Bạch Hiểu Hiểu tạm dừng bước chân, khoảnh khắc cúi đầu quay người, ánh mắt càng kiên định hơn, cô biết cuộc đời của cô không nên như vậy. “Tôi chưa hề nghĩ tới, anh là ảnh để ngôi sao nổi tiếng, tôi chỉ là một trợ lý nhỏ bé, tính kiên nhẫn của anh đối với tôi có thể duy trì bao lâu.” “Xin lỗi, bây giờ tôi không cách nào trao quyết định mà anh mong muốn, bởi vì trái tim tôi rất loạn, tôi cũng muốn dựa dẫm vào anh một cách vô điều kiện, nhưng tôi không thể làm như vậy, tôi có con đường mình kiên trì, tôi không cách nào đến với anh bằng dáng vẻ bây giờ.
Âu Dương Hải đột nhiên tiến lên, giữ chặt lấy cô. “Cô vừa nói gì, có thật không?”
Bạch Hiểu Hiểu không trả lời, mà vùng vẫy thoát khỏi anh, rời khỏi nơi ở của anh ấy.
Bắt đầu từ giây phút này, cô không còn là trợ lý của Âu Dương Hải nữa.
Trong căn phòng, khóe miệng Âu Dương Hải nhếch lên, anh thật tình nhịn không được mới sử dụng tới chiêu này, nếu không sao có thể thăm dò được tiếng nói trong lòng của cô bé này, dù cô ấy tiếp tục làm trợ lý của anh, anh cũng không buông tay đâu.
Âu Dương Hải lượn hai vòng trong phòng, nghĩ thế nào cũng cảm thấy mình đi nước cờ này thật đúng đắn, nhưng trước mắt Bạch Hiểu Hiểu có thể đi đầu được chứ?
Nhan Ông
Khi trong đầu xuất hiện tên của Nhan Ôn, Âu Dương Hải cảm thấy ngay cả ông trời cũng đang giúp đỡ anh, nên anh mặt dày gọi điện cho Nhan Ôn. “Hiểu Hiểu cô ấy.. “Cô ấy đã liên hệ với tôi rồi, tôi bảo cô ấy dọn vào ở căn hộ hồi trước của tôi, hiện đang bỏ trống”
Sau khi chị Hà kết hôn cùng Tần Vũ, căn hộ đó mãi chưa trả chủ, bây giờ không có ai đang ở. “Sao cô biết tôi muốn nói với cô chuyện này?" “Ngoại trừ chuyện này, còn có khả năng khác sao? Nếu anh không muốn biết thì xem như tôi chưa nói gì cả.” “Ôi! Chờ đã... Gửi địa chỉ cho tôi.” Âu Dương Hải nói thẳng ra.
Lúc bấy giờ Giang Tùy An bắt máy: “Việc của mình thì tự tìm cách, đừng làm phiền tới bà xã của anh.” “Sao phiền phức được chứ? Đúng rồi, giúp em tìm căn hộ gần đó.
Giang Tùy An khẽ nhếch đôi môi: “Việc của mình thì tự lo liệu lấy.
Thế nhưng sau khi cúp máy, Giang Tùy An lại lập tức dặn dò Tần Vũ thực hiện.
Âu Dương Hải dựa theo địa chỉ Nhan Ôn gửi, lái xe đuổi theo tới đó, nhưng nhìn thấy Bạch Hiểu Hiểu dọn nhà cực nhọc, anh lại không xuất hiện.
Ngày tháng còn dài, anh vẫn phải tiếp tục theo đuổi vợ yêu thêm một khoảng thời gian nữa.
Tuy hôm nay Bạch Hiểu Hiểu đã nói rõ với anh, Âu Dương Hải càng có thêm động lực, nhưng... anh biết Bạch Hiểu Hiểu vẫn còn chưa tháo gỡ được vướng mắc trong lòng, anh vẫn không thể nôn nóng.
Từ góc độ nào đó mà nói thì Bạch Hiểu Hiểu giống hệt Nhan Ôn, không muốn dựa dẫm người khác, nhưng Nhan Ôn trải qua bao âm mưu đau khổ suốt chặng đường, cô ấy biết nên trân trọng cái gì, buông tay cái gì, còn Bạch Hiểu lại thiếu một chút dũng khí và lòng kiên quyết.
Cô cũng hiểu rõ điều này, nên mới không thể đón nhận Âu Dương Hải ngay lúc này.
Nhan Nhu thay bộ váy tây màu xám trước kia, huênh hoang trở về tập đoàn Nhan thị.
Cô đã trở về nhà họ Nhan, lại trở về công ty, còn e sợ không đoạt được mọi thứ vào tay u'?
Cô ta vừa vào cổng công ty đã gây chú ý khiến rất nhiều nhân viên vây nhìn, mọi người đều nghe ít nhiều về chuyện cô ta bị đuổi khỏi nhà họ Nhan, nhưng bây giờ đột nhiên cô ta trở về, bất chợt khiến nhân viên suy đoán phải chăng nhà họ Nhan đã xảy ra chuyện gì?
Hoặc là, vị trí chủ tịch của Tăng Nhĩ Ngọc bị lung lay rồi. “Cô Nhan, mời đi theo tôi.” Trợ lý của Tăng
Nhĩ Ngọc đã đợi sẵn Nhan Nhu.
Nhan Nhu ngẩng đầu, tự tin nhướng mày: “Được."
Trợ lý của Tăng Nhĩ Ngọc luôn đi thang máy tòa nhà C, đó là thang máy dành cho các quản lý cấp cao, khóe miệng dần Nhan Nhu nhếch cao, tất cả quản lý cấp cao của tập đoàn Nhan thị đều sử dụng chiếc thang máy này.
Lúc bấy giờ cô ta đã chắc chắn Tăng Nhĩ Ngọc buộc phải sắp xếp một vị trí vô cùng tốt đẹp cho cô ta.
Vậy cũng tức là cô ta cách bước đoạt lại đại quyền Nhan thị chẳng còn bao xa nữa. “Xem ra, cô cũng khá biết điều đó." Nhan Nhu thể hiện sự đắc ý vô vàn trong lời nói: “Cô yên tâm, sau này tôi trở về công ty, sẽ không hà khắc với mọi người đầu.
Thế nhưng, trợ lý của Tăng Nhĩ Ngọc chẳng hề bộc lộ một chút tâm tư nào cả, bởi vì vài phút sau, Nhan Nhu sẽ được trải nghiệm sự chêch lệch từ thiên đường rơi xuống địa ngục.
Sau đó, Nhan Nhu đi theo cô ta vào một căn phòng làm việc, cửa sổ sát sàn rộng rãi có thể ngắm nhìn cả tòa thành, cô ta đắc ý bước tới, vừa chuẩn bị ngồi xuống thì bị trợ lý gọi lại. “Cô Nhan, đó không phải là vị trí của cô, bên đây mới phải. Trợ lý chỉ một vị trí chỗ bàn làm việc có vách ngăn chưa tới mười mét vuông bên cạnh.
Sắc mặt của Nhan Nhu lập tức thay đổi: “Cô đang nói đùa với tôi ư?”
Ngồi trong cái khung gian chật hẹp như vậy dành cho nhân viên, ngay cả thư ký và trợ lý cũng không bằng, tức là nhân viên tổng đài bình thường thôi ư
Hồi trước cô ta vốn không thèm liếc nửa con mắt cho thể loại nhân viên này... “Ông nội hứa để tôi trở về công ty, không phải để tôi làm lại từ thấp tới cao, Tăng Nhĩ Ngọc đâu? Tôi phải gặp bà ta đích thân giải thích với tôi.” “Cô Nhan, đây chính là chức vụ mà chủ tịch Tăng sắp xếp cho cô, tôi không nói đùa với cô, bây giờ chủ tịch Nhan đã trao toàn bộ quyền hành điều khiển công ty cho chủ tịch Tăng, chủ tịch Tăng chỉ suy tính tới việc cô đang mang thai, không thể đảm nhận công việc quá nặng nề thôi, nếu xảy ra chuyện gì ở công ty, chủ tịch Tăng làm sao ăn nói với chủ tịch Nhan?”
Trợ lý giải thích nhẹ tênh, nhưng từng câu đối với Nhan Nhu mà nói như đòn đánh mạnh mẽ.
Cô ta lợi dụng đứa trẻ để trở về nhà họ Nhan, Tăng Nhĩ Ngọc cũng lợi dụng đứa trẻ để chèn ép cô ta!
Nhan Nhu phẫn nộ đi tới chỗ đó, ngồi vào chỗ đó, rõ là đã tức giận muốn đập cửa rời khỏi, nhưng biết rằng cơ hội có được không hề dễ dàng, cô ta không thể làm như vậy. “Vậy cô Nhan làm việc trước đi.” Trợ lý của Tăng Nhĩ Ngọc điềm tĩnh bật, rời khỏi căn phòng làm việc.
Tiếp theo sau, còn có suất phim hay đang chờ đợi Nhan Nhu, bây giờ cô ta trở thành nhân viên bàn máy bình thường, người ngồi trong phòng làm việc đều là những ai từng bị cô ta ức hϊếp, bây giờ vị trí đối xứng với nhau, e rằng Nhan Nhu khó chấp nhận hiện thực này.
Trợ lý trở về phòng làm việc của Tăng Nhĩ Ngọc, báo cáo từng chi tiết.
Tăng Nhĩ Ngọc khoanh tay, cười lạnh lùng, mắt tràn đầy sự chán ghét đối với Nhan Nhu: “Nếu chẳng phải cô ta đang mang thai, tôi nhất định sẽ khiến cô ta sống không bằng chết...
Đừng bảo trở về công ty làm một nhân viên thông thường, ngay cả cổng lớn của nhà họ Nhan cũng cấm cô ta được đặt chân vào.
Nhan Nhu ngồi trong ô làm việc nhỏ đó được hai phút, càng nghĩ càng tức giận, bèn bật khóc gọi điện mách lẻo với ông lão Nhan, cô ta là cô hai của nhà họ Nhan, bây giờ ngồi ở nơi đây... “Ông nội, cháu không ngờ dì sẽ đì cháu, dám bắt cháu... “Nhĩ Ngọc đã nói với ông về việc này từ trước rồi.” Ông lão Nhan đã dự đoán được Nhan Nhu sẽ gọi điện, nên đưa ra lời lẽ được chuẩn bị sẵn: "Bây giờ cháu đang mang thai, vốn không nên lao lực, nghe điện thoại của công ty là công việc rất nhẹ nhàng, có thể để cháu làm việc cho gϊếŧ thời gian, sao nào? Cháu không muốn làm à? Vậy thì trở về nhà nào”