Tử Dạng thấy Thư Mộng sắc mặt tự nhiên trở nên điềm tĩnh, hoàn toàn khác với vẻ cáu gắt nôn nóng mấy hôm trước không khỏi nhíu mày hỏi: “Tiểu thư vừa rồi là…?”
Thư Mộng nở nụ cười thanh nhã, nói: “Cốt là gửi tin, khiến cho người không thấy bóng ta, mà lại phải lo lắng khổ sở. Ý ta muốn chính là như vậy đấy.”
Báo cho Cổ Li biết mình đã tới, khiến cho Cổ Li lúc nào cũng phải đề phòng hành động của mình, không có được lấy một ngày yên bình. Như thế bản thân mình dù không phải làm bất kỳ cái gì nhưng vẫn nhận được kết quả như mong muốn.
Tử Dạng mắt chớp chớp, cảm thấy so với tư duy của Thư Mộng thì mình có phần chạy không theo kịp. Trong hai ngày này tâm tình Thư Mộng tự nhiên thay đổi hoàn toàn, khiến cho nàng căn bản là không biết nên nói cái gì, chỉ biết theo Thư Mộng đi dạo phố mua sắm.
Tử Dạng không biết mấy ngày trước Thư Mộng nôn nóng như thế là bởi trong lòng đang tức giận. Một người con gái sau lúc cùng một người con trai thân mật, lúc tỉnh dậy thấy trước mặt chỉ là căn phòng trống không một bóng người. Cho dù nguyên nhân không dễ nói, nhưng cảnh tượng như vậy thật khiến người ta khó lòng mà bình tĩnh được; huống chi Thư Mộng cơ bản là chưa từng trải qua việc này, thân phận lại là nữ hoàng cao quý như vậy. Cảm giác giận dữ này Tử Dạng không thể nào hiểu hết được.
Nhưng sau khi nhìn thấy Cổ Li rồi, Thư Mộng tự nhiên thấy lòng dịu lại. Đối diện với Cổ Li phải nói cái gì? Chịu trách nhiệm? Thật tức cười, mình chính là nữ hoàng, Cổ Li muốn nàng chịu trách nhiệm cũng còn không quá đáng lắm. Huống chi cảnh tượng lúc đó có thể trách ai đây? Cưỡng ép Cổ Li hồi cung? Nàng hiện giờ có khả năng đó sao? Còn chưa nói tới chuyện xử lý việc của Cổ Li như thế nào nàng hiện tại vẫn chưa có biện pháp nào toàn vẹn. Đột nhiên dòng suy nghĩ bắt đầu mờ mịt, vậy còn nói gì nữa, nếu đã thế thì cần gì phải vội vội vàng vàng đi tìm gặp. Thư Mộng liền điều chỉnh nhịp bước chân, không vội đi đấu với Cổ Li, ngược lại bình tĩnh lại. Thời gian có thừa, đằng nào cũng ra khỏi cung rồi, cần gì phải vội vàng trong phút chốc.
Thư Mộng cùng Tử Dạng nhàn nhã đi dạo phố. Trước kia khi còn là công chúa bận rộn chính sự, làm gì rảnh rang nhàn rỗi đi dạo phố, sau lại được nghênh đón làm nữ hoàng, càng không thể có chuyện nói muốn xuất cung là xuất cung. Lần này giận dữ truy đuổi mà ra khỏi cung, ngược lại lại có thời gian nhàn nhã như thế này, thật là khó mà có được.
“Lý huynh, không ngờ lại đúng là Lý huynh, ha ha, Lý huynh thế nào mà lại đường sá xa xôi đến Vân Châu, có phải đã nghe nói ngày mai sẽ có sự kiện đặc biệt không?”
Thư Mộng đang đứng trước một gian hàng bán ô che mưa xem chiếc ô trúc, bất ngờ có tiếng ầm ỹ bên cạnh khiến nàng hơi nhíu mày, không khỏi liếc mắt nhìn.
Chỉ thấy bên cạnh có 3 gã đàn ông dáng vẻ thư sinh đứng tụm lại một chỗ trên đường, trong đó có một gã trẻ tuổi mặc áo vàng cười ha ha nói: “Còn không phải sao. Có thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, ai có thể bỏ lỡ cơ hội tốt đẹp thế này, có thể không chạy tới mà xem cho no mắt sao?”
Thư Mộng nghe thấy tiếng cười tục tĩu da^ʍ dật của ba gã bên kia, thấy chúng vừa đi vừa nói, không khỏi khẽ nhíu mày nhìn ông gian hàng bán ô che mưa nói: “Ông chủ, đệ nhất mỹ nhân đó là chuyện gì vậy? Có thể nói cho chúng tôi biết được không?”
Ông chủ tầm tuổi trung niên có nụ cười như Phật Di Lặc, nói: “Công tử chắc là từ nơi khác đến a, các người không biết, Thương Châu chúng tôi ngày mai sẽ tụ tập mỹ nhân các vùng trong Thánh Thiên đến để tranh đoạt danh hiệu “Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân” . Đây có thể nói là sự kiện trăm năm khó gặp. Nghe nói toàn bộ đều là mỹ nhân tuyệt sắc, có thể ngắm no mắt rồi.”
Thư Mộng hơi nhíu mày nói: “Không biết là người nào đứng ra tổ chức?” Không ngờ trong lúc Thánh Thiên còn đang ngổn ngang hoang tàn lại đi tổ chức dạng hoạt động này. Nếu có liên quan đến các quan chức địa phương, Thư Mộng tuyệt đối không cho phép những hoạt động thế này được diễn ra.
Người đàn ông trung niên cười ha ha nói: “ Là hoa phường bốn châu, Vân Châu chúng tôi, Quan Châu, Thương Châu, Dịch Châu chung tay tổ chức. Tới dự cũng đều là những nhân vật có danh cả. Công tử, ngày mai nên đến xem a, chỗ phía trước bên bờ Vị Thủy, đến lúc đó không biết sẽ náo nhiệt đến thế nào. Ngài xem hôm nay cũng có không biết bao nhiêu người đã tới Vân Châu chúng tôi rồi.”
Thư Mộng nghe nói là hoa phường chung tay, không khỏi gật đầu nói: “Thì ra là hoa phường, xem ra ngày mai tới đều là danh kỹ rồi.” Cảm thấy bốn hoa phường này còn thật sự dám quảng bá khuyếch trương, tổ chức cái gì cuộc thi Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, đều là những kẻ nhàn rỗi làm trò vô nghĩa.
Thư Mộng đã muốn rời đi, người đàn ông trung niên lại cười vẻ bí ẩn nói: “Nơi đó mà danh kỹ cái gì? Thời buổi bây giờ danh kỹ thì có cái gì hay, đàn bà xinh đẹp thì nhiều mà. Hay ở chỗ đây là nam nhân đẹp, là dạng con trai mà mỗi một cái giơ tay nhấc nhân đều phong tình vạn chủng, muôn vàn quyến rũ say đắm lòng người, so với con gái còn hơn gấp trăm lần. Lần này đến đây toàn bộ đều là các tiểu quan đương gia, nghe nói trong số đó còn có một vài nam tử tuyệt sắc vẫn còn trong sạch.”
Tử Dạng thấy nói vậy không khỏi kinh ngạc nói: “Đệ nhất mỹ nhân là nam nhân sao? Thế này thì mang con gái đặt ở vị trí nào rồi?” Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân không phải là con gái, mà lại là con trai, điều này khiến cho Tử Dạng thấy kỳ lạ, lại đồng thời thấy bất mãn.
Người đàn ông trung niên lắc lắc đầu nói: “Vậy là ngài không biết rồi. Thế gian này những cô gái thiên kiều bách mị nhiều đến thế nào, cái gì mà cao quý như mẫu đơn, diễm lệ như đóa hồng, thanh khiết như hoa mai, duyên dáng quyến rũ như thược dược, nói đều là nói quá, thấy đã nhiều có cái gì hay đâu. Vẻ đẹp của nam tử chắc chắn là một vẻ quyến rũ phong tình riêng. Hai vị công tử, các ngài cứ đi xem rồi sẽ biết. Không chừng từ lúc biết rồi lại không yêu bóng hồng mà yêu dáng nam trang a.”
Thư Mộng cũng biết chuyện có một vài quý tộc và người có tiền ngấm ngầm nuôi một vài tiểu quan (1), hoặc là bé trai nhỏ tuổi ưa nhìn để làm đồ chơi ve vãn, nhưng đều là làm một cách bí mật chứ không công khai. Trong một số hoa phường cũng chỉ dùng một vài tiểu quan sai bảo trong chốc lát, chứ chưa từng có kẻ nào dám mặt dày mày dạn đứng ra tuyển mỹ nam. Vân Châu này thật sự là dám tiên phong dẫn đầu, tạo ra tiền lệ; mà hơn thế nữa, số người thích thú xem ra không hề ít.
“Thiếu gia, chúng ta cũng đi xem xem?” Tử Dạng thấy người đàn ông trung niên kia nói đến chuyện náo nhiệt, không khỏi lộ vẻ hiếu kỳ, nói với Thư Mộng.
Thư Mộng cũng không còn nghĩ đến chuyện giao đấu với Cổ Li, dù sao Cổ Li rốt cuộc cũng là muốn đi Thương Châu, hơn nữa trong vòng một ngày cũng không thể kịp đuổi tới, liền gật gật đầu nói: “Xem một chút cũng không hại gì.” Hai người liền cảm ơn rồi đi.
Một đêm không nói, tới ngày thứ hai Thư Mộng cùng Tử Dạng tới dạo chơi bên bờ Vị Hà. Nơi đó sớm đã tập trung cả biển người. Bên bờ dùng xích sắt nối 4 chiếc thuyền của 4 hoa phường lại. Bốn chiếc thuyền của hoa phường đầu đuôi nối nhau, cùng nâng một tấm bảng gỗ to giăng ngang trên sông, phía trên bài trí thảm đỏ.
“Hai vị công tử, có vào “trường quyển” hay không?” Thư Mộng và Tử Dạng đi lên phía trước. Đứng tại lối vào dẫn tới hoa phường có một gã, y liếc mắt nhìn Thư Mộng và Tử Dạng hai người, cười nịnh nói. Tử Dạng khẽ động chân mày, hỏi: “Còn phải vào “trường quyển” nữa sao?”
Gã đàn ông gương mặt tươi cười nói: “Đúng vậy. Nếu muốn vào phòng khách quý của bốn chiếc thuyền hoa phường, nơi gần nhất để xem người đẹp thì phải vào trường quyển. Nếu như không có chúng tôi mời vào trường quyển, thì chỉ cần trả hai trăm lạng bạc là đã có thể tự do ra vào. Còn nếu không bằng lòng vậy, sẽ chỉ giống như bọn họ, đứng bên bờ mờ mờ ảo ảo mà xem. Hai vị công tử, các ngài chọn thế nào?”