.” Thư Mộng không ngừng xoa xoa hai bàn tay vào nhau. Bình thường thời tiết như thế này thì đã có không biết bao nhiêu người quan tâm lo lắng, nào lò sưởi nào áo choàng áo khoác dày không có thứ gì là không đầy đủ. Hiện giờ trên người chỉ là trang phục mặc thường ngày, lại gặp phải thời tiết nhiệt độ chênh lệch lớn, mặc dù có đốt lửa song vẫn thấy lạnh, co người nằm gọn trong lòng Cổ Li.

Cổ Li không khỏi cười nhẹ nói: “Người thiếu kiến thức cái gì cũng không biết.”

Thư Mộng nghe nói liên giơ tay hướng tới Cổ Li đánh xuống. Ở trong bóng tối đã lâu, Cổ Li đã có thể nghe tiếng gió mà đoán được vị trí. Tay Thư Mộng mới hạ xuống nửa chừng đã bị chặn lại. Cổ Li vừa cười vừa nắm lấy tay Thư Mộng đặt vào bên trong áo mình, áp vào l*иg ngực ấm nóng của mình.

Thư Mộng nhất thời toàn thân rung động, cảm thấy bàn tay lạnh giá của mình tiếp xúc với khối nhiệt ấm nóng cũng dần dần ấm lên, Hơi ấm từ bàn tay truyền lên, đến cả trong tim trong chớp mắt cũng cảm thấy ấm áp không gì so được. Nàng không khỏi hướng về phía Cổ Li lặng lẽ nhìn. Mặc dù không thấy được dung mạo của Cổ Li nhưng cũng có thể tưởng tượng được, nhất định là trên môi mang một nụ cười tự nhiên, vô cùng đẹp đẽ cũng thật quá mê người.

Nàng hơi có vẻ ngượng ngùng, hồi lâu mới chậm rãi nói: “Ngươi muốn làm gì? Ta không thể nhận ân tình này của ngươi.” Ở trong hoàn cảnh không rõ hiểm ác, Thư Mộng cũng không tự xưng bổn hoàng, bổn hoàng nữa, chỉ dùng đại từ nhân xưng chỉ bản thân như cách người bình thường tự xưng.

Cổ Li cười ôm lấy Thư Mộng nói: “Ai muốn nàng nhận ân tình của ta, ta không muốn. Khó mới có thể cùng bệ hạ cùng xuất du, lúc quay trở về nếu mất một cái tay thiếu một đoạn chân, lạnh đến co rút, ta giải thích không xuôi được sẽ bị người ta nói ta ỷ thế ăn hϊếp người cậy mạnh hϊếp yếu thì không hay, hủy hoại thanh danh một đời của ta.”

Thư Mộng biết Cổ Li đơn giản chỉ là đang nói đùa, không khỏi hừ lạnh một tiếng nói: “Bằng vào ngươi, đừng để tới lúc cần sự giúp đỡ của ta, xem ngươi có chịu được không.”

Cổ Li thấy Thư Mộng một chút cũng không chịu thua, không khỏi lắc đầu cười, đồng thời đưa tay đặt vào dưới lớp áo của Thư mộng nói: “Nơi này quả là lạnh thật.”

Thư Mộng thấy Cổ Li làm vậy nhưng cũng không cản được, cảm giác được bàn tay Cổ Li đặt trên lưng mình cách một lớp áo, mặt không khỏi hơi ửng đỏ, cũng không tránh né, chỉ im lặng tựa vào lòng y. Cổ Li ôm chặt Thư Mộng, cùng sưởi ấm cho nhau. Trong đêm tối lạnh lẽo băng giá có hai người nương tựa vào nhau.

“Trời, cái thời tiết này thật là lạnh, đây, cho các ngươi hai cái chăn, đừng để lạnh lại đổ bệnh, không ai lo được đâu.” Cổ Li và Thư Mộng đang ôm nhau một chỗ, rèm xe ngựa đột nhiên bị vén lên, Tiểu Tích cầm chăn đi vào.

Tiểu Tích nhướng mắt nhìn hai người ôm nhau một chỗ không khỏi cười hà hà nói: “Xem các ngươi còn tốt lắm, đừng có mà nảy sinh ra cái gì tình cảm, đại vương còn chưa có dùng qua, các ngươi đã ở cùng một chỗ liếc mắt nhìn nhau, đây không phải chuyện gì tốt lành đâu.”

Thư Mộng thấy Tiểu Tích nói lời khó nghe không khỏi hơi nhíu mày. Chỉ là suốt trên đường đi không có lấy một cơ hội dò la được chút tin tức về Kim cung, hiện tại chỉ có một mình Tiểu Tích ở đây, cơ hội như thế này khó mà có được, có thể hỏi được chút gì đó. Thư Mộng không khỏi ngẩng đầu, vốn đang áp má vào trên cổ Cổ Li, làm ra vẻ sợ hãi hỏi: “Đại vương đó là người nào? Ông ấy có phải là rất hung ác không? Liệu có muốn lấy mạng chúng ta không?”

Tiểu Tích thấy Thư Mộng hỏi thì không khỏi một bước lên xe ngựa tiến tới ngồi ở phía đối diện Cổ Li và Thư Mộng, ôm chăn cười hì hì nói: “Cũng sắp tới Kim cung rồi, lão tử ta hôm nay tâm trạng vui vẻ, muốn hỏi gì thì cứ hỏi cho hết, đại vương thì là đại vương, chứ còn là ai nữa. Còn ngài là người thế nào thì các ngươi đến rồi tự nhiên sẽ biết thôi. Bây giờ có nói cho các ngươi các ngươi nghe cũng không hiểu. Nhưng mà các ngươi yên tâm đi, ta chưa từng nghe nói có người nào được dâng lên vào trong đó mà mất mạng cả. Chỉ cần các ngươi biết nghe lời, bằng vào dáng vẻ của các ngươi thì đại vương sẽ yêu thương các ngươi còn không hết, cần gì cái mạng nhỏ của các ngươi.” Nói xong lại là một trận cười ha ha vừa ngạo mạn vừa dâʍ đãиɠ.

Thư Mộng nghe Tiểu Tích nói tới đại vương là người thế nào xong thì ngừng lại một chút, câu trà lời toàn bộ đều rất chung chung, bàn tay đặt trên ngực Cổ Li liền nhẹ ấn ấn, ý bảo Cổ Li tiếp tục hỏi.

Cổ Li khẽ ừm một tiếng nói: “Vậy nơi gọi là Kim cung đó rốt cuộc là như thế nào? Ở đó có bao nhiêu người?”

Tiểu Tích đắc ý cười nói: “Kim cung khẳng định là chỗ tốt đẹp nhất trên thế gian này, so với hoàng cung Thánh Thiên của chúng ta còn hoa lệ hơn. Còn ở đó có bao nhiêu người thì ta làm sao mà biết được, ta đâu có đi đếm từng người từng người một. Dù thế nào thì mỗi năm đều tăng thêm. Muốn biết để làm gì vậy? Ế, các ngươi sợ không được sủng hạnh hả? ha ha, yên tâm đi, những người chúng ta dâng lên suốt hai năm nay không kẻ nào đẹp được như các ngươi đâu. Xem khí độ toàn thân này đi, há há, tìm đâu được đây.”

Thư Mộng lặng lẽ cau mày. Cổ Li thấy Tiểu Tích nói chả câu nào đi vào trọng điểm, cũng không khỏi nhíu mày lạnh lùng hỏi : “Ngươi có phải chưa từng gặp đại vương, cũng chưa từng vào trong Kim cung phải không? Sao cái gì cũng không biết vậy?”

Tiểu Tích nghe hỏi sắc mặt lập tức trở nên rất khó coi. Từ lúc hắn tiến vào thì rèm che trên xe được vén lên một góc, ánh sáng chiếu vào vừa đủ có thể thấy rõ mặt hắn, vì vậy Cổ Li và Thư Mộng đều nhìn thấy rõ cả.

Thư Mộng thấy Tiểu Tích không nói gì, liền mở to mắt nhìn hắn hỏi: “Ngươi thật sự không biết đúng không?”

Tiểu Tích ngừng một chút, vốn là hắn thấy hai người này khó khăn mới chịu mở lời nói chuyện với hắn, tính tới nói khách sáo vài câu lấy cảm tình để sau này có gì còn nhờ tới. Vốn định nói ba lăng nhăng cho qua, nhưng không ngờ được mới nói được hai câu đã bị Cổ Li hỏi một câu hóc ngang xương. Hắn im lặng một hồi mới hừm lạnh một tiếng nói: “Đại vương có phải người ai cũng gặp được đâu? Cũng như hoàng đế Thánh Thiên của chúng ta thôi, là ai cũng được gặp mặt đấy chắc, hoàng cung ấy, ai cũng đi ra đi vào được đấy chắc? Các ngươi được chúng ta chọn lựa có thể vào Kim cung, đó là phúc khí của các ngươi, còn muốn sống muốn chết, không biết tốt xấu chút nào. Thôi được rồi, mau đi ngủ đi. Dù sao thì ngựa chạy cũng sắp tới nơi rồi, muốn biết cái gì thì cứ vào đi rồi sẽ biết.” Nói xong liền vén rèm xe một bước nhảy xuống.

Thư Mộng ngồi ở trên xe nghe thấy tiếng bước chân của hắn bên ngoài càng lúc càng xa, liền nhỏ giọng hỏi: “Kim cung này xem ra rất bí mật. Ngay cả bọn chúng hình như cũng chưa từng đi vào Kim cung đó. Chúng ta cần thay đổi kế hoạch thôi.”

Thư Mộng vốn cho rằng với thân thủ của những người này thì hẳn phải là tay chân tả hữu gì đó bên đại vương, ít nhất thì cũng phải kiểu kiểu vậy. Hiện giờ xem cách nói thì chả phải là gì hết, chỉ như bọn tạp vụ lăng xăng bên ngoài, không khỏi thay đổi cách nhìn nhận về thế lực của Kim cung.

Cổ Li chậm rãi đưa tay kéo chiếc chăn Tiểu Tích mang tới, quấn quanh mình và Thư Mộng chuẩn bị đi ngủ, cười nhẹ nói: “Vậy không phải quá tốt, có thần bí mới thú vị, không thần bí ta lại chẳng hứng thú gì.” Vừa nói vừa nhẹ vỗ vỗ sau vai Thư Mộng, ý bảo Thư Mộng mau đi ngủ.

Thư Mộng thấy Cổ Li chẳng một chút lo lắng, ngược lại còn thêm vài phần hứng thú, dáng vẻ bình thản như thể bảo nếu trên trời mà có tòa tháp sa xuống thì ta vẫn ngẩng đầu thẳng lưng chả sợ gì hết. Nàng không khỏi cong môi nở một nụ cười, xoay trở trong lòng Cổ Li tìm một tư thế thoải mái nhất, hai tay áp chặt trên thân thể y rồi chìm vào giấc ngủ.

“Tới rồi, tới rồi. Xuống xe.” Giọng của Tiểu Tích đã lâu không nghe thấy, nay vang lên đầy vẻ hứng khởi.

Cổ Li và Thư Mộng xuống xe đột nhiên gặp phải ánh nắng mặt trời, không khỏi đều khẽ nhắm mắt lại một hồi lâu mới mở mắt ra. Hai người thấy cảnh vật bày ra trước mắt không khỏi lấy làm kinh ngạc. Trước mắt vốn lẽ là sa mạc cát vàng, nhưng lại biến thành một ốc đảo cỏ xanh bao phủ bướm lượn dập dờn suối nước róc rách.

Thác nước từ trên cao nghiêng nghiêng đổ xuống, làm tung ra những cánh hoa nước trong suốt lấp lánh, rồi theo một dòng nước uốn lượn chảy đi. Dưới ánh nắng mặt trời chiếu rọi cảnh đẹp quyến rũ mê người. Phía xa xa một cung điện ánh vàng sáng chói, phát ra từng chùm ánh sáng phản xạ hư ảo. Vòng quanh bên ngoài cung điện là một bức tường thành. Nhìn từ ngoài chỉ thấy những nóc nhà cao vượt lên khiến cho người ta có cảm giác đó như tòa lâu đài, khiến người nhìn thấy như tiến vào giấc mộng.

Cổ Li và Thư Mộng không khỏi đưa mắt nhìn nhau, nơi này xem ra thật không tệ, so với tưởng tượng của họ thật cách xa mười vạn tám nghìn dặm. Hai người không khỏi cười khổ, nơi này là nguồn gốc tội ác, rốt cuộc lại là một vùng đất thần tiên hạnh phúc.

“Các ngươi đã đến rồi.” Một giọng nói bình thản truyền tới. Thư Mộng liếc mắt nhìn một cái, chỉ thấy ở phía trước có ba người đàn ông dáng vẻ phong độ, gương mặt bình thản tự nhiên từ sau một khối đá lớn đi tới.