Viên cảnh sát trung tuổi cười lớn: "Cô Ôn, vào đồn cảnh sát lại không mong ngóng được ra ngoài, không vui khi biết mình có thể về nhà, ngược lại lại tỏ vẻ lo lằng và thắc mắc.
Cô là người đầu tiên tôi từng thấy.
Cô đừng lo, cứ đi ra ngoài là biết."
Ôn Thục Nhi thu dọn đồ đạc, bán tín bán nghi bước tới cửa đồn cảnh sát.
Bên ngoài tấm kính lớn cao từ trần đến sàn, dưới ánh đèn đường mờ ảo, người đàn ông mặc bộ vest đen ngồi trên xe lăn.
Cơn gió đêm thoảng qua mang theo cái se lạnh,.
hất tung mái tóc gọn gàng của anh, như lướt qua một.
ngọn cỏ tươi tốt.
Anh cúi đầu, vẻ mặt bình thản, cả người như hòa vào màn đêm.
Ngô Đức Cường đang giữ xe lăn, đứng ở phía sau người đàn ông, nhìn chằm chằm về phía cửa, trông thấy Ôn Thục Nhi, trong mắt hiện lên một vẻ vui mừng.
Ngô Đức Cường cúi đầu nói gì đó, người nọ ngẩng đầu, ánh mắt sâu lắng.
Hai cặp mắt đối diện nhau, trên mặt Ôn Thục Nhi lập tức nở nụ cười.
Cô lao đến thật nhanh và lao vào vòng tay của người đàn ông.
"Kiến Phong..."
Giọng trầm thấp, cô ngừng nói, chỉ ôm chặt lấy anh.
Nỗi sợ hãi, lo lắng và kiệt sức đang kìm nén...
Dường như được giải phóng ngay khoảnh khắc cô lao vào lòng anh.
Cảm giác quen thuộc, như đã từng trải qua.
Hoắc Kiến Phong vô thức giơ tay lên, nhưng lại dừng ở giữa không trung.
Trong chốc lát, lòng bàn tay ấm áp đặt xuống, theo mái tóc dài của cô gái, vuốt ve lưng cô, khẽ vỗ về: "Không sao rồi."
Ba từ đơn giản nhưng lại có sức mạnh thuyết phục và trấn an người khác.
Sự căng thẳng của Ôn Thục Nhi hoàn toàn được giải tỏa.
Xuyên qua lớp quần áo, cô có thể nghe thấy nhịp tim của anh chậm hơn người thường.
"Thịch, thịch.."
Trái tim bối rối của cô dường như cũng chậm lại Ngô Đức Cường nhìn hai người ôm nhau, trong lòng cảm động, và vui mừng.
theo...
Tốt quá rồi, cuối cùng cô ba và cậu ba cũng đã hòa thuận với nhau.
Một lúc lâu sau, Ôn Thục Nhi dường như nghĩ tới cái gì đó, ngẩng đầu đỏ bừng hai mắt nói: "Sao tôi lại không sao được? Cảnh sát đã điều tra được cái gì rồi?".
Hoắc Kiến Phong buông cô ra một cách tự nhiên, lãnh đạm nói: "Bà nội đã nói rồi, là bà nội đã đưa cho cô lọ cao Ngũ Chân đã gϊếŧ chết Tiểu Cao.
Ở Nam Uyển, khi tôi hỏi cô, tại sao cô không nói?".
Mơ hồ cảm nhận được sự tức giận của anh, Ôn Thục Nhi cúi đầu với lương tâm cắn rứt: "Tôi biết bà nội nhất định sẽ không làm hại tôi.
Tôi không muốn bà nội bị điều tra như vậy cho đến khi sự việc rõ ràng."
Anh chưa kịp nói gì thì cô đã lo lắng nói: "Họ biết là bà nội đưa cho tôi nên họ để tôi đi, nhưng họ không sợ rằng là sau khi tôi lấy được lọ cao, thì tôi mới hạ độc vào bên trong sao?".
Khuôn mặt cô vẫn còn dính đầy máu bẩn, đôi mắt trong veo, trông cô đáng thương và buồn cười một cách khó hiểu.
Hoắc Kiến Phong lạnh lùng liếc cô một cái: "Cô cho rằng cảnh sát dễ bị lừa gạt như vậy sao? Vừa rồi có phải bọn họ đã kiểm tra tay cô không?".
Ôn Thục Nhi thành thật gật đầu: "Ừm, không chỉ có tay, còn cả vết máu trên mặt tôi, nhưng nó đều là máu của Tiểu Cao."
"Họ không chỉ kiểm tra vết máu, mà còn cả vân bàn tay, dấu vân tay và xem liệu có dấu vết còn sót lại của thuốc cao hoặc chất độc trên cơ thể cô hay không."
Ôn Thục Nhi lật qua lật lại hai tay để nhìn, kinh ngạc nói: "Có thế phát hiện ra nhiều như vậy sao?".
Hoắc Kiến Phong kiên nhẫn giải thích: "Lúc đó cô đã đưa lọ thuốc cho Tiểu Cao và đi thẳng lên lầu, sau khi Tiểu Cao mang về phòng lại không mở ra được, thế là đã nhờ thím Lê giúp.
Sau đó thím Lê đã rửa tay, nhưng trên tay vẫn còn dấu vết còn sót lại của lọ cao, nhưng trên tay của cô lại không có.
Hơn nữa, trên nắp lọ cao Ngũ Chân còn có vân bàn tay và dấu vân tay của thím Lê.
Dấu vân tay và vân bàn tay của cô đều chỉ có trên thân lọ."
Ôn Thục Nhi gật đầu lia lịa sau khi nghe điều này: "Chà, công nghệ kỹ thuật hiện tại quả là lợi hại! Trước đây tôi chỉ thấy những công nghệ kỹ thuật này trong các bộ phim truyền hình.
Tôi không ngờ rằng mình sẽ có cơ hội để đích thân trải nghiệm, lại tích lũy thêm kiến thức rồi."
Cô luôn có thể tìm thấy điều tốt trong những chuyện xấu.
Lông mày của Hoắc Kiến Phong giãn ra trong vô thức.
Ôn Thục Nhi dừng lại, và vẻ mặt của cô trở nên nghiêm túc trở lại: "Còn bà nội thì sao? Bà ấy thế nào? Bà ấy nói rằng bà ấy vẫn luôn dùng uống thuốc này sao?".
Hoắc Kiến Phong ấm áp nói: "Không sao đâu.
Cảnh sát đã kiểm tra qua.
Lọ mà bà nội đang uống và những lọ còn chưa mở nắp đều không có độc, Chỉ có cái lọ mà dì Mẫn tình cờ đưa cho cô tình cờ có độc mà thôi."
Ôn Thục Nhi vỗ vỗ ngực, nhưng lập tức lại nghiêm túc trở lại: "Vậy không phải vẫn là có người muốn hại bà nội sao? Thật kinh khủng, có thể là ai muốn hại bà nội được?".
Những câu hỏi của cô thực sự nhiều vô kể.
Hoắc Kiến Phong bất lực lắc đầu: "Cảnh sát đang điều tra rồi.
Bây giờ chúng ta về nhà trước đi."
Anh nói "chúng ta"!.
Còn nói "về nhà"!.
Trái tim Ôn Thục Nhi đột nhiên cảm thấy ấm áp, đôi mắt sáng ngời, khóe miệng cười cong lên.
Cô gật đầu lia lịa, và không ngừng nhắc lại: "Ừm, chúng ta về nhà thôi!".
Cô tiến lên nhận lấy xe lăn, đẩy Hoắc Kiến Phong lên xe.
Ngô Đức Cường hiểu chuyện bước lùi về phía sau vài bước, nhìn bóng lưng hai người, thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Anh ta thực sự sợ chuyện của cô Tống sẽ ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa hai người, nhưng thật may là không!