Tống Phi Phi nghiến răng, giọng điệu nhẹ nhàng và bất lực: “Bà chủ Hoäc, nếu bà từ chối giúp tôi, tôi chỉ có thể đi nói với Kiến Phong rằng bà là một người mẹ đáng sợ đến nhường nào.
Bà không chỉ kiểm soát cuộc sống của tôi mà còn kiểm soát cả Kiến Phong, là bà đã hủy hoại chúng tôi! Tôi sẽ nhắc nhở anh ấy rằng anh ấy phải cẩn thận với bà! Nếu nhân duyên giữa tôi và anh ấy thực sự không còn, lời khuyên tử tế này sẽ coi như là món quà cuối cùng tôi dành cho anh ấy.” Cô ta nói, giống như là đã đau lòng đến mức không thể kiềm chế được, ra sức cuộn tròn cơ thể, ôm chặt lấy mình..
Một người nhìn ngây thơ dịu dàng như vậy, mà lời nói lại giống như một con rắn độc..
Vũ Tuyết Như cởi bỏ lớp ngụy trang hiền lành, sắc mặt trở lại vẻ lạnh lùng từ trên cao nhìn xuống: “Cô Tống, cô đang uy hϊếp tôi?” “Bà chủ Hoắc, tôi cũng không muốn.” Tống Phi Phi chậm rãi đứng dậy lau nước mắt dứt khoát: “Cha mẹ, gia đình, công ty,mọi thứ đều nằm trong tay của bà, tôi thực sự không muốn như vậy! Thế nhưng, tôi đã làm Kiến Phong tổng thương, và không thể ở lại bên cạnh anh ấy để bù đắp, tôi chỉ có thể nói ra sự thật và nhắc nhở anh ấy phải cẩn thận để sau này không phải chịu sự tổn thương tương tự! ” “Cô dám!” Vũ Tuyết Như đứng lên: “Con bé họ Tống kia, cô đừng có rượu mời không uống mà uống rượu phạt.
Tôi có thể đuổi cô đi một lần, thì cũng có thể đuổi cô đi lần thứ hai! Nhưng tôi muốn nhắc cô, lần này, tôi sẽ không bao giờ để cô được hời như lần trước đâu!” Tống Phi Phi cười đau khổ, ánh mắt rất kiên định: “Bà chủ Hoắc, vì Kiến Phong, lần này tôi sẽ không yếu đuối nữa.
Bà muốn làm gì tôi, thì tùy bà! Nhưng tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ để Kiến Phong bị bà lừa dối hay làm tổn thương thêm nữa.” Cô ta nói xong, liền xoay người rời đi..
Nhưng lúc nhìn ra cửa, bỗng nhiên giật mình..
“A… Kiến Phong!” Ở cổng chính, Ngô Đức Cường đẩy xe lăn, người đàn ông ngồi ngay ngắn trên xe lăn..
Một bộ vest đen được cắt may khéo léo ôm lấy dáng người ngay thẳng của anh, hàng cúc áo sơ mi trắng được thắt nút tỉ mỉ tới tận cổ áo..
Rõ ràng là người anh đang ở dưới ánh nắng ấm áp, nhưng cơ thể của anh dường như được bao phủ bởi lớp băng..
Đặc biệt là đôi mắt kia lạnh lùng nhìn thẳng vào người bọn họ, giống như một thanh kiếm treo cao trên đầu, ánh sáng lạnh lùng chói mắt, khiến con mắt người ta cảm thấy đau đớn..
Tống Phi Phi che miệng, càng khóc một cách yếu đuối và bất lực hơn..
Một sự hoảng sợ xẹt qua trong mắt Vũ Tuyết Như, nhưng bà ta cố nén ra một nụ cười và đi tới: “Kiến Phong, con đến khi nào vậy? Đừng hiểu lầm mẹ, cô Tống và mẹ…” “Con nghe hết rồi!” Hoắc Kiến Phong nhìn Vũ Tuyết Như, nhìn chằm chằm vào bà ta, mỗi lời anh thốt ra đều vô cùng lạnh lùng: “Tại sao mẹ lại đối xử với con như vậy? Tại sao?”
Đôi mắt anh đỏ hoe, toàn thân anh được bao phủ bởi một luồng khí u ám và đáng sợ, như thể anh sẽ đẩy mọi người vào địa ngục Vĩnh cửu ngay trong giây tiếp theo..
Khoảnh khắc giọng nói ấy cất lên, cảm giác ớn lạnh bao trùm! Vũ Tuyết Như rùng mình, nắm chặt tay..
Cơn đau do móng tay đâm vào lòng bàn tay buộc bà ta phải đứng vững lại..
Bà ta không dám nhìn vào mắt anh, ánh mắt né tránh quay sang một bên, chua xót nói: “Kiến Phong, mẹ là mẹ của con, tất nhiên mọi thứ mẹ làm đều là vì con.” “Hơi” Người đàn ông cười nhẹ, và bóng tối vô hạn trào dâng trong đôi mắt sâu thẳm của anh: “Con thà không bao giờ có được thứ tình yêu như vậy!” “AI”
Vũ Tuyết Như đau lòng ấn lên ngực, lảo đảo lui về phía sau hai bước, nước mắt lưng tròng: “Kiến Phong, mẹ là người yêu con nhất trên đời này! Nhìn thấy cảnh này, trong lòng Tống Phi Phi lại tràn trề hy vọng..
Cô ta lau nước mắt và nhẹ nhàng vỗ về: “Kiến Phong, anh đừng làm thế này, đừng trách bà chủ.
Là lỗi của em, tất cả là lỗi của em.
Em đã không đủ dũng cảm và kiên định..
Nếu không phải vì em ra đi không lời từ biệt, chân của anh… cũng sẽ không như thế này!”
Cô ta nhìn vào chân anh với ánh mắt đau khổ và tự trách..
Hoắc Kiến Phong ngước mắt lạnh lùng nhìn cô: “Không liên quan gì đến cô.
Từ lúc cô quyết định rời đi, chuyện của tôi không liên quan gì đến cô!” Dứt lời, anh không nhìn họ nữa mà đẩy xe lăn đi..
Tống Phi Phi vội đuổi theo và nắm lấy cánh tay anh: “Em xin lỗi, Kiến Phong! Em xin lỗi!” Hoäc Kiến Phong lập tức vung tay lên vùng ra..
Tống Phi Phi vội vàng chắp hai tay van xin: “Kiến Phong, xin anh hãy cho em cơ hội để em nói hết lời, cầu xin anh đấy.” Cơ thể Hoắc Kiến Phong trở nên cứng ngắc, hai tay chậm rãi buông xuống..
Nói hết lời cũng được, nói hết rồi thì sẽ không còn chút dây dưa nào nữa! Đôi môi Tống Phi Phi nở một nụ cười biết ơn, và nước mắt đầm đìa: “Cảm ơn Kiến Phong, cảm ơn!” Cô ta ngồi xổm xuống, nhìn vào mắt anh: “Em biết đó là lỗi của anh.
Em đã không liên lạc với anh nhiều năm như vậy.
Nhưng mà, em thật sự không biết gì cả! Em luôn nghĩ rằng anh sống rất tốt rất tốt! Em không dám quấy rầy cuộc sống của anh, cũng không có mặt mũi quấy rầy cuộc sống của anh.” Cô ta nghẹn ngào nắm lấy cánh tay anh: “Hồi đó, em thực sự không còn cách nào khác.
Bố mẹ bắt ép em, không cho em liên lạc với anh.
Họ tịch thu điện thoại di động và ví tiền của em, thậm chí còn cho em uống thuốc ngủ.
Khi em tỉnh lại ở sân bay thì đã muộn.
Sau khi đến nơi, em đã thử mọi cách để liên lạc với anh, và cuối cùng em cũng tìm thấy địa chỉ email của anh.
Tôi vẫn luôn giữ liên lạc với anh, nhưng đến tận bây giờ, cho đến khi gặp lại anh, em nhận ra rằng người liên lạc với em hoàn toàn không phải là anh mà là mẹ anh.” Bàn Tay còn lại của Hoắc Kiến Phong trên tay vịn, siết thật chặt, trên mu bàn tay tái nhợt vì ốm yếu, nổi lên gân xanh.