Kim nhọn đâm vào da thịt, Tống Phi Phi đau đớn nhắm mắt lại, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tiêu Nhi, cô thật độc ác, lại còn thật sự làm thế với tôi".
Tiêu Nhi bình tĩnh tiêm chất lỏng vào, giọng bình thản: "Tất nhiên, đó vấn đề sức khỏe của rất nhiều người, tôi không có thời gian để chơi đùa với cô.
Nếu thuốc giải của cô không hiệu quả, thì cũng chỉ là có thêm một tình nguyện viên mà thôi".
Nói xong, cô rút kim tiêm ra, lấy miếng bông chặn lên vết kim tiêm của Tống Phi Phi.
"Không cần, chút máu này cũng không là gì cả”
Tổng Phi Phi nói xong, gạt tay Tiêu Nhi ra, vội vàng đẩy thuốc giải độc trong hộp đưa cho Tiêu Nhi: "Mau tiêm thuốc này cho tôi".
Vẻ mặt của cô ta vô cùng nôn nóng, tin tưởng tuyệt đối vào thuốc giải này.
Tiêu Nhi một lần nữa khẳng định vào nhận định của mình.
Cô cong môi cười, không chút do dự đóng nắp lại, trực tiếp hai ống thuốc vào trong túi và nói: "Cảm ơn cô Trần, tôi nghĩ loại thuốc quý như vậy nên tặng cho những người thực sự cần giải".
"Ý cô là gì?".
Tống Phi Phi giật mình, nhưng ngay lập tức cô ta có phản ứng, trợn tròn mắt nhìn Tiêu Nhi: "Tiêu Nhi, cô chơi khăm tôi? Thuốc mà cô vừa tiêm cho tôi, không phải là vắc xin có độc!" "U", Tiêu Nhi gật đầu, thoải mái thừa nhận: “Mũi tiêm vừa rồi tôi tiêm cho cô chỉ là vắc xin cúm bình thường".
Tổng Phi Phi cau mày: “Rốt cuộc cô có ý gì?".
Tiêu Nhi cẩn thận cất túi, ngồi thẳng người, nghiêm nghị nhìn cô ta: "Cô Trần, tuy rằng chúng ta không tiếp xúc nhiều, tôi cũng không hiểu biết nhiều về cô.
Nhưng lúc này cô dám cùng tôi nói ra điều kiện này, ắt hẳn cô có điều kiện quan trọng.
Tôi nghĩ, chắc cô sẽ không dở trò với tôi.
Chỉ là để đảm bảo an toàn, tôi vẫn quyết định thử cô một chút".
Tổng Phi Phi nhíu mày, cô ta khoanh tay dựa vào lưng ghế số pha, cười dịu dàng: "Tiêu Nhi, đúng là cô không hề ngốc.
Hoặc nên nói là, những ngày tháng trước đây, cô vẫn luôn giả ngốc mà thôi".
Tiêu Nhi nhún vai đầy ẩn ý: "Cô Trần, trước đây giữa tôi và cô hẳn là không có chuyện gì đáng bàn, nên quay lại chủ đề thôi! Nói đi, cô lấy thuốc này ở đâu ra? Nếu thuốc giải này có tác dụng, vậy thì cô muốn gì từ tôi?".
Tổng Phi Phi ngồi thẳng lưng, hai tay nắm chặt đặt trên bàn.
Chỉ một lúc sau mới hạ quyết tâm, nghiêm nghị nói: "Loại thuốc này do một người bạn rất tốt của tôi nghiên cứu.
Nhưng người đó không phải là người nước Z, thậm chí có thể nói một kẻ phản nước Z.
Tôi chỉ có thể nói với cô rằng, nếu cô muốn vượt mặt tôi để tìm được loại thuốc giải này ở chỗ người đó, vậy thì tuyệt đối không thể.
Muốn lấy thuốc giải này thì chỉ có một cách duy nhất, đó chính là thông qua tôi".
Tiêu Nhi gật đầu: “Ok! Vì cô đã nói bản thân rất quan trọng, vậy thì tôi nghĩ điều kiện mà cô muốn đề cập hẳn không phải là chuyện đơn giản".
Như nghĩ đến điều gì đó, khóe miệng Tống Phi Phi nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt: "Có thể là khó đối với người khác, nhưng nó lại rất dễ dàng khi người đó là Tiêu Nhi cô.
Tôi muốn cô.."
"Tôi muốn cô thuyết phục Kiến Phong cưới tôi, cùng tôi rời khỏi đây”
Tiêu Nhi nhìn đôi môi đang mím lại của Tổng Phi Phi, ánh mắt của cô chuyển từ nghi vấn sang ngạc nhiên, cuối cùng chuyển thành sự chế nhạo nhàn nhạt: "Cô Trần, cô đang đùa tôi sao?" "Sao nào, cô không nỡ bỏ Kiến Phong?".
Ánh mắt của Tổng Phi Phi lập tức trở nên ảm đạm: "Tiêu Nhi, tuy rằng tình hình hiện tại của những tình nguyện viên kia không có nguy hiểm gì.
Nhưng nếu để lâu không được giải độc trị liệu hiệu quả, sớm muộn các chức năng cơ thể của họ sẽ suy yếu, hậu quả là tổn thương nội tạng, rất khó có thể xoay chuyển được.
Cô chắc chắn là sẽ hi sinh nhiều tính mệnh như vậy để đối đầu với tôi chỉ vì Kiến Phong?”
Trong lòng Tiêu Nhi không khỏi có chút ngập ngừng: "Cô.
Trần, không cần cô phải phổ cập những thứ này với tôi.
Tôi chỉ cảm thấy có lẽ cô tìm nhầm người rồi.
Tôi không phải là cha mẹ của Hoắc Kiến Phong, cũng không phải là thế hệ trước của nhà họ Hoắc, tôi không có quyền quyết định chuyện anh ấy có thể ở bên ai".
Tống Phi Phi cười khẩy: “Tiêu Nhi, cô bớt giả bộ đi! Trong lòng Hoắc Kiến Phong đều là cô, lẽ nào cô không biết?".
Tiêu Nhi đã nghe câu này quá nhiều lần trong những ngày gần đây, nhưng không có một lần nào có tác dụng mạnh mẽ như một câu của Tổng Phi Phi.
Chẳng lẽ cô mới là ánh trăng trong sáng của Hoắc Kiến Phong?.
Tiêu Nhi sửng sốt, nhưng trên mặt lại bình tĩnh nói: "Biết thì đã sao? Anh ấy là một người đàn ông trưởng thành, không phải là đứa trẻ ba tuổi, lẽ nào cô muốn tôi ép anh ấy?”
Quả nhiên là cô biết, đồ rẻ rách!.
Cô cậy mình có Hoắc Kiến Phong chiều chuộng, cho nên mới không sợ hãi gì!.
Nhưng ngay sau đó, Tống Phi Phi nhận ra rằng bản thân đã thất thần, cô ta mỉm cười thanh lịch, vẻ mặt dịu dàng nói: "Đây là sự lựa chọn của riêng cô! Dù sao cô cũng đã có chồng con ở nước ngoài.
Hơn nữa đây là bước đầu tiên trong quá trình bắt đầu sự nghiệp từ khi về nước, cuộc sống của những tình nguyện viên đó có liên quan đến hạnh phúc của hàng trăm gia đình! Tiêu Nhi, cô là một người thông minh, cô nên biết biết cái nào quan trọng hơn đúng không? ".
Tiêu Nhi trầm mặc suy nghĩ một chút: "Đúng vậy, Hoắc Kiến Phong không hề quan trọng đối với tôi.
Nếu anh ấy là con trai tôi, thì tôi cũng không ngại ép anh ấy cưới cô, nhưng thực tế thì, anh ấy lại không phải.
Vì những người tình nguyện viên đó, thì tôi sẽ thử sức một chút".
Vừa dứt lời, cô liền cầm túi đứng dậy: "Tôi về trước thử thuốc giải của cô trước, về chuyện tiếp theo, chúng ta sẽ liên hệ bằng điện thoại".
Tổng Phi Phi mỉm cười: "Được rồi, tôi tiễn cô ra ngoài”
"Không cần, quan hệ của chúng ta không cần thiết phải có cái loại tình cảm này".
Tiêu Nhi lạnh lùng liếc cô ta một cái rồi bỏ đi.
Nụ cười trên mặt Tống Phi Phi lập tức nhạt đi, cô ta ngả người ra sau cười một lần nữa.
Được rồi Tiêu Nhi, bây giờ cô không gấp, nhưng cô nhất định sẽ quay lại tìm tôi khi nhìn thấy tác dụng của thuốc giải.
Hoắc Kiến Phong, không phải anh thích Tiêu Nhi sao? Vậy thì tôi sẽ khiến anh tận mắt cảm nhận được cảm giác bị phản bội bởi người mình yêu!.
Nghĩ đến đây, đôi mắt của Tống Phi Phi lóe lên vẻ hung ác cùng đắc ý.
Điện thoại rung lên trong túi.
Tống Phi Phi hoàn hồn lấy điện thoại ra khỏi túi xách.
Nhìn thấy dãy số không tên nhấp nháy trên màn hình, sắc mặt cô ta lập tức chìm xuống.
Anh mắt bất giác lộ ra vẻ sợ hãi, nhưng cô ta vẫn cẩn thận cầm lên.
Đầu bên kia điện thoại, không biết đã nói cái gì, vẻ mặt của Tống Phi Phi rất nghiêm túc và cung kính, cô ta liền đáp lại: "Được...được...được..., tôi sẽ đến ngay".
Cô ta cúp điện thoại xong lập tức đi ra ngoài bắt taxi.
Trong xe taxi, Tiêu Nhi ngồi ở hàng ghế sau, nhìn khung cảnh vụt qua bên ngoài cửa sổ, dần chìm vào suy nghĩ.
Sự hờ hững của Hoắc Kiến Phong, sự kiêu ngạo của Tổng Phi Phi và những cảnh tượng vừa rồi hiện ra trước mắt như một cuốn phim.
Tất cả đều chứng minh một điều, đó là mối quan hệ giữa.
Tổng Phi Phi và Hoắc Kiến Phong không hề thân thiết như những lời bàn tán bên ngoài.
Thậm chí có thể nói mối quan hệ giữa họ không tốt chút nào.
Nhưng nếu trong lòng Hoắc Kiến Phong thật sự không có Tổng Phi Phi, thì tại sao khi đó anh lại lựa chọn như vậy? Dù đã hơn năm năm, tại sao anh vẫn giữ cô ta ở bên mình? Tâm nhìn rơi lên chiếc túi đặt trên chân mình, Tiêu Nhi xua tan những suy nghĩ trong đầu, sau đó gọi vào điện thoại của Ada.
"Bây giờ trong phòng thí nghiệm có ai không?".
Ngay khi điện thoại được kết nối, Tiêu Nhi đã nói thẳng: "Tôi sẽ qua đó thử nghiệm một loại thuốc cho chuột bạch”
Ánh mắt của Ada sáng lên: "Giám đốc Tiêu, cô có phát hiện mới gì sao?".
Không đợi Tiêu Nhi trả lời, cô ấy vội vàng hỏi: "Cô yên tâm đến đây đi, mọi người đều đang ở đây cả!" "Được, để bọn họ chuẩn bị dụng cụ trước đi, chờ tôi đến".
Tiêu Nhi cúp điện thoại, một tay vuốt lên vết hằn trên túi xách.
Tất cả hy vọng đều ở đây.