"Không phải đâu."
Ôn Thục Nhi không đợi cô ấy nói xong liền nghiêm túc cắt ngang: "Kiến Phong không phải là gã đàn ông căn bã, anh ấy không phải.
Anh ấy và chị Tống chỉ là bạn bè.
Cậu không thể nói như vậy về anh ấy".
Cô phồng má lên, giống như một con chuột hamster nhỏ đang ăn.
Triệu Thanh Xuân ghét bỏ liếc cô một cái: "Tôi mới nói có vài câu thôi, mà cậu đã không chịu nổi rồi sao? Mấy cái trên mạng nói còn thậm tệ hơn."
Ôn Thục Nhi kiêu ngạo hất cắm: "Tôi không quan tâm.
Mấy tên anh hùng bàn phím trên mạng kia, chắc chắn là ghen tị với Kiến Phong nhà chúng tôi, tôi không có thời gian rảnh để quan tâm tới họ.
Nhưng cậu là bạn tốt của tôi, dù sao thì cậu cũng không thể nói được".
Triệu Thanh Xuân không nói nên lời: "Con mắt của quần chúng rất tinh tường đấy biết chứ? Hình tượng trước đây của Kiến Phong nhà cậu đã sụp đổ trên diện rộng, có thể nói là tệ đến mức cùng cực! Có điều, từ đó cũng có thể thấy rằng, con mắt của những fan yêu mến thật sự đều có bộ lọc tự động, Idol làm gì cũng đều có thể mù quáng ủng hộ.
"Không phải, những người cậu đang nói là những người hâm mộ mù quáng.
Tôi là một fan yêu mến thực sự, tôi chỉ nhìn thấy bản chất lương thiện của Kiến Phong nhà chúng tôi thông qua các hiện tượng" Ôn Thục Nhi kiên định nói.
Cô dừng lại và không khỏi thở dài.
Tuy nhiên, không phải ai cũng thông minh như tôi, và có thể nhìn nhận mọi người bằng cái nhìn sâu sắc.
Bây giờ mọi người đều chỉ nghĩ như vậy, quả.
thực có ảnh hưởng rất lớn đến danh tiếng của Kiến Phong!".
Triệu Thanh Xuân bất lực đỡ trán, nhếch mép cười: "Nếu đã như vậy, Thục Nhi, vậy cậu còn không lấy ra khí thế của nương nương chính thất sao? Cậu phải đi xé xác cô Tống giả tạo kia, để cô ta không còn trở thành hòn đá cản đường trên con đường thành công của cậu ba nhà cậu nữa chứ!".
“Hả?" Ôn Thục Nhi có chút sợ hãi nhìn cô ấy: “Như vậy, không ổn cho lắm nhỉ?”
Triệu Thanh Xuân tự tin nói: "Có gì mà không ổn? Cậu là vợ hợp pháp của cậu ba nhà họ Hoắc! Hơn nữa, tôi nghi ngờ cô Tổng giả tạo đó đang giả vờ mất trí nhớ.
Tôi nghĩ cô ta đang chơi trò khổ nhục kế, để giành được sự đồng cảm!".
Ôn Thục Nhi trong lòng chùng xuống, sắc mặt bình tĩnh nói: "Không phải chứ! Đó là tự sát thật mà, nếu không cẩn thận, thì sẽ chết người đấy!.
Triệu Thanh Xuân lạnh lùng cười: "Hơ, cho nên tôi mới nghi ngờ chính là cô ta giả vờ.
Tự sát mấy lần mà không chết, làm sao lần nào cũng đều may mắn như vậy? Chẳng lẽ vì làm quá nhiều chuyện xấu nên Diêm Vương cũng không muốn nhận ư?".
Ôn Thục Nhi cau mày không nói gì.
Triệu Thanh Xuân lo lắng, bất lực: "Cậu hãy nói thật cho tôi biết, rốt cuộc cậu có thích cậu ba nhà họ Hoắc không?".
"Tôi thích, đương nhiên là thích."
Ôn Thục Nhi không chút do dự, lập tức nói: "Cậu biết đấy, năm nhất đại học tôi nhìn thấy anh ấy ở trường, chỉ là bởi vì nhìn thêm vài lần lúc anh ấy ở trong đám đông, mà tôi đã không thể rời mắt được.
Anh ấy thật sự quá đẹp trai và có sức hút quá rồi."
Toi rồi, bệnh dại trai của cô gái này lại tái phát rồi.
Triệu Thanh Xuân thở dài: "Thục Nhi tỉnh lại đi! Thích theo kiểu theo đuổi thần tượng này của cậu và yêu không giống nhau.
Tôi đang hỏi cậu, rốt cuộc cậu có yêu anh ấy không?".
"Yêu không?" Ôn Thục Nhi lẩm bẩm, và khuôn mặt của Tiểu Cao và giọng điệu dịu dàng của cô ấy hiện lên trong đầu cô một cách vô thức.
"Cô ba, thích là tình yêu chớm nở, tình yêu là thích đến vô.
cùng sâu đậm..."
Lông mày của Ôn Thục Nhi rũ xuống, cô đột nhiên vươn tay nắm lấy cánh tay của Triệu Thanh Xuân, đặt đầu lên vai cô: "Thanh Xuân, tôi nhớ Tiểu Cao rồi.
Nhưng tôi vẫn chưa thể giúp.
cô ấy tìm ra kẻ sát nhân!" Triệu Thanh Xuân tát một cái lên đầu cô, bất lực đẩy cô ra: "Tấm lòng của cậu thật sự rất rộng lớn đấy! Chồng cậu sắp bỏ trốn theo người khác rồi, cô còn có tâm tư để ý tới những chuyện khác sao? Thử nghĩ xem, nếu cậu ba nhà họ Hoắc thật.
sự ly hôn với cậu, cậu thật sự không có chút buồn bã nào sao? ".
Ôn Thục Nhi cau mày, đẩy cặp kính gọng đen trên sống mũi, nghiêm túc suy nghĩ rồi nói: "Tôi không biết.
Chỉ là bây giờ mỗi ngày không được gặp anh ấy, tôi cảm thấy trong lòng có chút trống trải, rất lo lắng.
không biết anh ấy có ăn cơm, nghỉ ngơi đúng giờ không, sức khỏe thế nào rồi?".
Triệu Thanh Xuân kéo một tiếng thở dài, khóe miệng khẽ co giật: "Thôi toi rồi, Ôn Thục Nhi, cậu đã rơi vào lưới tình rồi.
Biểu hiện và tâm lý của cậu, hoàn toàn là đã yêu mà không hay phát hiện ra!".
Ôn Thục Nhi sửng sốt một chút, hai má bất giác nóng lên.
Cô không nhịn nổi mà giơ tay che má mình: thật sự là như thế này sao?.
Biệt thự ngoại ô phía Đông.
Lúc hoàng hôn.
Trong phòng ăn rộng rãi theo phong cách Châu Âu, Hoắc Kiến Phong đang ngồi ở ghế chính của chiếc bàn ăn dài, còn Tống Phi Phi thì ngồi bên tay trái của anh.
Trước mặt Tống Phi Phi, canh cá bạc cà chua thơm ngon được đặt trong một chiếc bát sứ anh đào tinh xảo.
Hoắc Kiến Phong nhẹ nhàng đặt chiếc thìa bạc vào lòng bàn tay phải của cô ta, sau đó đẩy bát sang bên tay trái của cô ta, nhẹ giọng nói: "Món canh cá bạc yêu thích nhất của cô, nhiệt độ vừa phải, nếm thử đi."
"Được thôi! Cảm ơn anh, Kiến Phong!" Tống Phi Phi dịu dàng cười nhẹ.
Cô ta cúi đầu, mò sờ rồi nâng bát lên, vươn tay phải một cách tự nhiên về phía miệng bát.
Hoắc Kiến Phong thu hồi ánh mắt, vừa cầm đũa lên, liền nghe thấy tiếng "Lạch cạch" -
- .
Chiếc bát sứ anh đào rơi trên mặt đất, bát canh trắng đỏ xen lẫn đổ ra khắp sàn.
"A!".
Tống Phi Phi nhẹ nhàng thốt lên và liên tục xin lỗi: "Em xin lỗi, em xin lỗi..."
Cô ta vô thức đưa tay ra định dọn dẹp nhưng không nhìn thấy, tay cô chỉ có thể luống cuống khua vào khoảng không.
Hoắc Kiến Phong nhíu mày một cách âm thầm, nắm lấy tay.
Tống Phi Phi, trấn tĩnh: "Không sao không sao, để bọn họ làm."
Không cần ra lệnh, thím Quỳnh đã chỉ huy người giúp việc, vòng qua hai người bắt đầu thu dọn, động tác cực kỳ nhanh nhẹn.
Hoắc Kiến Phong kiểm tra tay chân của Tống Phi Phi, nhẹ giọng hỏi: "Cô có cảm thấy đau ở chỗ nào không? Có bị bỏng không?".
"Không" Tống Phi Phi lắc lắc đầu, cất giọng nghẹn ngào: "Kiến Phong, có phải là cả đời này mắt em cũng không thể khỏi được nữa rồi đúng không?".
"Tất nhiên là không.
Tôi nhất định sẽ bảo bác sĩ giỏi nhất chữa bệnh cho cô."
Hoắc Kiến Phong vỗ vỗ lên tay cô ta, thả ra, vừa định thu lại, nhưng Tống Phi Phi lại nắm chặt.
Tống Phi Phi nhìn anh, đôi mắt mù lòa ngấn lệ: "Cảm ơn anh, Kiến Phong, cảm ơn anh đã luôn ở bên cạnh em.
Anh sẽ mãi mãi ở bên cạnh em, đúng không?".
Mãi mãi?.
Hoắc Kiến Phong khẽ ngây ra, con ngươi màu mực của anh đột nhiên hơi tối sầm lại.