Lưu Nhất Uy đã thám thính từ sớm Thượng Quan Lệ sẽ đi vào hội trường lúc mấy giờ tối nay, luôn giả dạng thành người hâm mộ đứng chờ đợi cô.
“Lệ Lệ, anh sai rồi, em hãy tha thứ cho anh... Anh không phải là con người! Anh là tên khốn nạn!"
Thượng Quan Lệ chậm rãi cúi đầu, nhìn hắn ta lạnh lùng: “Đứng dậy.”
"Em tha thứ cho anh rồi ư!"
"Không, anh không xứng để tôi tha thứ, xin anh đừng đến quấy rầy cuộc sống của tôi nữa, anh yêu không nổi người phụ nữ là tôi Thượng Quan Lệ đâu." Thượng Quan Lệ cười khẩy: “Điều duy nhất khiến tôi không muốn nhìn lại quá khứ chính là anh, xin anh hãy biến mất."
"Anh thích Quan Dĩnh như vậy, thì tiếp tục thích đi, tôi không muốn dây dưa với anh, cuộc đời của tôi rất quý báu, tôi không muốn lãng phí thời gian với anh."
Thượng Quan Lệ nắm tay Nhan Ai bên cạnh, quay đầu chính thức nói với Lưu Nhất Uy: “Nếu anh còn tiếp tục quấy rầy tôi, tôi sẽ dùng pháp luật để kiện anh, xin anh tự trọng, đừng sống bẩn thỉu như thế."
Các phóng viên đều tận mắt chứng kiến màn phản kích của Thượng Quan Lệ!
Cô xinh đẹp trang nhã như một nữ vương, đầu chẳng hề quay về mà đi vòng qua tên khốn từng khiến cuộc đời của cô trở nên tối tăm.
Người dẫn chương trình kích động nắm chặt micro, thật lòng vui mừng thay khi Thượng Quan Lệ đã phấn chấn trở lại.
Đây mới là bộ dạng xinh đẹp nhất của người phụ nữ trong tình yêu, tự tin và cao ngạo, loại người không đáng để cô ấy bỏ công tốn sức thì phải đá bay ra xa.
"Mọi người có phải đều kinh ngạc trước Thượng Quan Lệ giống như tôi rồi không! Tối nay cô ấy và Nhan Ôn cùng bước trên thảm đỏ, không phải là tình nhân, mà là bạn bè thân thiết thật sự, xin mời hai vị ký tên!”
Lưu Nhất Uy vẫn còn quỳ tại chỗ, nhưng Thượng Quan Lệ không bao giờ quay đầu để nhìn hắn ta một lần nữa. Cô ấy còn cuộc đời và tương lai tốt đẹp, là ngôi sao điện ảnh quốc tế xinh đẹp, tại sao phải quay đầu vì thứ cặn bã như hắn ta!
"Thượng Quan Lệ, em ủng hộ chị!”
“Thượng Quan Lệ, chị giỏi nhất đó!"
Người hâm mộ giơ cây gậy phát sáng to tiếng hô hét, trong đó có không ít nam thanh thiếu niên hâm mộ công khai ngỏ lời cầu hôn với Thượng Quan Lệ, có thể thấy độ nổi tiếng của cô ấy cao thế nào, Thượng Quan Lệ mỉm cười quay lưng, gửi một nụ hôn gió về phía người hâm mộ.
Nhan Ôn bên cạnh cảm nhận được sự thay đổi của Thượng Quan Lệ, xem ra cô ấy thật sự đã thoát khỏi những u ám kia rồi, sau này cuộc đời sẽ càng ngày càng tốt lên mà thôi.
Tuy Nhan Ôn và Thượng Quan Lệ cùng đi thảm đỏ, nhưng vị trí ghế ngồi của bọn họ không kề nhau.
Ghế ngồi bên cạnh Nhan Ôn là nghệ sĩ của Long Đằng, trong đó còn có Trương Y Lâm.
Trước kia bọn họ cạnh tranh hợp đồng đại diện của UNIC nên đã kết mối thâm thù, tối nay chạm mặt, đều không mở lời chào hỏi đối phương.
Trương Y Lâm là nữ ngôi sao được Long Đằng dồn lực nâng đỡ, bao trọn tận mấy giải thưởng, cô ta cạo ngạo đi ngang qua Nhan Ôn, cứ phải khoe khoang giải thưởng trước mặt cô mới chịu.
Thậm chí cố tình đắc ý nói: “Trông cô tối nay chẳng thu hoạch được gì cả, có cần cho cô mượn giải thưởng để chụp ảnh không, làm dáng thôi cũng được?"
Nhan Ôn không thèm đếm xỉa đến cô ta.
"Tôi rất tò mò, người ta Thượng Quan Lệ là ngôi sao đẳng cấp của Đại Hoa, nhân vật nhỏ bé như cô cứ phải đứng chung khung ảnh với người ta, cô dựa vào cái gì chứ? Không cảm thấy khó thở sao?"
Nhan Ôn nhếch miệng cười, quay đầu nhìn cô ta đáp: “Kẻ khó thở là cô mới phải, tôi làm thế nào thì liên quan gì đến cô?”
"Tôi thấy cô chướng mắt, rõ ràng bám đuôi Thượng Quan Lệ như một con chó theo đuôi, còn bảo cái gì mà bạn bè thân thiết?”
Nhan Ôn lạnh lùng phản đòn: “Thấy tôi chướng mắt thì hãy chiến thắng tôi trên màn ảnh, những lời cô nói chẳng có nghĩa lý gì cả.”
"Tôi thắng cô thì dễ như trở bàn tay! Cô chẳng thấy bao nhiêu giải thưởng ở đây ư? Nhưng trong tay cô trống rỗng, tôi cảm thấy rất nực cười đó!" Trương Y Lâm cười mỉa mai: “À, tôi biết tại sao cô lại tốt với Thượng Quan Lệ rồi, cô ta bị tên khốn kia phản bội, cô cũng bị kẻ khác phản bội, ồ... Quả thật vận mệnh khá giống nhau, bị người khác chơi xong sau đó đá bỏ, thật đáng thương."
Trương Y Lâm muốn nhìn thấy bộ dạng thất thố của Nhan Ôn, nhưng...
Nhan Ôn hoàn toàn phớt lờ những lời này, giọng nói vẫn điềm tĩnh: “Đó chỉ là cách nghĩ của cô mà thôi.”
Công kích bằng ngôn từ, Nhan Ôn chẳng bao giờ để vào mắt.
Ngoại trừ Giang Tùy An, cô vẫn chưa thấy ai có khả năng kiềm chế hơn cô.
Trương Y Lâm nhìn Nhan Ôn bằng ánh mắt thâm sâu, dường như cảm thấy mình đã xem thường Nhan Ôn rồi.
Tối nay Trương Y Lâm đích thật bội thu, nhưng đều là giải thưởng tùy tiện đóng một bộ phim liền có thể nhận được, những người cạnh tranh với cô ta đều là người mới ra mắt, chẳng thể nào sánh bằng giải thưởng của Thượng Quan Lệ và các tiền bối.
Khi Thượng Quan Lệ được đề cử đi lên sân khấu, ánh mắt của Nhan Ôn luôn dõi theo cô ấy, thật lòng vỗ tay vui mừng thay cô.
Còn Thượng Quan Lệ cũng đứng trên bục mỉm cười với Nhan Ôn, cô biết để có được ngày hôm nay, người cần gửi lời cám ơn nhất chính là Nhan Ôn dưới sân khấu.
Cô cầm micro, cảm khái: “Cám ơn sự khẳng định và ủng hộ của mọi người đối với tôi, dạo gần đây tôi trải qua những chuyện hầu như không cách nào đối mặt với cuộc đời về sau, nhưng có một người, cô ấy đã kéo tay tôi vào